*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh chiều tà tô sắc cam thẫm lên vạn vật thế gian, lá cây bị nắng trời sấy cho oằn mình, tro bụi li ti lửng lơ trong bầu không khí oi bức, hạt bụi thả mình trong nắng chiều, tựa như thứ bột vàng rắc rào rạt từ không trung, chỉ thêm tia lửa thôi cũng đủ tạo ra một vụ nổ bụi rúng động.

Vu Thời Thiên dựa cửa xe châm điếu thuốc, làn khói bốc lên kéo anh chìm vào hồi ức.

Hoàng Nghiên và mẹ của Thư Mạn – Thái Lệ Quyên kết bạn khi họ về xây dựng nông thôn, chẳng qua hai người mới gặp lại cách đây vài năm khi hội nông bắt đầu tụ họp. Qua lại thường xuyên hai người thành chị em bạn già, hai nhà gần nhau, sáng nào hai bà cũng hẹn đi phà leo núi ngắm cảnh bên kia biển, xuống núi rồi lên thuyền về nội thành, cả hai lại dắt díu đi chợ shopping đã đời mới về nhà.

Vu Thời Thiên bị Hoàng Nghiên bắt đi leo núi gặp Thư Mạn – người cùng cảnh ngộ, dường như hai mẹ già có lòng tác hợp, dưới sự giám sát ấy, hai người họ bất đắc dĩ trao đổi phương thức liên lạc.

Chị em phụ nữ trung niên bước đi như bay bỏ lại hai người trẻ tuổi tụt lại đằng sau, Thư Mạn vuốt mồ hôi trán: “Ngại quá, thật ra tôi đã có bạn trai, chỉ là không có dự định kết hôn nên không nói với người nhà, miễn cho các cụ thúc giục tôi dẫn bạn trai về.”

Vu Thời Thiên nhướng mày, mồ hôi lăn từ khoé mày: “Khéo ghê, tôi cũng vậy.”

Thư Mạn nhất thời hiểu lầm, trừng mắt: “Anh cũng có bạn trai? Anh come out rồi hả?”

“…Ý tôi là tôi cũng có bạn gái.”

Sau đó, anh và Thư Mạn như anh em chung chí hướng bọc hậu cho nhau, Thư Mạn lâu lâu đổi bạn trai, anh cũng có người qua lại của riêng mình.

Và trong thời kỳ cả hai cùng lẻ bóng, hai người lăn giường.

Biết đối phương không có ý định cưới hỏi, Vu Thời Thiên cảm thấy thật tiện khi đã biết gốc rễ nhau, nếu hai người có chung nhận thức, kiểu hoà hợp này có thể duy trì lâu dài.

Song không biết từ bao giờ, anh nhận ra tình cảm Thư Mạn dành cho mình đã biến chất, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi anh giờ đã muốn cưới chưa, lâu lâu bóng gió kể Thái Lệ Quyên ép mình đi xem mắt.

Anh định chấm dứt, nhưng hôm sau Thư Mạn sẽ kiếm bồ mới, bảo rằng tốt hơn nên giữ mối quan hệ ban đầu, thế là cả hai dây dưa kéo dài cũng đã một hai năm.

Kể từ khi sự nghiệp lâm vào ngõ cụt, anh cũng tụt hứng yêu đương, chỉ có khi thoảng hẹn một nháy khi Thư Mạn bay về. Đoán chừng dáng vẻ ủ dột của mình thật sự quá gai mắt, có lần thậm chí Thư Mạn không muốn tới nhà, hỏi anh liệu có muốn trực tiếp đặt phòng khách sạn không.

Nếu lần này Thư Mạn yêu đương ổn định, thế thì tự nhiên anh sẽ chúc phúc cô ấy, nếu thực sự gửi thiệp mời, anh cũng sẽ cho cô một bao dày.

Vậy là được, hãy để riêng anh cô độc với quãng đời còn lại.

Vu Thời Thiên búng mẩu thuốc đang cháy ra xa, kéo cửa lên xe.

Anh ngoảnh mặt nhìn hộp bánh kem trong suốt trên ghế da phụ. Bánh kem cuộn lấy trước khi tới sân bay nay hầm trong xe, lớp kem bơ kẹp xoài tan chảy, hệt như bãi nôn nhờn dính, cốt bánh bông lan mất đi chống đỡ cũng vô lực gục đầu dưới sức đè của kem trang trí và dâu tây.

Hết thảy hệt như tình trạng cuộc sống của anh hiện tại, một mớ hỗn độn.

Anh khởi động xe, lái ra bãi đậu, nghĩ xem lát thấy đâu có thùng rác thì vứt bánh đi.

Bấy giờ, di động báo có cuộc gọi WeChat.


“Tại sao phải tăng giá? Không phải tính theo giá trên Didi ư?”

滴滴 – Didi: app đặt xe bên Trung, tương tự Grab, Uber

Đứng trong góc nhỏ bên lối ra ga tàu cao tốc, Tô Đồng giơ tay trước lông mày hòng chặn ánh nắng chói chang, đồng thời chất vấn bác tài đặt qua điện thoại.

Ga tàu cao tốc không đặt tại thành phố S, mà nằm ở thành phố C kế bên, khoảng cách hơi xa, phải băng qua một quãng cao tốc khá dài, giá hiện trên phần mềm là một trăm lẻ hai đã khá mắc.

Nhưng tài xế gọi điện báo giá không theo phần mềm, cả chuyến lấy một trăm tám và chỉ nhận chuyển khoản.

“Cô gì ơi, hổng phải có mình tui thu kiểu này, xe Didi ở khu ga toàn làm vậy hết.” Tiếng bác tài đặc sệt giọng địa phương, chung quanh ồn ã, Tô Đồng phải tập trung lắm mới nghe rõ.

Cô vẫn không hiểu tại sao phải tính thêm phí, hỏi thêm vài câu, tài xế cảm thấy đơn của cô khó kiếm nên trực tiếp cúp luôn, đơn phương hủy chuyến.

Tô Đồng cau mày, chẳng muốn khiếu nại tài xế bèn đặt thêm lần nữa.

Nhưng liên tiếp đều nhận phải tình huống tương tự, cuối cùng có một tài xế nói khá rõ: “Chúng tôi không phải xe thành phố S, lát nữa qua bên đó lại đi xe trống về ga bên đây, sân ga còn đòi phí hoa hồng, dựa theo giá phần mềm thì không lời bao nhiêu hết.”

Nhìn đơn cuối cùng cũng bị hủy, dẫu Tô Đồng có tính tình mềm mỏng cũng không khỏi dậm chân.

Trán phơi nắng đẫm mồ hôi, chẳng thừa sức đâu lấy khăn giấy lau, cô giơ tay quệt bừa, kéo hành lý ra trạm taxi.

Còn chưa tới trạm, nhiều tài xế “xe dù” đã đon đả chào hàng, lòng chẳng đặng, cô hỏi giá một trong số họ.

Kết quả giá còn “cắt cổ” hơn xe Didi, đòi hai trăm lận!

Tô Đồng từ chối, nghĩ bụng chắc xe taxi sẽ không tính lố đâu, dợm bước tới trạm xe, bác tài xe dù thấy cô chỉ là cô nhóc, bèn “thiện tâm” nhắc nhở: “Giá taxi mắc hơn à nha, nếu cô không biết trả giá thì đi xe tôi, chớ có tin đồng hồ cước, mấy cái đó lén chỉnh hết rồi.”

Trước giờ Tô Đồng nào phải cô nhóc ru rú trong nhà, đã đi qua cơ man thành phố và quốc gia, nhưng đây là lần đầu tiên cô xa nhà mà vắng bóng Diệp Tuyên. Hồi xưa thăm thú thành phố khác, toàn là mẹ chịu trách nhiệm lên kế hoạch du lịch, không tới phiên cô nhọc lòng về phương tiện đi lại.

Cô chưa bao giờ ngờ mình sẽ mắc kẹt ngay khi vừa bước chân ra khỏi ga tàu cao tốc..

Tài xế thấy cô ngần ngừ, anh ta còn tự xuống giá, chỉ tính trăm tám.

Nhưng Tô Đồng nhớ tới vụ án một chị gái độc thân bị giết hại khi đặt xe online cách đây không lâu, xe app còn có nguy hiểm, huống chi xe dù? Hơi nóng ẩm ướt thốc vào từ bốn phương tám hướng hong cô choáng váng, gia giáo tốt đẹp không cho phép cô nói lời ác ý, đành liên tục bảo “Xin lỗi tôi không cần nữa”.

Bác tài thấy cô là quả hồng mềm, thái độ cứng hơn, hết chặn đường gây phiền còn duỗi tay lấy hành lý, “Ôi chao, cô ngồi xe tôi đi, tôi thấy cô còn nhỏ, coi như có duyên nên tôi giảm giá cho, nào nào, xe tôi đậu đằng kia thôi…”

Tô Đồng cuống đến mức tay túa mồ hôi, một tay siết di động, một tay giữ rịt valy.

“Thôi ạ, tôi kêu bạn trai tới đón là được!”

Dưới tình thế cấp bách, Tô Đồng dùng chiêu đầu tiên để từ chối bắt chuyện, làm bộ mình có bạn trai.

Thấy tài xế lừng khừng chưa chịu đi, cô hấp tấp mở WeChat, đầu óc nóng lên, gọi luôn cho Vu Thời Thiên. Đất khách quê người, cô chỉ có thể náu nhờ thầy Vu.

Hu hu hu, thầy Vu ơi xin lỗi, làm ơn giúp em.

Điện thoại chóng nối máy, vừa mở miệng cô mới hay giọng mình đã nức nở, chẳng hơi đâu lo này kia kia nọ, cô hỏi thẳng: “Alo, cưng ơi, em lén tới thành phố S rồi… Giờ đang ở ga tàu cao tốc, anh tới đón em nha?…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện