*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nước biển ùa vào tai.
Ùng ục ùng ục, thế giới chốc lắng lại. Tô Đồng như một con cá quên cách bơi, thả mình tự do xuống vực biển thăm thẳm.
Hé miệng, thế nhưng chỉ ọc ọc rò ra ít bọt khí, giọng chìm trong nước biển ngạt hơi và khản đặc.
Hệt như uống phải chai thuốc độc màu xanh huỳnh quang từ tay phù thuỷ biển cả.
Hoảng loạn, bất lực, bối rối, mụ đi, hết thảy đều không đủ để hình dung tâm trạng hiện tại của cô.
Chiếc túi chứa đầy đá quý bị thủng lỗ, những hòn đá nhỏ muôn màu lách ca lách cách rơi đầy đất.
Cô không biết mình đã để lộ tâm tư ở chi tiết nào. Là lần mình đỏ mặt ở ga tàu cao tốc? Có chăng mình quá mức hồ hởi khi chạy ùa tới chỗ anh tại cửa khách sạn? Hay lúc chụp lén anh ở công viên bị phát hiện?
Cô định phủ nhận theo bản năng, muốn vá kín lỗ thủng trên miệng túi, khâu lại bằng đường kim mũi chỉ, tới đoạn chiết còn phải bện vài nút chết tại điểm kết.
Nhưng đá quý bên trong sao mà nặng và nhiều quá, từng viên từng viên một, rối rít chui đầu ra khỏi vết nứt, cạnh nhọn của chúng nong lỗ hổng ngày một to ra.
Gió biển thổi tán đi làn khói trước mặt người đàn ông, lộ ra đôi mắt thẳm sâu, đèn đường nhuộm con ngươi một màu nâu sẫm, nó nghiêm túc, chẳng có mảy hài hước.
Cô không tài nào phủ nhận rằng những lời nói dối sứt sẹo không thể qua mặt Vu Thời Thiên, càng cố che đậy càng lộ sơ hở.
Song cô không có cách nào trả lời anh, đành đóng vai đứa câm một mực lặng ngắm trộm người trong lòng nhưng bị bắt quả tang.
Vu Thời Thiên không phải không thấy nét mặt Tô Đồng từ cứng đờ thoắt cái sụp đổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn chốc tái nhợt, tựa vầng trăng sáng treo trong đêm đen. Hồ nước u tối trong mắt anh gợn sóng, từng làn nối từng làn.
Phản ứng không hề nguỵ trang đã kể cho anh hết thảy, nhưng anh chỉ biết che đi cặp mắt, anh cần phải giải quyết dứt gọn.
“Có phải em quá bốc đồng rồi không? Quảng Châu không có một trường đại học nào em muốn tới à? Lúc điền nguyện vọng, chẳng lẽ Diệp Tuyên không khuyên em hả?”
Vu Thời Thiên không gặng hỏi vấn đề trước, anh không nhất thiết phải biết đáp án. Anh cảm thấy Tô Đồng quá ư xốc nổi tại những mốc hệ trọng trên đường đời, thành ra giọng điệu bất giác mang khuôn thức thuyết giáo và hùng hổ răn đe của bậc cha chú.
Anh đợi một hồi mà mãi không ai đáp lại. Điếu thuốc giữa ngón tay cháy im ắng, từng làn khói lẳng lặng lan vào gió.
Vu Thời Thiên không rít một hơi thuốc nào. Đốm lửa chấp choáng trong bóng tối, nó ngoắc ngoải kéo dài sinh mệnh nhưng sau cùng vẫn đi đến điểm tận.
Vu Thời Thiên dí tàn thuốc trên mặt đất, đế giày dính đầy muội than, anh hững hờ nói: “Tô Đồng, em nên có lựa chọn tốt hơn mới phải, dẫu là đại học hay việc khác.”
“Em còn quá trẻ, mai này em sẽ gặp rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều, nhiều ơi là nhiều. Thật tình em không cần phải ngay lúc mấu chốt…”
Lời cuối cùng hóa thành một tiếng than vắn.
Tô Đồng càng im lặng anh càng bất an, nỗi bất an ném phăng nắm củi vào trong cơn cáu kỉnh, lách tách nổ ra những tia lửa. Anh quào ót, cắn răng hỏi: “Em nói đi, rốt cuộc cô nhóc em đang nghĩ cái quái gì vậy?”
“…Sinh nhật em vào ngày 5 tháng 5.”
Chờ mòn mỏi cả buối, Vu Thời Thiên nhận lại một câu không đầu không đuôi, thoáng chốc anh ngớ ra: “Gì cơ?”
“Nói cách khác, em đã mười tám tuổi.” Tô Đồng xốc tầm mắt và hàng mi rậm, khóe mắt đỏ bừng như bị mài bởi giấy nhám, giọng nói vừa được vớt lên khỏi biển nhỏ nước sườn sượt.
“Em không còn là con nít nữa, em sẽ chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.”
Cô không muốn đi vá cái túi đã rách thành vải vụn, mặc cho những viên bảo thạch lấp lánh trải ra trên cỏ, phơi mình dưới vầng trăng tĩnh lặng và mát lành.
“Em có thể tự mình quyết định đi học trường nào, mẹ nói miễn sao em không hối hận là được, bà ấy ủng hộ sự lựa chọn của em… Với lại, Đại học S rất tốt, em chọn nó, đó là chuyện của riêng mình em.”
Vu Thời Thiên nuốt nước bọt. Sự nghiêm túc và cương quyết trên mặt cô gái là điều anh chưa từng thấy trước đây.
Vu Thời Thiên nhìn cô mím cánh môi như thạch nưa, từng làn sóng gợn trong đôi mắt đen đã lắng lại.
khoai nưa: Ở Hàn Quốc thì gọi khoai nưa là konjac, còn sang tới Nhật Bản thì món ăn này có tên gọi là konnyaku. Xem thêm thông tin tại đây
Tô Đồng nói.
“Thích thầy, cũng là chuyện của riêng mình em.”
*
Chỉ cần Vu Thời Thiên muốn, anh có thể nói ra lời thẳng thừng và tàn nhẫn hơn nhiều hòng xé đi giấc mộng thiếu nữ. Nhưng anh không muốn.
Anh chỉ biết chống nạnh như thằng đần, lừ cô nhóc đang nói năng lớp lang này.
Chuyện riêng mình em là sao?
Mới bao lớn mà đã tự chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình?
Vu Thời Thiên thấy mình sống tới tận đây còn chưa học được cách gánh trách nhiệm cho những việc mình chọn đây này!
“Tô Đồng, mười bảy tuổi, tôi lớn hơn em mười bảy tuổi lận.”
Tay trái Vu Thời Thiên ra dấu “1” và tay phải ra “7”, tay anh rung hai lần trước ngực, khóe miệng vẽ nên đường cong bất đắc dĩ: “Em có biết, em bằng tuổi em trai tôi không? Nói ra chối tai nhưng nếu hồi nhỏ tôi có nhỡ dại dột, không chừng giờ con gái cũng cỡ em rồi!”
“1” như lưỡi dao bén ngót, “7” như khẩu súng lục, đối với Tô Đồng, bất kể thứ nào đều là vũ khí có tính sát thương khủng.
Cô hướng tầm mắt lên trên, lượn qua yết hầu và cằm, chuyển đến môi và mũi Vu Thời Thiên, sau chót đáp xuống mắt anh.
“Em không bận tâm đến tuổi tác. Có ai quy định không cho phép đi thích người lớn hơn mình mười bảy tuổi ư?”
Tô Đồng hỏi lại anh. Ngực cô phập phồng lồ lộ, cắn nhả từng chữ rõ ràng, cô thẳng lưng ngước cổ nhìn Vu Thời Thiên, hệt như một bé thiên nga kiêu hãnh.
Vu Thời Thiên nghẹn họng. À há, hôm nay ai khen cô ngoan vậy?
Đây đích thị là con nhím ngụy trang thành thỏ!
“…Hồi nãy mẹ gọi cho tôi, báo rằng muốn tôi đi xem mắt ngày mai, tôi mà không đi thì đừng hòng vào nhà.” Vu Thời Thiên dằn nỗi bực bội, kể bâng quơ.
Lại một đợt sóng táp vào mặt, nhoáng cái đầu gối Tô Đồng phát rục, lùi ra sau một cách chới với.
Cô biết những lời cô e ngại sắp đến.
“Năm nay tôi đã ba mươi lăm tuổi. Tô Đồng à, cái tôi phải đối mặt là sự giục cưới không ngơi từ mẹ mình. Tôi không có cách nào đi yêu kiểu ‘anh đoán xem em nghĩ gì’ như tụi nhỏ được.”
Vu Thời Thiên thoáng rụt chân, khẽ nghiêng người, dời tầm mắt.
Anh không đi nhìn cánh môi Tô Đồng cắn đến trắng bệch, không nhìn khoé mắt Tô Đồng ửng đỏ, không nhìn bàn tay đang siết chặt của Tô
Đồng.
“Có lẽ, sang năm tôi sẽ bắt cặp với một người từ nhóm xem mắt. Có thể tôi không thích cô ấy và cô ấy cũng chả thích tôi, hai chúng tôi cứ vậy sống bên nhau. Tô Đồng, đây là chênh lệch giữa chúng ta.”
Niềm thương của nàng thiếu nữ không lẫn bất kỳ tạp chất nào là viên đá quý quá đỗi chói mắt, lù lù trước mặt lay tâm trí anh nao nao.
Sống như thằng đàn ông đi Vu Thời Thiên, tình trạng mày ra sao trong lòng mày không rõ à?
Tự mày như bắp cải rữa trong bùn thì thôi, đừng để cô ấy giẫm vào vũng lầy theo mày.
Vu Thời Thiên nói.
“Xin lỗi em Tô Đồng. Em đừng phí phạm thời gian cho tôi nữa.”
Nước biển ùa vào tai.
Ùng ục ùng ục, thế giới chốc lắng lại. Tô Đồng như một con cá quên cách bơi, thả mình tự do xuống vực biển thăm thẳm.
Hé miệng, thế nhưng chỉ ọc ọc rò ra ít bọt khí, giọng chìm trong nước biển ngạt hơi và khản đặc.
Hệt như uống phải chai thuốc độc màu xanh huỳnh quang từ tay phù thuỷ biển cả.
Hoảng loạn, bất lực, bối rối, mụ đi, hết thảy đều không đủ để hình dung tâm trạng hiện tại của cô.
Chiếc túi chứa đầy đá quý bị thủng lỗ, những hòn đá nhỏ muôn màu lách ca lách cách rơi đầy đất.
Cô không biết mình đã để lộ tâm tư ở chi tiết nào. Là lần mình đỏ mặt ở ga tàu cao tốc? Có chăng mình quá mức hồ hởi khi chạy ùa tới chỗ anh tại cửa khách sạn? Hay lúc chụp lén anh ở công viên bị phát hiện?
Cô định phủ nhận theo bản năng, muốn vá kín lỗ thủng trên miệng túi, khâu lại bằng đường kim mũi chỉ, tới đoạn chiết còn phải bện vài nút chết tại điểm kết.
Nhưng đá quý bên trong sao mà nặng và nhiều quá, từng viên từng viên một, rối rít chui đầu ra khỏi vết nứt, cạnh nhọn của chúng nong lỗ hổng ngày một to ra.
Gió biển thổi tán đi làn khói trước mặt người đàn ông, lộ ra đôi mắt thẳm sâu, đèn đường nhuộm con ngươi một màu nâu sẫm, nó nghiêm túc, chẳng có mảy hài hước.
Cô không tài nào phủ nhận rằng những lời nói dối sứt sẹo không thể qua mặt Vu Thời Thiên, càng cố che đậy càng lộ sơ hở.
Song cô không có cách nào trả lời anh, đành đóng vai đứa câm một mực lặng ngắm trộm người trong lòng nhưng bị bắt quả tang.
Vu Thời Thiên không phải không thấy nét mặt Tô Đồng từ cứng đờ thoắt cái sụp đổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn chốc tái nhợt, tựa vầng trăng sáng treo trong đêm đen. Hồ nước u tối trong mắt anh gợn sóng, từng làn nối từng làn.
Phản ứng không hề nguỵ trang đã kể cho anh hết thảy, nhưng anh chỉ biết che đi cặp mắt, anh cần phải giải quyết dứt gọn.
“Có phải em quá bốc đồng rồi không? Quảng Châu không có một trường đại học nào em muốn tới à? Lúc điền nguyện vọng, chẳng lẽ Diệp Tuyên không khuyên em hả?”
Vu Thời Thiên không gặng hỏi vấn đề trước, anh không nhất thiết phải biết đáp án. Anh cảm thấy Tô Đồng quá ư xốc nổi tại những mốc hệ trọng trên đường đời, thành ra giọng điệu bất giác mang khuôn thức thuyết giáo và hùng hổ răn đe của bậc cha chú.
Anh đợi một hồi mà mãi không ai đáp lại. Điếu thuốc giữa ngón tay cháy im ắng, từng làn khói lẳng lặng lan vào gió.
Vu Thời Thiên không rít một hơi thuốc nào. Đốm lửa chấp choáng trong bóng tối, nó ngoắc ngoải kéo dài sinh mệnh nhưng sau cùng vẫn đi đến điểm tận.
Vu Thời Thiên dí tàn thuốc trên mặt đất, đế giày dính đầy muội than, anh hững hờ nói: “Tô Đồng, em nên có lựa chọn tốt hơn mới phải, dẫu là đại học hay việc khác.”
“Em còn quá trẻ, mai này em sẽ gặp rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều, nhiều ơi là nhiều. Thật tình em không cần phải ngay lúc mấu chốt…”
Lời cuối cùng hóa thành một tiếng than vắn.
Tô Đồng càng im lặng anh càng bất an, nỗi bất an ném phăng nắm củi vào trong cơn cáu kỉnh, lách tách nổ ra những tia lửa. Anh quào ót, cắn răng hỏi: “Em nói đi, rốt cuộc cô nhóc em đang nghĩ cái quái gì vậy?”
“…Sinh nhật em vào ngày 5 tháng 5.”
Chờ mòn mỏi cả buối, Vu Thời Thiên nhận lại một câu không đầu không đuôi, thoáng chốc anh ngớ ra: “Gì cơ?”
“Nói cách khác, em đã mười tám tuổi.” Tô Đồng xốc tầm mắt và hàng mi rậm, khóe mắt đỏ bừng như bị mài bởi giấy nhám, giọng nói vừa được vớt lên khỏi biển nhỏ nước sườn sượt.
“Em không còn là con nít nữa, em sẽ chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.”
Cô không muốn đi vá cái túi đã rách thành vải vụn, mặc cho những viên bảo thạch lấp lánh trải ra trên cỏ, phơi mình dưới vầng trăng tĩnh lặng và mát lành.
“Em có thể tự mình quyết định đi học trường nào, mẹ nói miễn sao em không hối hận là được, bà ấy ủng hộ sự lựa chọn của em… Với lại, Đại học S rất tốt, em chọn nó, đó là chuyện của riêng mình em.”
Vu Thời Thiên nuốt nước bọt. Sự nghiêm túc và cương quyết trên mặt cô gái là điều anh chưa từng thấy trước đây.
Vu Thời Thiên nhìn cô mím cánh môi như thạch nưa, từng làn sóng gợn trong đôi mắt đen đã lắng lại.
khoai nưa: Ở Hàn Quốc thì gọi khoai nưa là konjac, còn sang tới Nhật Bản thì món ăn này có tên gọi là konnyaku. Xem thêm thông tin tại đây
Tô Đồng nói.
“Thích thầy, cũng là chuyện của riêng mình em.”
*
Chỉ cần Vu Thời Thiên muốn, anh có thể nói ra lời thẳng thừng và tàn nhẫn hơn nhiều hòng xé đi giấc mộng thiếu nữ. Nhưng anh không muốn.
Anh chỉ biết chống nạnh như thằng đần, lừ cô nhóc đang nói năng lớp lang này.
Chuyện riêng mình em là sao?
Mới bao lớn mà đã tự chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình?
Vu Thời Thiên thấy mình sống tới tận đây còn chưa học được cách gánh trách nhiệm cho những việc mình chọn đây này!
“Tô Đồng, mười bảy tuổi, tôi lớn hơn em mười bảy tuổi lận.”
Tay trái Vu Thời Thiên ra dấu “1” và tay phải ra “7”, tay anh rung hai lần trước ngực, khóe miệng vẽ nên đường cong bất đắc dĩ: “Em có biết, em bằng tuổi em trai tôi không? Nói ra chối tai nhưng nếu hồi nhỏ tôi có nhỡ dại dột, không chừng giờ con gái cũng cỡ em rồi!”
“1” như lưỡi dao bén ngót, “7” như khẩu súng lục, đối với Tô Đồng, bất kể thứ nào đều là vũ khí có tính sát thương khủng.
Cô hướng tầm mắt lên trên, lượn qua yết hầu và cằm, chuyển đến môi và mũi Vu Thời Thiên, sau chót đáp xuống mắt anh.
“Em không bận tâm đến tuổi tác. Có ai quy định không cho phép đi thích người lớn hơn mình mười bảy tuổi ư?”
Tô Đồng hỏi lại anh. Ngực cô phập phồng lồ lộ, cắn nhả từng chữ rõ ràng, cô thẳng lưng ngước cổ nhìn Vu Thời Thiên, hệt như một bé thiên nga kiêu hãnh.
Vu Thời Thiên nghẹn họng. À há, hôm nay ai khen cô ngoan vậy?
Đây đích thị là con nhím ngụy trang thành thỏ!
“…Hồi nãy mẹ gọi cho tôi, báo rằng muốn tôi đi xem mắt ngày mai, tôi mà không đi thì đừng hòng vào nhà.” Vu Thời Thiên dằn nỗi bực bội, kể bâng quơ.
Lại một đợt sóng táp vào mặt, nhoáng cái đầu gối Tô Đồng phát rục, lùi ra sau một cách chới với.
Cô biết những lời cô e ngại sắp đến.
“Năm nay tôi đã ba mươi lăm tuổi. Tô Đồng à, cái tôi phải đối mặt là sự giục cưới không ngơi từ mẹ mình. Tôi không có cách nào đi yêu kiểu ‘anh đoán xem em nghĩ gì’ như tụi nhỏ được.”
Vu Thời Thiên thoáng rụt chân, khẽ nghiêng người, dời tầm mắt.
Anh không đi nhìn cánh môi Tô Đồng cắn đến trắng bệch, không nhìn khoé mắt Tô Đồng ửng đỏ, không nhìn bàn tay đang siết chặt của Tô
Đồng.
“Có lẽ, sang năm tôi sẽ bắt cặp với một người từ nhóm xem mắt. Có thể tôi không thích cô ấy và cô ấy cũng chả thích tôi, hai chúng tôi cứ vậy sống bên nhau. Tô Đồng, đây là chênh lệch giữa chúng ta.”
Niềm thương của nàng thiếu nữ không lẫn bất kỳ tạp chất nào là viên đá quý quá đỗi chói mắt, lù lù trước mặt lay tâm trí anh nao nao.
Sống như thằng đàn ông đi Vu Thời Thiên, tình trạng mày ra sao trong lòng mày không rõ à?
Tự mày như bắp cải rữa trong bùn thì thôi, đừng để cô ấy giẫm vào vũng lầy theo mày.
Vu Thời Thiên nói.
“Xin lỗi em Tô Đồng. Em đừng phí phạm thời gian cho tôi nữa.”
Danh sách chương