•Chương 80: Sinh sản•
Thời điểm Lâm Kiều Kiều mang thai được 6 tháng, mẹ Lâm đã mang đến cho cô một tin tốt, hai chị dâu cô đã mang thai. Ba chị dâu em chồng đều mang thai làm mẹ Lâm cười không khép miệng được, nhìn làn da hồng thuận cùng vẻ mặt phấn khởi của con gái, bà cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ngoại trừ bụng lớn hơn, nhưng nơi khác cũng không có gì thay đổi. Mẹ Lâm mang theo một đống đồ đến. Sau đó trở về cùng trà hoa thất sắc Lâm Kiều Kiều cho.
Trương Đào và Kim Ngọc Phượng cùng nhau nếm ngon ngọt, hắn dùng tài nguyên của cô ta nhằm sinh lợi nhuận và bao dưỡng Trần Tĩnh Du, Lý Tuyết Oánh và Hạ Hoan Tâm.
Người bất mãn nhất bây giờ hẳn là Hạ Hoan Tâm. Bởi vì Trương Đào đã nói rõ hắn sẽ không cùng cô ta kết hôn, đứa bé được sinh ra hắn sẽ nuôi.
Lý Tuyết Oánh đã rời khỏi kim chủ, hiện tại đang làʍ t̠ìиɦ nhân của Trương Đào. Hai người là bạn học, dù chỉ mới sống chung nhưng thật ra càng giống đôi vợ chồng nhiều năm. Lý Tuyết Oánh không quản quá nhiều việc của hắn, đôi lúc chỉ yêu cầu hắn đến cùng cô ta ăn cơm, trò chuyện, sau đó tự hiến thân mình.
“Trương Đào...Nhanh lên...Ngậm v.ú cho tôi..”
Trên giường, một người đàn ông đang hung hăng đâm nam căn vào thân thể đầy đặn của người phụ nữ.
“Chị thoải mái không?”
Đúng là Trương Đào và Kim Ngọc Phượng đang điên loan đảo phượng.
“Rất sướng…”
Kim Ngọc Phượng có chút điên cuồng, mặc dù quan hệ của cả hai khá là miễn cưỡng, nhưng khi làʍ t̠ìиɦ hai người lại hết sức ăn ý. Điều này cả hai cũng không ý thức được.
Đến nửa đêm Lâm Kiều Kiều mới có biểu hiện lâm bồn. Cô chỉ vừa mới xuất hiện cảm giác, Trương Quốc Dương đã lập tức lái xe cô đến bệnh viện khoa sản tốt nhất.
Mang thai gần mười tháng, bùng Lâm Kiều Kiều có có vết rạn nào khi mang thai làm cho bác sĩ không khỏi giật mình.
Cứ tưởng khi sinh con phải mất rất nhiều thời gian, kết quả vừa vào phòng sinh một hộ sĩ đã bế một đứa bé ra, làn da trắng nõn hồng hào không hề giống với một đứa bé mới sinh.
Nhận được thông báo, Trương Đào cũng vội vàng chạy đến. Việc ba hắn ở đây, hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Trương Đào biết ba đang làm việc ở chỗ của Lâm Kiều Kiều, cô không có giận chó đánh mèo lên người ba hắn.
Ba Lâm mẹ Lâm cũng đến bệnh viện, thấy sắc mặt của con rể còn kém hơn cả con gái mới sinh của họ, liền không nhịn được mở miệng nói vài câu:
“A Đào, sao sắc mặt con còn kém hơn Kiều Kiều thế? Đừng suốt ngày chỉ lo công việc, sức khỏe mới quan trọng nhất. Người trẻ tuổi các con đúng là luôn là người ta nhọc lòng, mấy ngày tới mẹ nấu một ít canh bồi bổ cho hai đứa. Không phải Lâm Kiều Kiều có tìm bảo mẫu sao? Đến lúc đó bảo họ nấu cho hai đứa ăn.”
Mẹ Lâm cứ nhắc mãi làm Lâm Kiều Kiều hơi xấu hổ.
Trương Đào không cảm thấy phiền chán, hắn rất nhớ cảm giác được trưởng bối quan tâm. Trương Quốc Dương cũng đã căn dặn hắn rất nhiều lần, nhưng hắn đều ứng phó, bởi vì hắn không còn cách nào.
Cách đây không lâu, Trương Đào có đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo hắn cần tiết chế, thân thể hắn đã suy sụp rất nhiều, nhưng hắn không thể khống chế được.
Tất cả đều do người phụ nữ kia ban tặng, hắn không thể từ bỏ được, cái cảm giác gọi là dục tiên dục tử làm hắn có thể trải nghiệm kᏂoáı ©ảʍ cực lạc, tựa như ma túy, một ngày không nếm thử hắn sẽ trở nên điên cuồng. Nghĩ lại hắn thấy vô cùng hối hận.
Mấy ngày trước trong lúc Hạ Hoan Tâm lâm bồn, hắn và Kim Ngọc Phượng đang chìm trong hoan ái. Chờ đến khi mọi thứ đâu vào đấy, đứa bé đã được ra đời. Tình trạng của hai mẹ con đều suy yếu, nhưng hắn cũng chỉ nhìn con một hồi, sau đó an bài vài người chăm sóc cho Hạ Hoan Tâm rồi không quan tâm gì nữa. Đến lúc Hạ Hoan Tâm xuất viện, hắn liền đã đưa cho cô ta một số tiền, hành động của hắn là tâm cô ta hoàn toàn rét lạnh.
Thời điểm Lâm Kiều Kiều mang thai được 6 tháng, mẹ Lâm đã mang đến cho cô một tin tốt, hai chị dâu cô đã mang thai. Ba chị dâu em chồng đều mang thai làm mẹ Lâm cười không khép miệng được, nhìn làn da hồng thuận cùng vẻ mặt phấn khởi của con gái, bà cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ngoại trừ bụng lớn hơn, nhưng nơi khác cũng không có gì thay đổi. Mẹ Lâm mang theo một đống đồ đến. Sau đó trở về cùng trà hoa thất sắc Lâm Kiều Kiều cho.
Trương Đào và Kim Ngọc Phượng cùng nhau nếm ngon ngọt, hắn dùng tài nguyên của cô ta nhằm sinh lợi nhuận và bao dưỡng Trần Tĩnh Du, Lý Tuyết Oánh và Hạ Hoan Tâm.
Người bất mãn nhất bây giờ hẳn là Hạ Hoan Tâm. Bởi vì Trương Đào đã nói rõ hắn sẽ không cùng cô ta kết hôn, đứa bé được sinh ra hắn sẽ nuôi.
Lý Tuyết Oánh đã rời khỏi kim chủ, hiện tại đang làʍ t̠ìиɦ nhân của Trương Đào. Hai người là bạn học, dù chỉ mới sống chung nhưng thật ra càng giống đôi vợ chồng nhiều năm. Lý Tuyết Oánh không quản quá nhiều việc của hắn, đôi lúc chỉ yêu cầu hắn đến cùng cô ta ăn cơm, trò chuyện, sau đó tự hiến thân mình.
“Trương Đào...Nhanh lên...Ngậm v.ú cho tôi..”
Trên giường, một người đàn ông đang hung hăng đâm nam căn vào thân thể đầy đặn của người phụ nữ.
“Chị thoải mái không?”
Đúng là Trương Đào và Kim Ngọc Phượng đang điên loan đảo phượng.
“Rất sướng…”
Kim Ngọc Phượng có chút điên cuồng, mặc dù quan hệ của cả hai khá là miễn cưỡng, nhưng khi làʍ t̠ìиɦ hai người lại hết sức ăn ý. Điều này cả hai cũng không ý thức được.
Đến nửa đêm Lâm Kiều Kiều mới có biểu hiện lâm bồn. Cô chỉ vừa mới xuất hiện cảm giác, Trương Quốc Dương đã lập tức lái xe cô đến bệnh viện khoa sản tốt nhất.
Mang thai gần mười tháng, bùng Lâm Kiều Kiều có có vết rạn nào khi mang thai làm cho bác sĩ không khỏi giật mình.
Cứ tưởng khi sinh con phải mất rất nhiều thời gian, kết quả vừa vào phòng sinh một hộ sĩ đã bế một đứa bé ra, làn da trắng nõn hồng hào không hề giống với một đứa bé mới sinh.
Nhận được thông báo, Trương Đào cũng vội vàng chạy đến. Việc ba hắn ở đây, hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Trương Đào biết ba đang làm việc ở chỗ của Lâm Kiều Kiều, cô không có giận chó đánh mèo lên người ba hắn.
Ba Lâm mẹ Lâm cũng đến bệnh viện, thấy sắc mặt của con rể còn kém hơn cả con gái mới sinh của họ, liền không nhịn được mở miệng nói vài câu:
“A Đào, sao sắc mặt con còn kém hơn Kiều Kiều thế? Đừng suốt ngày chỉ lo công việc, sức khỏe mới quan trọng nhất. Người trẻ tuổi các con đúng là luôn là người ta nhọc lòng, mấy ngày tới mẹ nấu một ít canh bồi bổ cho hai đứa. Không phải Lâm Kiều Kiều có tìm bảo mẫu sao? Đến lúc đó bảo họ nấu cho hai đứa ăn.”
Mẹ Lâm cứ nhắc mãi làm Lâm Kiều Kiều hơi xấu hổ.
Trương Đào không cảm thấy phiền chán, hắn rất nhớ cảm giác được trưởng bối quan tâm. Trương Quốc Dương cũng đã căn dặn hắn rất nhiều lần, nhưng hắn đều ứng phó, bởi vì hắn không còn cách nào.
Cách đây không lâu, Trương Đào có đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo hắn cần tiết chế, thân thể hắn đã suy sụp rất nhiều, nhưng hắn không thể khống chế được.
Tất cả đều do người phụ nữ kia ban tặng, hắn không thể từ bỏ được, cái cảm giác gọi là dục tiên dục tử làm hắn có thể trải nghiệm kᏂoáı ©ảʍ cực lạc, tựa như ma túy, một ngày không nếm thử hắn sẽ trở nên điên cuồng. Nghĩ lại hắn thấy vô cùng hối hận.
Mấy ngày trước trong lúc Hạ Hoan Tâm lâm bồn, hắn và Kim Ngọc Phượng đang chìm trong hoan ái. Chờ đến khi mọi thứ đâu vào đấy, đứa bé đã được ra đời. Tình trạng của hai mẹ con đều suy yếu, nhưng hắn cũng chỉ nhìn con một hồi, sau đó an bài vài người chăm sóc cho Hạ Hoan Tâm rồi không quan tâm gì nữa. Đến lúc Hạ Hoan Tâm xuất viện, hắn liền đã đưa cho cô ta một số tiền, hành động của hắn là tâm cô ta hoàn toàn rét lạnh.
Danh sách chương