Vu Thời Thiên ù té. Hễ Hoàng Nghiên giục cưới là anh chẳng tài nào ngồi yên trong nhà.
Anh xách lủng lẳng cái túi rác đựng quà ra bãi đậu xe nằm tuốt sâu trong hẻm, nơi bé vợ của anh đang đậu.
Chiếc túi đựng đống quần lót đỏ và nước giặt vét từ tủ trữ đồ của mẹ.
Thiêu thân chập chờn dưới ngọn đèn vàng xám, anh rảo vào bãi đỗ xe, đế giày mài cọt kẹt trên nền đất sỏi.
Bác trông coi bãi đậu đang nằm trên ghế xếp trước cửa phòng bảo vệ, kế bên có cái radio màu đen đặt trên chiếc ghế đẩu cũ kỹ. A Bá rung đùi phởn phơ, nghêu ngao hát theo tuồng kịch Triều Châu trên đài.
阿伯 A bá, phương ngữ gọi bác, người lớn tuổi hơn “ba”
Vu Thời Thiên móc ra bao thuốc, rút một điếu ném cho A Bá.
A Bá nhổm dậy, gác điếu thuốc lên tai phải, cười xoà: “Sao mới xíu đã về rồi? Mẹ bây lại hối lấy vợ hả?”
“Vâng, có lần nào không hối đâu?” Anh lấy di động quét mã QR dán trên cửa sổ phòng bảo vệ, thanh toán năm đồng tiền phí giữ xe.
“Hầy, mẹ bây ngóng dài cổ bao nhiêu năm. Bây coi mấy thằng hàng xóm trạc tuổi người ta có con có cái hết rồi, có đứa nào giống bây nhông nhông suốt ngày đâu, ai nấy cũng có gia đình hết trơn.”
“Chậc, cháu còn chưa có bồ, nói chi cưới với gả.” Vu Thời Thiên châm điếu thuốc cho mình, phất tay với A Bá: “Dông đây.”
Chiếc KTM790 DUKE của Vu Thời Thiên đã được thay áo. Anh ngại màu cam của thân xe nguyên bản quá bắt mắt, nên đổi thành màu đen lì xen kẽ màu cam rằn ri. Lốp xe cũng đổi nốt, mâm xe màu cam cháy trông như một vòng lửa ma đốt trên sông Styx.
Anh ngoắc túi rác lên tay cầm trái, khoanh chân dài lên đệm đen, chân phải dẫm đất, chân trái xoáy vòng cung.
Tra chìa khởi động, khẩu hiệu “READY TO RACE” nhấp nháy trên bảng điều khiển điện tử, tiếng động cơ rồ lên lấn át tiếng kịch Triều Châu vang vọng trong bãi đậu xe trống.
Điếu thuốc trong miệng hãy chưa cháy hết, anh cũng chẳng vội, đám Lý Trì hẹn nhau 10 giờ rưỡi, giờ anh về nhà cất đồ, kịp coi TV một hồi hẵng ra cửa.
Anh cúi người giữ ghi đông, đánh cuộn tay phải, tiếng gầm như trống trận tức thì rú lên.
Đôi mắt hẹp dài thoáng nheo lại, anh nghiêng người rít mẩu thuốc còn sót, tàn thuốc hãy sáng lửa khi rơi xuống đất.
Các tia lửa li ti bắn tung lên đá sỏi, đầu xe lao đi hệt một thanh kiếm rời vỏ.
Trước khi A Bá kịp mắng vì chưa đội nón bảo hiểm, anh đã lái xe xa tít mù khơi.
Chỉ có thể nhìn thấy đèn hậu của con quái thú bắn ra những tia đỏ rực lửa trong màn đêm.
Thành phố S không có lệnh cấm xe máy, nhưng nghiêm cấm xe máy lái dọc theo tám cây số đường ven biển. Anh chỉ có thể bung lụa trong nội thành cổ, tránh đám đèn giao thông dày đặc và các ngã tư nguy hiểm có các anh giao thông cắm chốt.
Anh đánh lái từ khu Tây – nơi thời gian chảy chậm, đến khu Đông rực rỡ muôn sắc và biến chuyển từng ngày.
Thành phố này rất bé, bé đến mức bạn có thể gặp người quen bất cứ lúc nào.
Khi Vu Thời Thiên dừng đèn đỏ ở ngã tư gần nhà mình, chiếc xe đậu kế anh hạ cửa kính ghế phụ, người đàn ông chồm khỏi ghế lái ngó ra chào
anh: “Ủa anh Thời? Đi đâu vậy?”
Anh thấy gã trông quen quen, không rõ là bạn Lý Trì hay Trương Giai Đằng, anh chẳng nhớ tên, nói chung là anh đã chạm trán gã đôi ba lần bên bàn rượu hoặc mấy lần lắc xí ngầu.
Ngồi ghế phó là một cô em trẻ măng với mái tóc xoăn màu sợi đay và con ngươi mang kính áp tròng màu xanh biển, trông như con lai. Từ góc độ của anh khó tránh trông thấy khe rãnh sâu hút mà cô em cố tình phô bày.
Vu Thời Thiên dời tầm mắt: “Giờ về nhà, xíu nữa gặp đám Lý Trì ở 606
.”
“Ủa, sao Trì Tử không rủ em?” “Hay tối nay mày cũng tới đi?”
“Ok luôn! Em dẫn thêm người được không anh?”
Khoé mắt có thể cảm nhận cái nhìn hau háu của cô nàng lai•rởm, anh chóng quay đầu nhìn về phía đèn giao thông đang đếm ngược.
“Tuỳ mày.”
“Ok anh, lát gặp nha!”
Còn ba giây đếm ngược, Vu Thời Thiên đã bắt đầu lên ga, đèn xanh một phát là anh v*t xa mấy mét, đèn đuôi xe lạng trái lách phải, mất tăm trong tích tắc.
“Vậy mấy bữa trước mày đi Quảng Châu là để viếng tang bạn gái cũ hả?” Lý Trì thảy miếng khoai môn nướng vào miệng, nhai rào rạo.
“Ừa, là bạn gái cũ cũ cũ cũ cũ cũ…. con gái cổ đã 18 tuổi luôn rồi. Hồi xưa tao có gặp con bé mấy lần, chừng chín tuổi, khi đó cao xêm xêm tới eo tao, nhỏ xíu xiu, tao không ngờ sẽ gặp lại con bé luôn đó.”
Vu Thời Thiên hò “Mở” rồi nhấc cốc xí ngầu. Trương Giai Đằng kêu con 5, còn anh đặt không 5 cũng chẳng 1.
Kết quả Trương Giai Đằng mở cốc: hai con 1, ba con 5.
“Đệch, mày đúng là…” Vu Thời Thiên không ăn gian, tu ừng ực hơn nửa chai bia.
Lý Trì chực nói gì, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa quán bar có người tới, “Ủa? A Húc tới kìa.”
Vu Thời Thiên ngước mắt, là gã lái Cayenne mà anh gặp chỗ giao lộ cách đây không lâu.
Kế bên vẫn kè theo cô gái lai hàng pha kè, khi hai người sóng vai thì phát hiện cô em này cao hơn gã Cayenne một cái đầu, chiều cao này chắc kèo là người mẫu không chệch đi đâu.
Hai cô gái đằng sau không cao bằng em-giả-lai nhưng phong cách từa tựa, đều là áo yếm và quần sooc đê-nim, mấy đôi chân trắng nuột hiện mồn một giữa làn khói sương.
“Anh Thời!” Gã Cayenne tên A Húc chào lần lượt từng người, đến phiên Vu Thời Thiên là hàng ghế dài lập tức choáng đầy người.
A Húc cũng là hạng dạn gan, tự kêu thêm mấy chai rượu ngoại, dô vài lượt là bắt đầu lân la giới thiệu bé ghệ nhà mình với Vu Thời Thiên: “May có cốt làm người mẫu mà chẳng qua chưa có tác phẩm nổi nào. Ban nãy cổ cứ khoe anh chụp ảnh đẹp thần sầu, được bao nhiêu cuốn tạp chí gì đó… Ờm, em tính hỏi có cơ hội, mời anh Thời chụp giúp cổ mấy bô được không?”
Hoá ra chờ anh chỗ này.
Vu Thời Thiên nhếch khóe miệng mà chẳng nâng mắt, lắc đầu: “Xin lỗi, tao kín lịch năm nay rồi”
“Em chờ được! Thầy Vu ơi, em thích mấy bức chân dung anh chụp lắm luôn.” May hấp tấp lên tiếng, khom người lộ ra đường sự nghiệp sâu hun hút.
Danh tiếng trong ngành của Vu Thời Thiên không hề nhỏ. Bất kể cô gái tầm thường tới đâu hễ lọt vào máy ảnh của anh là sẽ lắc mình thành Top Model thế giới, từng tấm ảnh đều xứng tầm bom tấn thời trang.
Kể cả mặt mộc anh vẫn có thể chụp ra rung động lòng người.
Ai ai cũng nói, những bô hình của Vu Thời Thiên có thể trò chuyện trực tiếp với tâm hồn người mẫu.
“Xin lỗi, lúc riêng tư không nói chuyện công.”
Vu Thời Thiên trực tiếp đứng dậy, làm lơ hai người họ, đi thẳng tới nhà vệ sinh.
“Ê, A Húc, mày nói chuyện đó ngay dịp này không thấy chán hả?” Trương Giai Đằng huých cùi chỏ vào người gã, chỉ ly rượu trên bàn: “Tự phạt đi ha.”
A Húc đanh mặt. Trước đó gã đã thề son thề sắt với bé bồ rằng nhất định sẽ tóm được cơ hội, giờ thì hay, mất ráo thể diện.
“Thật ra… Hình như lâu rồi tui không thấy tác phẩm mới của ảnh trên tạp chí hay trên mạng nữa.” Một cô em đi theo May kề tai rỉ giọng.
“Đúng luôn, hình như gần đây Weibo ảnh lâu lâu toàn đăng hình phong cảnh và ảnh tĩnh vật, chả thấy tác phẩm thương mại nào.” Một em khác cũng góp giọng xì xào.
“Ai mà biết…” May nhăn mặt, mạnh tay nhéo đùi A Húc.
Trong toilet, Vu Thời Thiên ngồi trên nắp bồn cầu. Khoang ngồi xổm quánh đặc mùi khói ngộp thở. Điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay chưa được hút miếng nào từ khi châm. Tia lửa bùng cháy, khói cuộn lên muội than rơi xuống, chất thành một tầng tro trên sàn nhà không tính là sạch sẽ.
Tựa như ống kính của anh. Chúng luôn đọng sương, dẫu gắng cách mấy cũng chẳng tài nào chụp được tấm hình ưng ý.
Anh từ chối A Húc chẳng phải vì kín lịch.
Đã hơn một năm anh không chụp ai. Dường như mỗi người mẫu đứng trước mặt anh đều không thể nhìn rõ nét mặt, biểu cảm hay tâm hồn.
Có lẽ mình hết thời thật rồi, Vu Thời Thiên nhủ bụng, thở dài thườn thượt.
「Hmhhhhhhh ——」
Tiếng di động xé toạc mạch suy nghĩ xám xịt của anh.
Anh xách lủng lẳng cái túi rác đựng quà ra bãi đậu xe nằm tuốt sâu trong hẻm, nơi bé vợ của anh đang đậu.
Chiếc túi đựng đống quần lót đỏ và nước giặt vét từ tủ trữ đồ của mẹ.
Thiêu thân chập chờn dưới ngọn đèn vàng xám, anh rảo vào bãi đỗ xe, đế giày mài cọt kẹt trên nền đất sỏi.
Bác trông coi bãi đậu đang nằm trên ghế xếp trước cửa phòng bảo vệ, kế bên có cái radio màu đen đặt trên chiếc ghế đẩu cũ kỹ. A Bá rung đùi phởn phơ, nghêu ngao hát theo tuồng kịch Triều Châu trên đài.
阿伯 A bá, phương ngữ gọi bác, người lớn tuổi hơn “ba”
Vu Thời Thiên móc ra bao thuốc, rút một điếu ném cho A Bá.
A Bá nhổm dậy, gác điếu thuốc lên tai phải, cười xoà: “Sao mới xíu đã về rồi? Mẹ bây lại hối lấy vợ hả?”
“Vâng, có lần nào không hối đâu?” Anh lấy di động quét mã QR dán trên cửa sổ phòng bảo vệ, thanh toán năm đồng tiền phí giữ xe.
“Hầy, mẹ bây ngóng dài cổ bao nhiêu năm. Bây coi mấy thằng hàng xóm trạc tuổi người ta có con có cái hết rồi, có đứa nào giống bây nhông nhông suốt ngày đâu, ai nấy cũng có gia đình hết trơn.”
“Chậc, cháu còn chưa có bồ, nói chi cưới với gả.” Vu Thời Thiên châm điếu thuốc cho mình, phất tay với A Bá: “Dông đây.”
Chiếc KTM790 DUKE của Vu Thời Thiên đã được thay áo. Anh ngại màu cam của thân xe nguyên bản quá bắt mắt, nên đổi thành màu đen lì xen kẽ màu cam rằn ri. Lốp xe cũng đổi nốt, mâm xe màu cam cháy trông như một vòng lửa ma đốt trên sông Styx.
Anh ngoắc túi rác lên tay cầm trái, khoanh chân dài lên đệm đen, chân phải dẫm đất, chân trái xoáy vòng cung.
Tra chìa khởi động, khẩu hiệu “READY TO RACE” nhấp nháy trên bảng điều khiển điện tử, tiếng động cơ rồ lên lấn át tiếng kịch Triều Châu vang vọng trong bãi đậu xe trống.
Điếu thuốc trong miệng hãy chưa cháy hết, anh cũng chẳng vội, đám Lý Trì hẹn nhau 10 giờ rưỡi, giờ anh về nhà cất đồ, kịp coi TV một hồi hẵng ra cửa.
Anh cúi người giữ ghi đông, đánh cuộn tay phải, tiếng gầm như trống trận tức thì rú lên.
Đôi mắt hẹp dài thoáng nheo lại, anh nghiêng người rít mẩu thuốc còn sót, tàn thuốc hãy sáng lửa khi rơi xuống đất.
Các tia lửa li ti bắn tung lên đá sỏi, đầu xe lao đi hệt một thanh kiếm rời vỏ.
Trước khi A Bá kịp mắng vì chưa đội nón bảo hiểm, anh đã lái xe xa tít mù khơi.
Chỉ có thể nhìn thấy đèn hậu của con quái thú bắn ra những tia đỏ rực lửa trong màn đêm.
Thành phố S không có lệnh cấm xe máy, nhưng nghiêm cấm xe máy lái dọc theo tám cây số đường ven biển. Anh chỉ có thể bung lụa trong nội thành cổ, tránh đám đèn giao thông dày đặc và các ngã tư nguy hiểm có các anh giao thông cắm chốt.
Anh đánh lái từ khu Tây – nơi thời gian chảy chậm, đến khu Đông rực rỡ muôn sắc và biến chuyển từng ngày.
Thành phố này rất bé, bé đến mức bạn có thể gặp người quen bất cứ lúc nào.
Khi Vu Thời Thiên dừng đèn đỏ ở ngã tư gần nhà mình, chiếc xe đậu kế anh hạ cửa kính ghế phụ, người đàn ông chồm khỏi ghế lái ngó ra chào
anh: “Ủa anh Thời? Đi đâu vậy?”
Anh thấy gã trông quen quen, không rõ là bạn Lý Trì hay Trương Giai Đằng, anh chẳng nhớ tên, nói chung là anh đã chạm trán gã đôi ba lần bên bàn rượu hoặc mấy lần lắc xí ngầu.
Ngồi ghế phó là một cô em trẻ măng với mái tóc xoăn màu sợi đay và con ngươi mang kính áp tròng màu xanh biển, trông như con lai. Từ góc độ của anh khó tránh trông thấy khe rãnh sâu hút mà cô em cố tình phô bày.
Vu Thời Thiên dời tầm mắt: “Giờ về nhà, xíu nữa gặp đám Lý Trì ở 606
.”
“Ủa, sao Trì Tử không rủ em?” “Hay tối nay mày cũng tới đi?”
“Ok luôn! Em dẫn thêm người được không anh?”
Khoé mắt có thể cảm nhận cái nhìn hau háu của cô nàng lai•rởm, anh chóng quay đầu nhìn về phía đèn giao thông đang đếm ngược.
“Tuỳ mày.”
“Ok anh, lát gặp nha!”
Còn ba giây đếm ngược, Vu Thời Thiên đã bắt đầu lên ga, đèn xanh một phát là anh v*t xa mấy mét, đèn đuôi xe lạng trái lách phải, mất tăm trong tích tắc.
“Vậy mấy bữa trước mày đi Quảng Châu là để viếng tang bạn gái cũ hả?” Lý Trì thảy miếng khoai môn nướng vào miệng, nhai rào rạo.
“Ừa, là bạn gái cũ cũ cũ cũ cũ cũ…. con gái cổ đã 18 tuổi luôn rồi. Hồi xưa tao có gặp con bé mấy lần, chừng chín tuổi, khi đó cao xêm xêm tới eo tao, nhỏ xíu xiu, tao không ngờ sẽ gặp lại con bé luôn đó.”
Vu Thời Thiên hò “Mở” rồi nhấc cốc xí ngầu. Trương Giai Đằng kêu con 5, còn anh đặt không 5 cũng chẳng 1.
Kết quả Trương Giai Đằng mở cốc: hai con 1, ba con 5.
“Đệch, mày đúng là…” Vu Thời Thiên không ăn gian, tu ừng ực hơn nửa chai bia.
Lý Trì chực nói gì, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa quán bar có người tới, “Ủa? A Húc tới kìa.”
Vu Thời Thiên ngước mắt, là gã lái Cayenne mà anh gặp chỗ giao lộ cách đây không lâu.
Kế bên vẫn kè theo cô gái lai hàng pha kè, khi hai người sóng vai thì phát hiện cô em này cao hơn gã Cayenne một cái đầu, chiều cao này chắc kèo là người mẫu không chệch đi đâu.
Hai cô gái đằng sau không cao bằng em-giả-lai nhưng phong cách từa tựa, đều là áo yếm và quần sooc đê-nim, mấy đôi chân trắng nuột hiện mồn một giữa làn khói sương.
“Anh Thời!” Gã Cayenne tên A Húc chào lần lượt từng người, đến phiên Vu Thời Thiên là hàng ghế dài lập tức choáng đầy người.
A Húc cũng là hạng dạn gan, tự kêu thêm mấy chai rượu ngoại, dô vài lượt là bắt đầu lân la giới thiệu bé ghệ nhà mình với Vu Thời Thiên: “May có cốt làm người mẫu mà chẳng qua chưa có tác phẩm nổi nào. Ban nãy cổ cứ khoe anh chụp ảnh đẹp thần sầu, được bao nhiêu cuốn tạp chí gì đó… Ờm, em tính hỏi có cơ hội, mời anh Thời chụp giúp cổ mấy bô được không?”
Hoá ra chờ anh chỗ này.
Vu Thời Thiên nhếch khóe miệng mà chẳng nâng mắt, lắc đầu: “Xin lỗi, tao kín lịch năm nay rồi”
“Em chờ được! Thầy Vu ơi, em thích mấy bức chân dung anh chụp lắm luôn.” May hấp tấp lên tiếng, khom người lộ ra đường sự nghiệp sâu hun hút.
Danh tiếng trong ngành của Vu Thời Thiên không hề nhỏ. Bất kể cô gái tầm thường tới đâu hễ lọt vào máy ảnh của anh là sẽ lắc mình thành Top Model thế giới, từng tấm ảnh đều xứng tầm bom tấn thời trang.
Kể cả mặt mộc anh vẫn có thể chụp ra rung động lòng người.
Ai ai cũng nói, những bô hình của Vu Thời Thiên có thể trò chuyện trực tiếp với tâm hồn người mẫu.
“Xin lỗi, lúc riêng tư không nói chuyện công.”
Vu Thời Thiên trực tiếp đứng dậy, làm lơ hai người họ, đi thẳng tới nhà vệ sinh.
“Ê, A Húc, mày nói chuyện đó ngay dịp này không thấy chán hả?” Trương Giai Đằng huých cùi chỏ vào người gã, chỉ ly rượu trên bàn: “Tự phạt đi ha.”
A Húc đanh mặt. Trước đó gã đã thề son thề sắt với bé bồ rằng nhất định sẽ tóm được cơ hội, giờ thì hay, mất ráo thể diện.
“Thật ra… Hình như lâu rồi tui không thấy tác phẩm mới của ảnh trên tạp chí hay trên mạng nữa.” Một cô em đi theo May kề tai rỉ giọng.
“Đúng luôn, hình như gần đây Weibo ảnh lâu lâu toàn đăng hình phong cảnh và ảnh tĩnh vật, chả thấy tác phẩm thương mại nào.” Một em khác cũng góp giọng xì xào.
“Ai mà biết…” May nhăn mặt, mạnh tay nhéo đùi A Húc.
Trong toilet, Vu Thời Thiên ngồi trên nắp bồn cầu. Khoang ngồi xổm quánh đặc mùi khói ngộp thở. Điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay chưa được hút miếng nào từ khi châm. Tia lửa bùng cháy, khói cuộn lên muội than rơi xuống, chất thành một tầng tro trên sàn nhà không tính là sạch sẽ.
Tựa như ống kính của anh. Chúng luôn đọng sương, dẫu gắng cách mấy cũng chẳng tài nào chụp được tấm hình ưng ý.
Anh từ chối A Húc chẳng phải vì kín lịch.
Đã hơn một năm anh không chụp ai. Dường như mỗi người mẫu đứng trước mặt anh đều không thể nhìn rõ nét mặt, biểu cảm hay tâm hồn.
Có lẽ mình hết thời thật rồi, Vu Thời Thiên nhủ bụng, thở dài thườn thượt.
「Hmhhhhhhh ——」
Tiếng di động xé toạc mạch suy nghĩ xám xịt của anh.
Danh sách chương