Vu Thời Thiên thạo tay, chẳng mấy chốc đã cài chắc đai cho cô.
Anh hết sức cẩn thận, cẩn trọng tránh tình huống chạm vào da thịt người con gái.
“Phải rồi, hồi nãy tôi có thu kính bảo hộ.”
Vu Thời Thiên đưa tay đến chỗ đuôi mày cô, kéo ra kính chắn gió trong nón, “Em thử xem có cần không. Tôi không lái nhanh đâu, nếu thấy quá ngộp thì rút về.”
Từng động tác của Vu Thời Thiên đều chậm lại trong mắt, mùi thuốc lá giữa các ngón tay lan đến chóp mũi, nhiệt độ trên da hơ nóng cằm cô.
Thầy ấy cách cô, gần, gần đến thế. “…Vâng.”
Cô gái nín thở, ngay cả giọng cũng thay đổi, như rưới thêm caramel vào bơ.
Hiển nhiên, Tô Đồng chưa bao giờ ngồi qua loại phân khối lớn thế này, chớ nói chi biết cách lên xe.
Vu Thời Thiên vừa thả bàn đạp cho cô. Xe anh chưa chở ai bao giờ từ lúc nhận về, nay bàn đạp mới được mở hàng.
Anh vỗ vai trái mình: “Vịn vai tôi, chân trái giẫm bàn đạp và vung qua bằng chân phải là được.”
Ngặt nỗi, đáp vai Vu Thời Thiên đã hao gần hết bình tĩnh của Tô Đồng, cô đè trái tim bé nhỏ đương rộn rạo, bước lên xe theo lời Vu Thời Thiên.
Độ cao ghế sau cao hơn tẹo. Sau khi ngồi xuống, tầm mắt Tô Đồng vừa hay sượt qua vai Vu Thời Thiên hướng đằng trước.
Đế giày da giẫm sát bàn đạp, hai đầu gối chúi ra trước, đùi trước cọ khẽ vào đùi sau Vu Thời Thiên. Khi hai chiếc quần jean có độ dày khác biệt cạ nhau tạo ra tiếng sột soạt khó nhận thấy, khêu nên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ trái tim của người thiếu nữ.
Nhưng vấn đề mới phát sinh. Đôi tay cô chẳng biết đặt đâu, trực tiếp ôm lấy thầy Vu ư?
Vu Thời Thiên chỉ vào hai bên eo mình, nói với cô gái qua gương: “Em ôm eo tôi, còn không thì giữ chặt áo tôi là được. Dầu gì tôi cũng lái chậm lắm.”
“Dạ, vâng ạ!” Bé cà lăm thấy lòng bàn tay ra mồ hôi, chà mạnh lên vạt áo. Cô không dám bám eo Vu Thời Thiên, hai bàn tay be bé túm chặt góc áo màu xám khói.
Vẫn là mùi xà phòng hoa cam thoang thoảng luồn vào nón bảo hiểm, lãng đãng trước mũi.
“OK chưa? Giờ xuất phát nhé.” “Em xong rồi.” Tô Đồng gật đầu.
Vu Thời Thiên kéo xuống kính bảo hộ, rụt chân trái chống đất, rồ nhẹ ga, xe chạy từ từ ra ngoài.
Anh không tăng tốc. Chiếc phân khối lớn 800cc được Vu Thời Thiên lái thành bé cừu 150cc, tốc độ trên bảng điện chưa vượt quá 40. Ai bóp kèn vượt lên anh cũng chả sốt ruột, cứ lái chậm rề rề như vậy. Có cậu shipper
Meituan ngoái đầu ngó xe anh rồi cho cái nhìn kiểu – Ê ông, xe ông có nhiêu đây bản lĩnh thôi hả?
Vu Thời Thiên thầm sỉ vả – Rồi sao, không thấy anh mày đang đèo đứa nhỏ à? Chú mày có biết luật giao thông nội thành không?
Tốc độ điều khiển một mực ổn định của Vu Thời Thiên khiến sống lưng hoài căng chặt của Tô Đồng dần thả lỏng. Cô thu kính chắn gió, dáng hình thành phố ngày một rõ nét giữa những lúc đi và ngừng. Nhà cao tầng không che được trời xanh, lá cây không cản được gió nồm, nón bảo hiểm trắng không bít được tiếng ve và chim.
“Thầy Vu, giờ mình đi đâu ạ?” Gặp đèn đỏ, Tô Đồng thoáng nghiêng người tới gần nón bảo hiểm anh để hỏi. Cô e Vu Thời Thiên không nghe được nên hơi lên giọng.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, mang theo hương trà nhài an nhiên, Vu Thời Thiên nghiêng đầu: “Ăn gì cái đã, bánh cuốn được không?”
Anh nhớ hôm qua Tô Đồng có nhắc tới chuyện này, trùng hợp những nơi cô muốn đến đều ở phố cổ, khéo sao tiện đường.
“Được ạ. Sáng em mới ăn có cái trứng luộc với uống ly nước cam.” “Sao ăn ít vậy?” Tối qua Vu Thời Thiên phát hiện cô nhóc ăn khủng lắm
mà. Anh gọi gần đủ lượng cho ba người, cuối cùng chén sạch. Kể cả mấy miếng khoai lang ngào sau chót anh cũng nhường hết cho Tô Đồng.
Tuổi trẻ thích ghê, ăn nhiêu đó mà vẫn gầy.
“Em phải chừa bụng để chuẩn bị hôm nay chén một bữa đã đời.” Tô Đồng mỉm cười.
Người con gái trong gương thơ thẩn dưới cái nắng vàng tươi tháng Tám, nụ cười rạng rỡ đủ để xua tan hết thảy mây mù.
Xe máy băng qua dòng chảy ấm, càng đến gần phố cổ, cô gái ngồi sau càng ríu rít. Vu Thời Thiên thấy cô ngó quanh quất, như thể cố nhớ lại những mảnh vỡ ngủ vùi trong kí ức.
“Hồi xưa có loại xe ba bánh chạy bằng sức người phải không ạ? Em chưa ngồi qua, chỉ nhớ mẹ có kể chuyện thời nhỏ của bà.” Tô Đồng hỏi.
“Đúng, nhưng giờ gần như xoá sổ rồi. Thành phố mở rộng, nhân lực nào đạp nổi. Hiện tại thỉnh thoảng em sẽ thấy một hai chiếc trong phố cổ, nhưng không phải người đạp, chúng cải tạo bằng điện hết trơn.” Hướng dẫn viên du lịch Vu Thời Thiên giới thiệu hẳn hoi.
Anh cũng chìm vào hồi ức. Thời lớp 10, hơn nửa đêm anh cùng một đám ông con lén đua xe dọc theo đường ven biển. Hậu quả là xe trượt bánh, quăng anh gãy chân trái, lúc nằm viện thiếu điều bị Hoàng Nghiên kí lủng đầu.
Nhưng Hoàng Nghiên đánh rồi thôi. Bởi bà và Vu Thanh Sơn không thể đón đưa, sau cùng thương lượng giá tháng với một tài xế ba bánh, hàng ngày đưa rước anh đi học.
Chẳng qua, anh không có tiền tiêu vặt suốt mấy tháng. Hoàng Nghiên nói là trừ tiền xe.
Những mảnh ký ức khác mà Vu Thời Thiên ngỡ quên bẵng, chợt ùa về.
Thạch cao kềnh càng; đôi nạng phiền toái, bạt xe ba bánh sét và thủng lỗ chỗ; đường đá ổ gà xóc nảy; gói Song Hỉ đỏ mua bằng tiền gom cùng Lý
Trì Trương Giai Đằng và Phàn Thiên; những cái tên bạn học nguệch lên thạch cao; món canh móng heo đậu nành Hoàng Nghiên hầm mỗi ngày.
Kỳ quái là, Vu Thời Thiên không nhớ ra lần cuối mình ngồi uống một chén canh móng heo của Hoàng Nghiên là khi nào.
Anh hết sức cẩn thận, cẩn trọng tránh tình huống chạm vào da thịt người con gái.
“Phải rồi, hồi nãy tôi có thu kính bảo hộ.”
Vu Thời Thiên đưa tay đến chỗ đuôi mày cô, kéo ra kính chắn gió trong nón, “Em thử xem có cần không. Tôi không lái nhanh đâu, nếu thấy quá ngộp thì rút về.”
Từng động tác của Vu Thời Thiên đều chậm lại trong mắt, mùi thuốc lá giữa các ngón tay lan đến chóp mũi, nhiệt độ trên da hơ nóng cằm cô.
Thầy ấy cách cô, gần, gần đến thế. “…Vâng.”
Cô gái nín thở, ngay cả giọng cũng thay đổi, như rưới thêm caramel vào bơ.
Hiển nhiên, Tô Đồng chưa bao giờ ngồi qua loại phân khối lớn thế này, chớ nói chi biết cách lên xe.
Vu Thời Thiên vừa thả bàn đạp cho cô. Xe anh chưa chở ai bao giờ từ lúc nhận về, nay bàn đạp mới được mở hàng.
Anh vỗ vai trái mình: “Vịn vai tôi, chân trái giẫm bàn đạp và vung qua bằng chân phải là được.”
Ngặt nỗi, đáp vai Vu Thời Thiên đã hao gần hết bình tĩnh của Tô Đồng, cô đè trái tim bé nhỏ đương rộn rạo, bước lên xe theo lời Vu Thời Thiên.
Độ cao ghế sau cao hơn tẹo. Sau khi ngồi xuống, tầm mắt Tô Đồng vừa hay sượt qua vai Vu Thời Thiên hướng đằng trước.
Đế giày da giẫm sát bàn đạp, hai đầu gối chúi ra trước, đùi trước cọ khẽ vào đùi sau Vu Thời Thiên. Khi hai chiếc quần jean có độ dày khác biệt cạ nhau tạo ra tiếng sột soạt khó nhận thấy, khêu nên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ trái tim của người thiếu nữ.
Nhưng vấn đề mới phát sinh. Đôi tay cô chẳng biết đặt đâu, trực tiếp ôm lấy thầy Vu ư?
Vu Thời Thiên chỉ vào hai bên eo mình, nói với cô gái qua gương: “Em ôm eo tôi, còn không thì giữ chặt áo tôi là được. Dầu gì tôi cũng lái chậm lắm.”
“Dạ, vâng ạ!” Bé cà lăm thấy lòng bàn tay ra mồ hôi, chà mạnh lên vạt áo. Cô không dám bám eo Vu Thời Thiên, hai bàn tay be bé túm chặt góc áo màu xám khói.
Vẫn là mùi xà phòng hoa cam thoang thoảng luồn vào nón bảo hiểm, lãng đãng trước mũi.
“OK chưa? Giờ xuất phát nhé.” “Em xong rồi.” Tô Đồng gật đầu.
Vu Thời Thiên kéo xuống kính bảo hộ, rụt chân trái chống đất, rồ nhẹ ga, xe chạy từ từ ra ngoài.
Anh không tăng tốc. Chiếc phân khối lớn 800cc được Vu Thời Thiên lái thành bé cừu 150cc, tốc độ trên bảng điện chưa vượt quá 40. Ai bóp kèn vượt lên anh cũng chả sốt ruột, cứ lái chậm rề rề như vậy. Có cậu shipper
Meituan ngoái đầu ngó xe anh rồi cho cái nhìn kiểu – Ê ông, xe ông có nhiêu đây bản lĩnh thôi hả?
Vu Thời Thiên thầm sỉ vả – Rồi sao, không thấy anh mày đang đèo đứa nhỏ à? Chú mày có biết luật giao thông nội thành không?
Tốc độ điều khiển một mực ổn định của Vu Thời Thiên khiến sống lưng hoài căng chặt của Tô Đồng dần thả lỏng. Cô thu kính chắn gió, dáng hình thành phố ngày một rõ nét giữa những lúc đi và ngừng. Nhà cao tầng không che được trời xanh, lá cây không cản được gió nồm, nón bảo hiểm trắng không bít được tiếng ve và chim.
“Thầy Vu, giờ mình đi đâu ạ?” Gặp đèn đỏ, Tô Đồng thoáng nghiêng người tới gần nón bảo hiểm anh để hỏi. Cô e Vu Thời Thiên không nghe được nên hơi lên giọng.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, mang theo hương trà nhài an nhiên, Vu Thời Thiên nghiêng đầu: “Ăn gì cái đã, bánh cuốn được không?”
Anh nhớ hôm qua Tô Đồng có nhắc tới chuyện này, trùng hợp những nơi cô muốn đến đều ở phố cổ, khéo sao tiện đường.
“Được ạ. Sáng em mới ăn có cái trứng luộc với uống ly nước cam.” “Sao ăn ít vậy?” Tối qua Vu Thời Thiên phát hiện cô nhóc ăn khủng lắm
mà. Anh gọi gần đủ lượng cho ba người, cuối cùng chén sạch. Kể cả mấy miếng khoai lang ngào sau chót anh cũng nhường hết cho Tô Đồng.
Tuổi trẻ thích ghê, ăn nhiêu đó mà vẫn gầy.
“Em phải chừa bụng để chuẩn bị hôm nay chén một bữa đã đời.” Tô Đồng mỉm cười.
Người con gái trong gương thơ thẩn dưới cái nắng vàng tươi tháng Tám, nụ cười rạng rỡ đủ để xua tan hết thảy mây mù.
Xe máy băng qua dòng chảy ấm, càng đến gần phố cổ, cô gái ngồi sau càng ríu rít. Vu Thời Thiên thấy cô ngó quanh quất, như thể cố nhớ lại những mảnh vỡ ngủ vùi trong kí ức.
“Hồi xưa có loại xe ba bánh chạy bằng sức người phải không ạ? Em chưa ngồi qua, chỉ nhớ mẹ có kể chuyện thời nhỏ của bà.” Tô Đồng hỏi.
“Đúng, nhưng giờ gần như xoá sổ rồi. Thành phố mở rộng, nhân lực nào đạp nổi. Hiện tại thỉnh thoảng em sẽ thấy một hai chiếc trong phố cổ, nhưng không phải người đạp, chúng cải tạo bằng điện hết trơn.” Hướng dẫn viên du lịch Vu Thời Thiên giới thiệu hẳn hoi.
Anh cũng chìm vào hồi ức. Thời lớp 10, hơn nửa đêm anh cùng một đám ông con lén đua xe dọc theo đường ven biển. Hậu quả là xe trượt bánh, quăng anh gãy chân trái, lúc nằm viện thiếu điều bị Hoàng Nghiên kí lủng đầu.
Nhưng Hoàng Nghiên đánh rồi thôi. Bởi bà và Vu Thanh Sơn không thể đón đưa, sau cùng thương lượng giá tháng với một tài xế ba bánh, hàng ngày đưa rước anh đi học.
Chẳng qua, anh không có tiền tiêu vặt suốt mấy tháng. Hoàng Nghiên nói là trừ tiền xe.
Những mảnh ký ức khác mà Vu Thời Thiên ngỡ quên bẵng, chợt ùa về.
Thạch cao kềnh càng; đôi nạng phiền toái, bạt xe ba bánh sét và thủng lỗ chỗ; đường đá ổ gà xóc nảy; gói Song Hỉ đỏ mua bằng tiền gom cùng Lý
Trì Trương Giai Đằng và Phàn Thiên; những cái tên bạn học nguệch lên thạch cao; món canh móng heo đậu nành Hoàng Nghiên hầm mỗi ngày.
Kỳ quái là, Vu Thời Thiên không nhớ ra lần cuối mình ngồi uống một chén canh móng heo của Hoàng Nghiên là khi nào.
Danh sách chương