Thời khắc cửa xe đóng sầm, Vu Thời Thiên tức thì sững người.
o kìa, mắc chi anh xuống xe?!
Vượt qua xe anh trông về Tô Đồng, mấy người bên đó sắp sửa đi sang ngã ba đường.
Vu Thời Thiên cau có nghiến răng, sải bước lướt qua mấy chiếc xe. Anh không đi tới chỗ Tô Đồng mà sang đám tài xế cãi cọ cả buổi trời.
Thân hình Vu Thời Thiên cao trội hơn họ, đứng tổ chảng nơi đó làm át đi khí thế của đám người đỏ gay mặt mày.
Anh lia mắt vào những chỗ trầy xước của vài chiếc xe, rồi quét qua biển số. Hai chiếc thuộc thành phố S, hai chiếc khác là thành phố C lân cận.
Tay quen thói phát từng điếu thuốc, lúc nói chuyện Vu Thời Thiên tự động mang hơi hướm giọng dân C, bè bạn anh nhiều nên học lóm được kha khá cách nhả giọng của mấy tỉnh láng giềng: “Các ông anh ê, bữa nay ai nấy cũng đưa con cái đi học, mấy anh xem, đám xe hàng sau cũng y chang.”
Vu Thời Thiên ngoặc ngón cái chỉ ra đằng sau, lấy bật lửa châm cho từng đại ca: “Đừng để ngày lành mất vui ha. Tôi thấy xe đâu có gì căng, không ấy mấy đại ca nhường nhau tí? Đừng làm tới mức bảo vệ trường báo cảnh sát thì khó coi à. Mấy anh thấy đúng không?”
Loại việc này chỉ cần có người lui thì có kẻ nối gót. Đám nọ tranh thêm mấy câu, Vu Thời Thiên xọ vài lời mướt tai thì có bác tài xua tay trước rồi quay người về xe mình, ba ông khác cũng lục tục nói coi như xui.
Cuộc giằng co gần nửa tiếng mà Vu Thời Thiên giải quyết ngon ơ bằng vài điếu thuốc lá, bảo vệ hỗ trợ hòa giải cũng phải trố ra nhìn nhau.
Vu Thời Thiên lại ngó ra bóng cây um tùm nọ, cô gái đã biến mất dạng. Anh vỗ cái bốp lên phần gáy đang bắt đầu mọc tóc, quành về xe mình. Giải quyết xong nguồn cơn tắc nghẽn, anh chóng khởi động xe.
Đằng trái ngã ba là bãi đậu xe nhà trường tạm thời dành ra, bên phải là khu ký túc xá Tô Đồng đi đến. Vốn Vu Thời Thiên định quẹo phải nhưng bảo vệ đã đứng chắn đường đó và làm động tác chỉ “hướng bên kia”. Hết cách, anh đành phải ngoặc tay lái.
Tô Đồng nói có người chở em ấy tới thành phố S, là tên ban nãy sao?
Vu Thời Thiên hồi tưởng dáng dấp gã kia. Ngoại hình người nọ xuất chúng, bận bộ đồ thông thường mà nom như người mẫu. Vu Thời Thiên cảm thấy gã ta quen quen nhưng không nhớ ra gặp hồi nào.
Phía trước có chiếc lăn bánh thừa ra chỗ trống, Vu Thời Thiên đánh vô lăng vội chộp chỗ. Đậu xe xong xuôi, anh gọi điện hỏi Vu Thanh Sơn xem họ đâu vào đó chưa.
Vu Thanh Sơn đang nhích ở cuối hàng, Hoàng Nghiên và Vu Bách Hiên đã đi dạo trường theo các đàn anh. Hoàng Nghiên lôi kéo hỏi han mấy cậu khối trên về đủ thứ chuyện lớn bé, Vu Thanh Sơn bảo thằng cả xách hành lý đến ký túc xá chờ họ.
Dầu gì cũng là dân địa phương nên đồ đạc của Vu Bách Hiên không nhiều lắm. Hoàng Nghiên dặn con trống tiết thì về nhà ăn cơm uống canh, làm tròn lên thì chả khác gì học ngoại trú.
Vu Thời Thiên kéo valy đi tới đầu đường bên kia, nghĩ xem để lát nếu chạm mặt Tô Đồng thì phải nói năng ra sao.
—— Ủa, trùng hợp ghê? Nay em cũng tới báo danh hả?
Bậy nào, không phải anh đã biết hôm nay Tô Đồng sẽ tới trường à? Câu này đúng kịch.
—— Chắc nay em bận lắm ha? Hèn chi tôi nhắn Wechat mà không thấy em trả lời.
Câu này cũng bậy nốt, làm như anh hóng dài cổ chờ em ấy trả lời vậy.
Anh tập dượt vài kịch bản nhưng hất đi từng cái một, mãi đến khi thấy tấm băng rôn màu đỏ to oành ghi “Chào mừng bạn đến với đại gia đình mới” mới hoàn hồn.
Đệt, Vu Thời Thiên ông hoàng sân khấu nhập mày đấy hả! Nghĩ chi lắm vậy, gặp mặt thì chào hỏi, cứ ra vẻ bình thường đi.
Anh cầm hành lý lên ký túc xá cho Vu Bách Hiên, cha mẹ ở lại sửa soạn cho nó, còn anh xuống lầu ra ngoài chờ.
Nắng chiều chói chang rọi xuống nhưng có nóng cách mấy Vu Thời Thiên cũng không đứng dưới bóng râm – Anh sợ sâu lông rớt từ trên cây.
Bất kể bay trên trời hay bò dưới đất, hễ là sâu thì Vu Thời Thiên sợ hết. Chúng xem như một trong số ít những nỗi sợ anh có.
Thành thử anh cứ đứng chình ình dưới trời nắng to ngó quanh quất, tiếp tục dượt cảnh “tình cờ chạm mặt” trong đầu.
Sự thật là Vu Thời Thiên nghĩ hão quá. Khu ký túc lớn ngần ấy, đâu phải ai anh muốn gặp là gặp được.
Mãi đến khi Vu Thanh Sơn gọi tới báo sửa sang xong phòng ký túc và về nhà, Vu Thời Thiên vẫn không gặp được cô gái ấy.
Chỗ xe đậu không có mái che, Vu Thời Thiên nói ba để mình đi bật điều hòa trước, bằng không là nóng rát.
Chả biết có phải do đứng phơi nắng chang chang lâu quá không mà mình mẩy Vu Thời Thiên bơ phờ, lúc đi chân cứ chơi vơi trên đất, người xụi lơ.
Anh đờ đẫn, xem như anh đã ngộ ra ý nghĩa đống biểu cảm 「Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì? 」 rồi.
Vu Thời Thiên tới cạnh xe mình, dợm mở cửa thì phát hiện cái gã ban nãy kéo valy hộ Tô Đồng đang đi lên từ phía sau. Đối phương gọi điện thoại, nói bằng tiếng Quảng Đông: “Được, chú về đây. Cháu từ từ soạn đồ nhé… Biết rồi, chú sẽ lái cẩn thận… Ở trường cháu nhớ chăm sóc bản thân chu đáo. Có chuyện thì gọi cho chú…”
Gã đàn ông đi lướt qua anh tới chỗ xe mình. Tầm mắt Vu Thời Thiên vọng theo liếc nhìn xe y.
Xì, lại một gã Cayenne.
Thân xe Cayenne đánh bóng, kính và trục bánh xe sạch bong, trông chẳng giống đã chạy đường dài. Vu Thời Thiên ngó lại chiếc xe dơ hầy của mình, kể cả anh cũng quên mất tiêu bao lâu rồi không đưa nó đi rửa.
Do cây xăng anh thường ghé sẽ tặng phiếu rửa xe tự động miễn đổ đầy 200 tiền dầu, anh thấy rõ tiện, thêm dầu rồi vệ sinh liền kế bên, nhưng loại máy tự phục vụ đó chỉ rửa được mặt ngoài, tất nhiên độ sạch không bằng rửa thủ công.
Chiếc Cayenne mau chóng rời khỏi chỗ đậu đồng thời đi vượt qua anh. Chợt nhiên Vu Thời Thiên thấy gay rồi, cảm giác tức ngực buồn nôn như lúc anh bị hạ đường huyết vậy.
Có khả năng Tô Đồng đã gặp được những người “tốt hơn” theo lời từ miệng anh.
*
May mắn sao Tô Đồng được phân tới phòng bốn người có nhà tắm riêng. Chẳng qua do môi trường trọ hồi cấp ba của cô chẳng ra gì, đó còn là phòng tám người cơ.
Vậy mà cô lại là người có mặt đầu tiên. Sau khi Uông Sán và anh Thái rời đi, Tô Đồng lau cả căn phòng, rồi lấy giẻ lau bốn cái bàn và thang sắt.
Lúc cô đang dàn nệm và dọn giường thì hai bạn cùng phòng tới nơi. Ngô Phỉ cao xấp xỉ một mét bảy và Triệu Oánh Oánh mũm mĩm có gương mặt bầu bĩnh. Cả hai đều đến từ các tỉnh lân cận, họ đeo kính trông khá là trẻ con.
Tô Đồng tặng họ đặc sản món trứng cuộn từ Quảng Châu. Hai người mẹ cám ơn lia lịa, khen cô bé này ngoan quá.
Mẹ của Ngô Phỉ và Triệu Oánh Oánh trải giường chiếu và dọn vệ sinh giúp họ, sau xếp quần áo trong valy vào tủ dưới giường.
Tô Đồng lấy rèm mới mua lắp lên khung giường. Rèm nhung xanh sẫm đậm chất phục cổ điểm xuyết viền ren hoa, một lớp cản sáng và một lớp ren trắng, kể cả bàn sách dưới giường cũng có mành che, chẳng mấy chốc làm thay đổi diện mạo khung giường sắt giá bèo.
Lập tức Ngô Phỉ và Triệu Oánh Oánh dâng trào tâm tư thiếu nữ, vội vã hỏi Tô Đồng chỗ mua. Tô Đồng kết bạn với họ qua WeChat và chia sẻ liên kết.
Tô Đồng tiếp tục sửa sang hành lý, hai cô bé kia ít đồ nên một hồi là xong, họ ngồi tại chỗ mình thích thú nhìn Tô Đồng bày ra từng món “gia tài”.
Tiểu thuyết chiếm hơn một nửa giá sách, băng keo đựng trong hộp đồ nhỏ trong suốt, các loại chai lọ không nhìn ra nhãn mác, hộp trang sức, dăm ba khung ảnh, nồi hơi cầm tay, ấm điện, lọ trà, chậu cây xanh con con, loa bluetooth… kèm theo đó là chậu ngâm chân điện tử dạng gấp.
Tô Đồng vừa sửa soạn vừa áy náy: “Xin lỗi ạ, nếp sinh hoạt của cháu quen lỉnh kỉnh đồ, mọi người thông cảm ạ.”
Ai nấy trong phòng cũng thấy mắc cười trước vẻ luýnh quýnh của cô, Triệu Oánh Oánh cười: “Có sao đâu nè, miễn sao cậu có đồ ngon san cho mình miếng là được.”
“À, trà trái cây này ngon lắm, được đóng gói riêng đó, bên trong có cả trái cây khô. Các cậu lấy uống thử…” Tô Đồng đưa hai hộp trà túi lọc cho bạn cùng phòng: “Nếu cần ủi đồ các cậu cứ dùng bàn ủi treo của mình, ấm điện cũng cứ lấy của mình luôn.”
“Mấy đứa hên nha, có bạn chung phòng thấu đáo vầy.” Mẹ Ngô Phỉ khen ngợi trong khi trải giường.
“Thế cha mẹ cháu đâu Tô Đồng? Về hết rồi hả?” Mẹ Triệu Oánh Oánh muốn gặp phụ huynh Tô Đồng, người lớn trao đổi số nhau để tiện giữ liên lạc.
Tô Đồng khựng lại, sau cùng vẫn trình bày hoàn cảnh đúng sự thật, sớm muộn gì chuyện cũng vỡ lở nên không cần phải giấu giếm.
Bầu không khí trong ký túc xá quánh lại, miễn bàn hai cô bé chưa từng trải qua chuyện tương tự, ngay cả hai người lớn cũng không biết nên bày ra biểu cảm nào trong một chốc. Trái lại, chính Tô Đồng là người an ủi họ rằng mình không sao, vả lại có rất nhiều cô chú xung quanh giúp đỡ mình.
Mẹ Ngô và mẹ Triệu đều để lại số điện thoại, dặn cô có gì cứ tìm các bà.
Ký túc xá có cái ban công nhỏ, mấy cô bàn nhau định bụng góp tiền mua máy giặt đặt tại đây, nhưng vì còn một bạn chưa tới nên đành chờ cô ấy rồi hẵng thảo luận lại.
Tô Đồng uyển chuyển từ chối lời mời ăn tối từ hai dì. Cô cầm thẻ trường, di động và cả tấm bản đồ đi tham quan khuôn viên.
Có cái hồ tại cuối góc tây bắc của trường, ra khỏi căn tin, Tô Đồng quét mã xe đạp công cộng rồi đạp xe hóng gió.
Chạng vạng mùa hạ có hương cam ngòn ngọt, từng ngóc ngách trong trường tắm mình trong ly cam vắt tươi mới, mọng nước và chua ngọt ngon miệng.
Trèo lên mấy tầng đê cao có kha khá người, hầu hết là sinh viên mới hôm nay tới báo danh. Cả gia đình chụp hình cho nhau, cũng có người đưa điện thoại cho Tô Đồng nhờ cô chụp một bức ảnh nhóm.
Gió ấm thổi bay những vảy vàng trên mặt hồ, tiếng lá lao xao hòa cùng tiếng chim hót thánh thót.
Tô Đồng dạo ven hồ. Cô lấy sợi dây chuyền từ trong cổ áo phông, sợi dây vàng mảnh dẻ gắn mặt hạt ngọc xanh biển, hạt be bé nhưng tròn trịa sáng ngời – Đây là sợi dây Diệp Tuyên thường đeo lúc sinh thời.
Khẽ khàng mơn trớn viên ngọc, Tô Đồng kể cho mẹ nghe chuyện hôm nay.
Tô Đồng nhủ thầm – Nơi đây đẹp lắm ạ, tiếc rằng mẹ vắng mặt.
Di động báo tin WeChat đến từ người vừa kết bạn vài tiếng trước – Thái Trạch Minh.
Đàn anh hỏi cô ăn cơm chưa, có chỗ nào chưa quen hay chưa thích nghi, có gì thắc mắc cứ liên hệ với anh bất cứ lúc nào.
Tô Đồng nghiêm túc đáp lại anh – Ăn rồi ạ, không ạ, cảm ơn anh.
Sau đó Tô Đồng nhìn thấy tin nhắn WeChat của Vu Thời Thiên hỏi cô “có cần giúp gì không”.
Lúc tin nhắn gửi đến cô đang hấp tấp tìm chỗ đăng ký, về sau vội vã sắp xếp phòng, đọc được tin nhắn đã là chuyện ba tiếng sau.
Lòng cô ê ẩm nhoi nhói, không mò ra được chủ đích của Vu Thời Thiên. Mấy hôm trước hỏi có cần tới ga đón không, nay lại hỏi câu này, đây là cách bậc cha chú quan tâm đến con cháu ư? Thế thì cô thà không cần.
Do đó cô một mực không trả lời Vu Thời Thiên.
Tô Đồng uất ức trong lòng, tắt máy vờ rằng mình để nhỡ tin.
Gió se se lạnh nổi lên, Tô Đồng bước xuống đê. Chiếc xe đạp ban nãy đã bị ai lấy đi, cô ngó quanh không thấy chiếc nào bèn lần theo bản đồ, cuốc bộ về trong lúc nghe nhạc. Ngay khi nhạc dạo《Dự báo tình yêu 》 vang
lên là cô ấn dừng ngay.
Chẳng biết Thần tình yêu có bi thương không nhưng cô thì có.
Trong lúc đó, cô vào siêu thị trường đặng sắm vài thứ nhu yếu phẩm theo danh sách. Lúc quay về phòng, bầu trời đã treo vầng trăng khuyết, hai cô
bạn chưa về, ký túc xá tối om.
Cô đi tắm trước. Do chưa có máy giặt nên cô tự giặt tay đồ vừa thay. Nước giặt mang từ nhà đến, cô dùng lâu năm nên đã quen mùi này.
Chớ thấy tay chân cô lèo khoèo chứ sức tay cô không yếu đâu, thừa lực vắt quần jean đến độ ngừng nhỏ giọt luôn đấy.
Dưới trời đêm quần áo tản mác hương hoa nhài. Cô về chỗ ngồi, chuẩn bị đăng vài tin lặt vặt hôm nay lên Weibo.
Cầm di động lên thì thấy có cuộc gọi nhỡ vài phút trước. Của Vu Thời Thiên.
o kìa, mắc chi anh xuống xe?!
Vượt qua xe anh trông về Tô Đồng, mấy người bên đó sắp sửa đi sang ngã ba đường.
Vu Thời Thiên cau có nghiến răng, sải bước lướt qua mấy chiếc xe. Anh không đi tới chỗ Tô Đồng mà sang đám tài xế cãi cọ cả buổi trời.
Thân hình Vu Thời Thiên cao trội hơn họ, đứng tổ chảng nơi đó làm át đi khí thế của đám người đỏ gay mặt mày.
Anh lia mắt vào những chỗ trầy xước của vài chiếc xe, rồi quét qua biển số. Hai chiếc thuộc thành phố S, hai chiếc khác là thành phố C lân cận.
Tay quen thói phát từng điếu thuốc, lúc nói chuyện Vu Thời Thiên tự động mang hơi hướm giọng dân C, bè bạn anh nhiều nên học lóm được kha khá cách nhả giọng của mấy tỉnh láng giềng: “Các ông anh ê, bữa nay ai nấy cũng đưa con cái đi học, mấy anh xem, đám xe hàng sau cũng y chang.”
Vu Thời Thiên ngoặc ngón cái chỉ ra đằng sau, lấy bật lửa châm cho từng đại ca: “Đừng để ngày lành mất vui ha. Tôi thấy xe đâu có gì căng, không ấy mấy đại ca nhường nhau tí? Đừng làm tới mức bảo vệ trường báo cảnh sát thì khó coi à. Mấy anh thấy đúng không?”
Loại việc này chỉ cần có người lui thì có kẻ nối gót. Đám nọ tranh thêm mấy câu, Vu Thời Thiên xọ vài lời mướt tai thì có bác tài xua tay trước rồi quay người về xe mình, ba ông khác cũng lục tục nói coi như xui.
Cuộc giằng co gần nửa tiếng mà Vu Thời Thiên giải quyết ngon ơ bằng vài điếu thuốc lá, bảo vệ hỗ trợ hòa giải cũng phải trố ra nhìn nhau.
Vu Thời Thiên lại ngó ra bóng cây um tùm nọ, cô gái đã biến mất dạng. Anh vỗ cái bốp lên phần gáy đang bắt đầu mọc tóc, quành về xe mình. Giải quyết xong nguồn cơn tắc nghẽn, anh chóng khởi động xe.
Đằng trái ngã ba là bãi đậu xe nhà trường tạm thời dành ra, bên phải là khu ký túc xá Tô Đồng đi đến. Vốn Vu Thời Thiên định quẹo phải nhưng bảo vệ đã đứng chắn đường đó và làm động tác chỉ “hướng bên kia”. Hết cách, anh đành phải ngoặc tay lái.
Tô Đồng nói có người chở em ấy tới thành phố S, là tên ban nãy sao?
Vu Thời Thiên hồi tưởng dáng dấp gã kia. Ngoại hình người nọ xuất chúng, bận bộ đồ thông thường mà nom như người mẫu. Vu Thời Thiên cảm thấy gã ta quen quen nhưng không nhớ ra gặp hồi nào.
Phía trước có chiếc lăn bánh thừa ra chỗ trống, Vu Thời Thiên đánh vô lăng vội chộp chỗ. Đậu xe xong xuôi, anh gọi điện hỏi Vu Thanh Sơn xem họ đâu vào đó chưa.
Vu Thanh Sơn đang nhích ở cuối hàng, Hoàng Nghiên và Vu Bách Hiên đã đi dạo trường theo các đàn anh. Hoàng Nghiên lôi kéo hỏi han mấy cậu khối trên về đủ thứ chuyện lớn bé, Vu Thanh Sơn bảo thằng cả xách hành lý đến ký túc xá chờ họ.
Dầu gì cũng là dân địa phương nên đồ đạc của Vu Bách Hiên không nhiều lắm. Hoàng Nghiên dặn con trống tiết thì về nhà ăn cơm uống canh, làm tròn lên thì chả khác gì học ngoại trú.
Vu Thời Thiên kéo valy đi tới đầu đường bên kia, nghĩ xem để lát nếu chạm mặt Tô Đồng thì phải nói năng ra sao.
—— Ủa, trùng hợp ghê? Nay em cũng tới báo danh hả?
Bậy nào, không phải anh đã biết hôm nay Tô Đồng sẽ tới trường à? Câu này đúng kịch.
—— Chắc nay em bận lắm ha? Hèn chi tôi nhắn Wechat mà không thấy em trả lời.
Câu này cũng bậy nốt, làm như anh hóng dài cổ chờ em ấy trả lời vậy.
Anh tập dượt vài kịch bản nhưng hất đi từng cái một, mãi đến khi thấy tấm băng rôn màu đỏ to oành ghi “Chào mừng bạn đến với đại gia đình mới” mới hoàn hồn.
Đệt, Vu Thời Thiên ông hoàng sân khấu nhập mày đấy hả! Nghĩ chi lắm vậy, gặp mặt thì chào hỏi, cứ ra vẻ bình thường đi.
Anh cầm hành lý lên ký túc xá cho Vu Bách Hiên, cha mẹ ở lại sửa soạn cho nó, còn anh xuống lầu ra ngoài chờ.
Nắng chiều chói chang rọi xuống nhưng có nóng cách mấy Vu Thời Thiên cũng không đứng dưới bóng râm – Anh sợ sâu lông rớt từ trên cây.
Bất kể bay trên trời hay bò dưới đất, hễ là sâu thì Vu Thời Thiên sợ hết. Chúng xem như một trong số ít những nỗi sợ anh có.
Thành thử anh cứ đứng chình ình dưới trời nắng to ngó quanh quất, tiếp tục dượt cảnh “tình cờ chạm mặt” trong đầu.
Sự thật là Vu Thời Thiên nghĩ hão quá. Khu ký túc lớn ngần ấy, đâu phải ai anh muốn gặp là gặp được.
Mãi đến khi Vu Thanh Sơn gọi tới báo sửa sang xong phòng ký túc và về nhà, Vu Thời Thiên vẫn không gặp được cô gái ấy.
Chỗ xe đậu không có mái che, Vu Thời Thiên nói ba để mình đi bật điều hòa trước, bằng không là nóng rát.
Chả biết có phải do đứng phơi nắng chang chang lâu quá không mà mình mẩy Vu Thời Thiên bơ phờ, lúc đi chân cứ chơi vơi trên đất, người xụi lơ.
Anh đờ đẫn, xem như anh đã ngộ ra ý nghĩa đống biểu cảm 「Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì? 」 rồi.
Vu Thời Thiên tới cạnh xe mình, dợm mở cửa thì phát hiện cái gã ban nãy kéo valy hộ Tô Đồng đang đi lên từ phía sau. Đối phương gọi điện thoại, nói bằng tiếng Quảng Đông: “Được, chú về đây. Cháu từ từ soạn đồ nhé… Biết rồi, chú sẽ lái cẩn thận… Ở trường cháu nhớ chăm sóc bản thân chu đáo. Có chuyện thì gọi cho chú…”
Gã đàn ông đi lướt qua anh tới chỗ xe mình. Tầm mắt Vu Thời Thiên vọng theo liếc nhìn xe y.
Xì, lại một gã Cayenne.
Thân xe Cayenne đánh bóng, kính và trục bánh xe sạch bong, trông chẳng giống đã chạy đường dài. Vu Thời Thiên ngó lại chiếc xe dơ hầy của mình, kể cả anh cũng quên mất tiêu bao lâu rồi không đưa nó đi rửa.
Do cây xăng anh thường ghé sẽ tặng phiếu rửa xe tự động miễn đổ đầy 200 tiền dầu, anh thấy rõ tiện, thêm dầu rồi vệ sinh liền kế bên, nhưng loại máy tự phục vụ đó chỉ rửa được mặt ngoài, tất nhiên độ sạch không bằng rửa thủ công.
Chiếc Cayenne mau chóng rời khỏi chỗ đậu đồng thời đi vượt qua anh. Chợt nhiên Vu Thời Thiên thấy gay rồi, cảm giác tức ngực buồn nôn như lúc anh bị hạ đường huyết vậy.
Có khả năng Tô Đồng đã gặp được những người “tốt hơn” theo lời từ miệng anh.
*
May mắn sao Tô Đồng được phân tới phòng bốn người có nhà tắm riêng. Chẳng qua do môi trường trọ hồi cấp ba của cô chẳng ra gì, đó còn là phòng tám người cơ.
Vậy mà cô lại là người có mặt đầu tiên. Sau khi Uông Sán và anh Thái rời đi, Tô Đồng lau cả căn phòng, rồi lấy giẻ lau bốn cái bàn và thang sắt.
Lúc cô đang dàn nệm và dọn giường thì hai bạn cùng phòng tới nơi. Ngô Phỉ cao xấp xỉ một mét bảy và Triệu Oánh Oánh mũm mĩm có gương mặt bầu bĩnh. Cả hai đều đến từ các tỉnh lân cận, họ đeo kính trông khá là trẻ con.
Tô Đồng tặng họ đặc sản món trứng cuộn từ Quảng Châu. Hai người mẹ cám ơn lia lịa, khen cô bé này ngoan quá.
Mẹ của Ngô Phỉ và Triệu Oánh Oánh trải giường chiếu và dọn vệ sinh giúp họ, sau xếp quần áo trong valy vào tủ dưới giường.
Tô Đồng lấy rèm mới mua lắp lên khung giường. Rèm nhung xanh sẫm đậm chất phục cổ điểm xuyết viền ren hoa, một lớp cản sáng và một lớp ren trắng, kể cả bàn sách dưới giường cũng có mành che, chẳng mấy chốc làm thay đổi diện mạo khung giường sắt giá bèo.
Lập tức Ngô Phỉ và Triệu Oánh Oánh dâng trào tâm tư thiếu nữ, vội vã hỏi Tô Đồng chỗ mua. Tô Đồng kết bạn với họ qua WeChat và chia sẻ liên kết.
Tô Đồng tiếp tục sửa sang hành lý, hai cô bé kia ít đồ nên một hồi là xong, họ ngồi tại chỗ mình thích thú nhìn Tô Đồng bày ra từng món “gia tài”.
Tiểu thuyết chiếm hơn một nửa giá sách, băng keo đựng trong hộp đồ nhỏ trong suốt, các loại chai lọ không nhìn ra nhãn mác, hộp trang sức, dăm ba khung ảnh, nồi hơi cầm tay, ấm điện, lọ trà, chậu cây xanh con con, loa bluetooth… kèm theo đó là chậu ngâm chân điện tử dạng gấp.
Tô Đồng vừa sửa soạn vừa áy náy: “Xin lỗi ạ, nếp sinh hoạt của cháu quen lỉnh kỉnh đồ, mọi người thông cảm ạ.”
Ai nấy trong phòng cũng thấy mắc cười trước vẻ luýnh quýnh của cô, Triệu Oánh Oánh cười: “Có sao đâu nè, miễn sao cậu có đồ ngon san cho mình miếng là được.”
“À, trà trái cây này ngon lắm, được đóng gói riêng đó, bên trong có cả trái cây khô. Các cậu lấy uống thử…” Tô Đồng đưa hai hộp trà túi lọc cho bạn cùng phòng: “Nếu cần ủi đồ các cậu cứ dùng bàn ủi treo của mình, ấm điện cũng cứ lấy của mình luôn.”
“Mấy đứa hên nha, có bạn chung phòng thấu đáo vầy.” Mẹ Ngô Phỉ khen ngợi trong khi trải giường.
“Thế cha mẹ cháu đâu Tô Đồng? Về hết rồi hả?” Mẹ Triệu Oánh Oánh muốn gặp phụ huynh Tô Đồng, người lớn trao đổi số nhau để tiện giữ liên lạc.
Tô Đồng khựng lại, sau cùng vẫn trình bày hoàn cảnh đúng sự thật, sớm muộn gì chuyện cũng vỡ lở nên không cần phải giấu giếm.
Bầu không khí trong ký túc xá quánh lại, miễn bàn hai cô bé chưa từng trải qua chuyện tương tự, ngay cả hai người lớn cũng không biết nên bày ra biểu cảm nào trong một chốc. Trái lại, chính Tô Đồng là người an ủi họ rằng mình không sao, vả lại có rất nhiều cô chú xung quanh giúp đỡ mình.
Mẹ Ngô và mẹ Triệu đều để lại số điện thoại, dặn cô có gì cứ tìm các bà.
Ký túc xá có cái ban công nhỏ, mấy cô bàn nhau định bụng góp tiền mua máy giặt đặt tại đây, nhưng vì còn một bạn chưa tới nên đành chờ cô ấy rồi hẵng thảo luận lại.
Tô Đồng uyển chuyển từ chối lời mời ăn tối từ hai dì. Cô cầm thẻ trường, di động và cả tấm bản đồ đi tham quan khuôn viên.
Có cái hồ tại cuối góc tây bắc của trường, ra khỏi căn tin, Tô Đồng quét mã xe đạp công cộng rồi đạp xe hóng gió.
Chạng vạng mùa hạ có hương cam ngòn ngọt, từng ngóc ngách trong trường tắm mình trong ly cam vắt tươi mới, mọng nước và chua ngọt ngon miệng.
Trèo lên mấy tầng đê cao có kha khá người, hầu hết là sinh viên mới hôm nay tới báo danh. Cả gia đình chụp hình cho nhau, cũng có người đưa điện thoại cho Tô Đồng nhờ cô chụp một bức ảnh nhóm.
Gió ấm thổi bay những vảy vàng trên mặt hồ, tiếng lá lao xao hòa cùng tiếng chim hót thánh thót.
Tô Đồng dạo ven hồ. Cô lấy sợi dây chuyền từ trong cổ áo phông, sợi dây vàng mảnh dẻ gắn mặt hạt ngọc xanh biển, hạt be bé nhưng tròn trịa sáng ngời – Đây là sợi dây Diệp Tuyên thường đeo lúc sinh thời.
Khẽ khàng mơn trớn viên ngọc, Tô Đồng kể cho mẹ nghe chuyện hôm nay.
Tô Đồng nhủ thầm – Nơi đây đẹp lắm ạ, tiếc rằng mẹ vắng mặt.
Di động báo tin WeChat đến từ người vừa kết bạn vài tiếng trước – Thái Trạch Minh.
Đàn anh hỏi cô ăn cơm chưa, có chỗ nào chưa quen hay chưa thích nghi, có gì thắc mắc cứ liên hệ với anh bất cứ lúc nào.
Tô Đồng nghiêm túc đáp lại anh – Ăn rồi ạ, không ạ, cảm ơn anh.
Sau đó Tô Đồng nhìn thấy tin nhắn WeChat của Vu Thời Thiên hỏi cô “có cần giúp gì không”.
Lúc tin nhắn gửi đến cô đang hấp tấp tìm chỗ đăng ký, về sau vội vã sắp xếp phòng, đọc được tin nhắn đã là chuyện ba tiếng sau.
Lòng cô ê ẩm nhoi nhói, không mò ra được chủ đích của Vu Thời Thiên. Mấy hôm trước hỏi có cần tới ga đón không, nay lại hỏi câu này, đây là cách bậc cha chú quan tâm đến con cháu ư? Thế thì cô thà không cần.
Do đó cô một mực không trả lời Vu Thời Thiên.
Tô Đồng uất ức trong lòng, tắt máy vờ rằng mình để nhỡ tin.
Gió se se lạnh nổi lên, Tô Đồng bước xuống đê. Chiếc xe đạp ban nãy đã bị ai lấy đi, cô ngó quanh không thấy chiếc nào bèn lần theo bản đồ, cuốc bộ về trong lúc nghe nhạc. Ngay khi nhạc dạo《Dự báo tình yêu 》 vang
lên là cô ấn dừng ngay.
Chẳng biết Thần tình yêu có bi thương không nhưng cô thì có.
Trong lúc đó, cô vào siêu thị trường đặng sắm vài thứ nhu yếu phẩm theo danh sách. Lúc quay về phòng, bầu trời đã treo vầng trăng khuyết, hai cô
bạn chưa về, ký túc xá tối om.
Cô đi tắm trước. Do chưa có máy giặt nên cô tự giặt tay đồ vừa thay. Nước giặt mang từ nhà đến, cô dùng lâu năm nên đã quen mùi này.
Chớ thấy tay chân cô lèo khoèo chứ sức tay cô không yếu đâu, thừa lực vắt quần jean đến độ ngừng nhỏ giọt luôn đấy.
Dưới trời đêm quần áo tản mác hương hoa nhài. Cô về chỗ ngồi, chuẩn bị đăng vài tin lặt vặt hôm nay lên Weibo.
Cầm di động lên thì thấy có cuộc gọi nhỡ vài phút trước. Của Vu Thời Thiên.
Danh sách chương