Gần 10 giờ tối Tô Đồng mới về đến nhà. Tuy có sự hỗ trợ từ công ty tang lễ và các dì các chị của Studio Diệp Tuyên, nhưng cô là người thân duy nhất của bà, điều này thực sự khiến cô tất bật đến mức choáng váng, chưa nuốt được muỗng cơm, thậm chí còn không có cơ hội trốn vào một góc liếm láp vết thương.
Cô cẩn trọng đặt hũ tro rực ánh sáng lạnh lên bàn cơm, cất tiếng, mẹ ơi mình về nhà rồi.
Vốn có lệ vượt chậu than hay tắm lá bưởi, Tô Đồng bỏ qua hết, đối với cô, đây không phải là chuyện rủi.
Cô gỡ bím tóc ra, sợi tóc có trí nhớ về hình dạng không bung ra ngay lập tức, cô vừa vuốt cho tóc tản ra vừa bước vào phòng tắm, đôi dép lê trắng gạo nhẹ bước trên sàn gỗ sáng loáng.
Chiếc kẹp tóc hình cúc non yên vị trên bồn rửa mặt sứ trắng, chiếc váy đen và đôi vớ trắng được cởi ra nằm lặng sâu trong giỏ giặt, cùng chỗ với bộ đồ lót trơn không hoạ tiết.
Máy sưởi bật lên không khí mông lung làm nhoè đôi mắt. Khi hết thảy thật sự trở về với cát bụi, Tô Đồng chẳng kìm nổi lòng bật khóc, nước mắt hoà cùng nước nóng bị ống cống tàn nhẫn nuốt trôi.
Rành rành giữa tháng 7 mẹ đã đưa cô đi Ý, nói rằng chúc mừng cô cuối cùng cũng thoát khỏi kỳ thi chương trình giáo dục mười hai năm.
“Hoặc là du lịch hoặc là đọc sách, cả thể xác và tâm hồn cần phải đặt trên đường. Giờ con học xong rồi thì mình đi du lịch đi.”
Đắm mình dưới ánh nắng mặt trời tại Nhà thờ Chúa Ba Ngôi và đọc những dòng về ngày lễ của người La Mã, được mấy cậu người Ý tán tỉnh tại La Terrazza, đếm xem những ngôi nhà trên đảo Burano đến tột cùng có bao nhiêu màu, sắm được một cái kim cài áo kiểu cổ khi dạo trên Grand Canal tại Milan.
Rành rành tối ngày 31 hai người còn ăn tối chung, bởi hôm ấy là ngày cô nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Đại học S.
Thế mà mấy tiếng sau, cô thấy mẹ mình nằm trong nhà xác.
“…Do tránh người đi bộ vượt đèn đỏ… Cột điện… trên đường tới bệnh viện đã không còn…” Tiếng của viên cảnh sát đứt quãng chui vào tai.
Tô Đồng gọi vào số máy của Tô Dương ở Châu Phi, không liên lạc được, không liên lạc được, mãi mãi cũng không liên lạc được.
Từ ngày cha mẹ ly hôn, cô đã ngừng liên hệ với các cụ nhà họ Tô, tức ông bà nội. Cô biết, ông bà nội chưa bao giờ quý mến mẹ con họ, vả lại hai cụ ở Mỹ, cô cũng chẳng liên lạc được.
Tô Đồng thở dài với chất giọng run rẩy, thôi quan tâm lần này cha ruột biến mất bao lâu, vội vã lên Baidu tìm công ty tang lễ giao phó toàn bộ việc xử lý hậu sự.
Tắt vòi hoa sen, Tô Đồng lau đi vệt nước trên tấm kính và gạch men theo thói quen.
Cô lấy khăn tắm và cẩn thận lau khô những giọt nước trên cơ thể, làn nước bốc hơi khiến tấm thân lả lướt của cô sáng lên màu phấn hoa đào mờ ảo.
Cô đưa tay lau đi lớp sương trắng trên gương, nhìn thấy chóp mũi khoé mắt mình đỏ hoe.
Tô Đồng ơi cố lên, cô tự cổ vũ bản thân.
Sau khi tròng vào chiếc váy lụa có tay áo lồng đèn màu trắng ngọc trai, người thiếu nữ cầm giỏ giặt bước ra ban công, phân loại quần áo vào những túi tương ứng, rồi bỏ chúng vào máy giặt.
Đồ lót được giặt tay, hoa nhài nở rộ giữa kẽ tay cô, hương thơm xao xuyến trôi vào màn đêm vắng trăng thiếu sao.
Ngôi nhà một người hết mực yên tĩnh, nhưng từ lâu Tô Đồng đã quen với sự quạnh quẽ này. Hồi còn sống mẹ cô thường xuyên vắng nhà, cấp 3 cô học nội trú và chỉ về nhà vào cuối tuần, thỉnh thoảng không khéo trùng lúc Diệp Tuyên đi nước ngoài là một hai ngày cuối tuần khỏi gặp bà.
Điện thoại kết nối với loa Bluetooth trên tủ, danh sách các bài hát cũ cô thường nghe được phát ngẫu nhiên. Những giai điệu nhuốm màu thời gian và giọng nữ nhanh chóng tản ra, cô khẽ ngâm nga theo những nốt nhạc già hơn mình nhiều tuổi.
“…待ち合わせした場所へと、胸うときめかせて…”
(Tại điểm hẹn, tim đập thình thịch trong lồng ngực)
“…Happy birthday, Love for you…”
Cô vào bếp, tủ lạnh vẫn còn thừa nửa số salát làm hồi sáng, cô lấy lọ dầu giấm xịt vào tô thuỷ tinh vài vòng, đoạn cầm một chiếc nĩa bạc đặt lên bàn.
“Mẹ, con dùng bữa đây.” Cô nói với hũ tro.
Mấy tháng trước có người treo tag “Diệp Tuyên mau chết đi”, nghe nói phía hậu trường Tài khoản chính thức phải nhận vô vàn lời nhục mạ ác ý mỗi ngày, do đó Diệp Tuyên thật sự viết một bài 《 Khi tôi chết 》hòng
chặn họng đám antifan.
Diệp Tuyên đã tả nên một lễ tang mà bà kì vọng: Đám tang phải có từ anh A đến anh Z đến phúng viếng, mọi người không ai rơi lệ và con gái bà đọc bài diễn văn tự viết một nghìn chữ.
Diệp Tuyên còn viết rằng, bà hy vọng mình được hải táng sau khi hoả táng, tốt nhất là ở bờ biển thành phố S.
Cô đã tận lực hoàn thành những tâm nguyện cuối của mẹ, duy mỗi chuyện hải táng.
Trong đầu chợt loé lên chuyện phát sinh tại nhà tang lễ ban sáng.
Ôi, thở dồn quá. Dẫu đã nghĩ tới việc anh sẽ bị hạ đường huyết vì dậy sớm nên đã chuẩn bị sẵn sô-cô-la, nhưng đâu ngờ cần dùng thật.
Sao khi không anh ấy cắt tóc sát rạt vậy ta? Chẳng phải ngày xưa tóc dài đủ thắt bím luôn à?
Tô Đồng gãi lòng bàn tay phải. Đầu ngón tay của Vu Thời Thiên quét nhẹ lòng bàn tay khi cô đưa kẹo hôm nay, dường như cô có thể nhớ mồn một xúc cảm ấy.
Hệt như vết kiến cắn khi chúng bò ra khỏi đất ẩm ngày xuân, tê tê.
Thành phố S ư?
Mình có thể làm phiền anh ấy không nhỉ?
Cô cẩn trọng đặt hũ tro rực ánh sáng lạnh lên bàn cơm, cất tiếng, mẹ ơi mình về nhà rồi.
Vốn có lệ vượt chậu than hay tắm lá bưởi, Tô Đồng bỏ qua hết, đối với cô, đây không phải là chuyện rủi.
Cô gỡ bím tóc ra, sợi tóc có trí nhớ về hình dạng không bung ra ngay lập tức, cô vừa vuốt cho tóc tản ra vừa bước vào phòng tắm, đôi dép lê trắng gạo nhẹ bước trên sàn gỗ sáng loáng.
Chiếc kẹp tóc hình cúc non yên vị trên bồn rửa mặt sứ trắng, chiếc váy đen và đôi vớ trắng được cởi ra nằm lặng sâu trong giỏ giặt, cùng chỗ với bộ đồ lót trơn không hoạ tiết.
Máy sưởi bật lên không khí mông lung làm nhoè đôi mắt. Khi hết thảy thật sự trở về với cát bụi, Tô Đồng chẳng kìm nổi lòng bật khóc, nước mắt hoà cùng nước nóng bị ống cống tàn nhẫn nuốt trôi.
Rành rành giữa tháng 7 mẹ đã đưa cô đi Ý, nói rằng chúc mừng cô cuối cùng cũng thoát khỏi kỳ thi chương trình giáo dục mười hai năm.
“Hoặc là du lịch hoặc là đọc sách, cả thể xác và tâm hồn cần phải đặt trên đường. Giờ con học xong rồi thì mình đi du lịch đi.”
Đắm mình dưới ánh nắng mặt trời tại Nhà thờ Chúa Ba Ngôi và đọc những dòng về ngày lễ của người La Mã, được mấy cậu người Ý tán tỉnh tại La Terrazza, đếm xem những ngôi nhà trên đảo Burano đến tột cùng có bao nhiêu màu, sắm được một cái kim cài áo kiểu cổ khi dạo trên Grand Canal tại Milan.
Rành rành tối ngày 31 hai người còn ăn tối chung, bởi hôm ấy là ngày cô nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Đại học S.
Thế mà mấy tiếng sau, cô thấy mẹ mình nằm trong nhà xác.
“…Do tránh người đi bộ vượt đèn đỏ… Cột điện… trên đường tới bệnh viện đã không còn…” Tiếng của viên cảnh sát đứt quãng chui vào tai.
Tô Đồng gọi vào số máy của Tô Dương ở Châu Phi, không liên lạc được, không liên lạc được, mãi mãi cũng không liên lạc được.
Từ ngày cha mẹ ly hôn, cô đã ngừng liên hệ với các cụ nhà họ Tô, tức ông bà nội. Cô biết, ông bà nội chưa bao giờ quý mến mẹ con họ, vả lại hai cụ ở Mỹ, cô cũng chẳng liên lạc được.
Tô Đồng thở dài với chất giọng run rẩy, thôi quan tâm lần này cha ruột biến mất bao lâu, vội vã lên Baidu tìm công ty tang lễ giao phó toàn bộ việc xử lý hậu sự.
Tắt vòi hoa sen, Tô Đồng lau đi vệt nước trên tấm kính và gạch men theo thói quen.
Cô lấy khăn tắm và cẩn thận lau khô những giọt nước trên cơ thể, làn nước bốc hơi khiến tấm thân lả lướt của cô sáng lên màu phấn hoa đào mờ ảo.
Cô đưa tay lau đi lớp sương trắng trên gương, nhìn thấy chóp mũi khoé mắt mình đỏ hoe.
Tô Đồng ơi cố lên, cô tự cổ vũ bản thân.
Sau khi tròng vào chiếc váy lụa có tay áo lồng đèn màu trắng ngọc trai, người thiếu nữ cầm giỏ giặt bước ra ban công, phân loại quần áo vào những túi tương ứng, rồi bỏ chúng vào máy giặt.
Đồ lót được giặt tay, hoa nhài nở rộ giữa kẽ tay cô, hương thơm xao xuyến trôi vào màn đêm vắng trăng thiếu sao.
Ngôi nhà một người hết mực yên tĩnh, nhưng từ lâu Tô Đồng đã quen với sự quạnh quẽ này. Hồi còn sống mẹ cô thường xuyên vắng nhà, cấp 3 cô học nội trú và chỉ về nhà vào cuối tuần, thỉnh thoảng không khéo trùng lúc Diệp Tuyên đi nước ngoài là một hai ngày cuối tuần khỏi gặp bà.
Điện thoại kết nối với loa Bluetooth trên tủ, danh sách các bài hát cũ cô thường nghe được phát ngẫu nhiên. Những giai điệu nhuốm màu thời gian và giọng nữ nhanh chóng tản ra, cô khẽ ngâm nga theo những nốt nhạc già hơn mình nhiều tuổi.
“…待ち合わせした場所へと、胸うときめかせて…”
(Tại điểm hẹn, tim đập thình thịch trong lồng ngực)
“…Happy birthday, Love for you…”
Cô vào bếp, tủ lạnh vẫn còn thừa nửa số salát làm hồi sáng, cô lấy lọ dầu giấm xịt vào tô thuỷ tinh vài vòng, đoạn cầm một chiếc nĩa bạc đặt lên bàn.
“Mẹ, con dùng bữa đây.” Cô nói với hũ tro.
Mấy tháng trước có người treo tag “Diệp Tuyên mau chết đi”, nghe nói phía hậu trường Tài khoản chính thức phải nhận vô vàn lời nhục mạ ác ý mỗi ngày, do đó Diệp Tuyên thật sự viết một bài 《 Khi tôi chết 》hòng
chặn họng đám antifan.
Diệp Tuyên đã tả nên một lễ tang mà bà kì vọng: Đám tang phải có từ anh A đến anh Z đến phúng viếng, mọi người không ai rơi lệ và con gái bà đọc bài diễn văn tự viết một nghìn chữ.
Diệp Tuyên còn viết rằng, bà hy vọng mình được hải táng sau khi hoả táng, tốt nhất là ở bờ biển thành phố S.
Cô đã tận lực hoàn thành những tâm nguyện cuối của mẹ, duy mỗi chuyện hải táng.
Trong đầu chợt loé lên chuyện phát sinh tại nhà tang lễ ban sáng.
Ôi, thở dồn quá. Dẫu đã nghĩ tới việc anh sẽ bị hạ đường huyết vì dậy sớm nên đã chuẩn bị sẵn sô-cô-la, nhưng đâu ngờ cần dùng thật.
Sao khi không anh ấy cắt tóc sát rạt vậy ta? Chẳng phải ngày xưa tóc dài đủ thắt bím luôn à?
Tô Đồng gãi lòng bàn tay phải. Đầu ngón tay của Vu Thời Thiên quét nhẹ lòng bàn tay khi cô đưa kẹo hôm nay, dường như cô có thể nhớ mồn một xúc cảm ấy.
Hệt như vết kiến cắn khi chúng bò ra khỏi đất ẩm ngày xuân, tê tê.
Thành phố S ư?
Mình có thể làm phiền anh ấy không nhỉ?
Danh sách chương