Nguyện vọng lớn nhất của ba Diệp, đoán chừng chính là đem Diệp Tiểu Manh thành công gả cho một người đàn ông có sự cống hiến và giúp đỡ cho gia đình, còn việc đối phương lớn tuổi thế nào, rõ ràng không nằm trong phạm vi cân nhắc của ông.
Bao gồm lần này, đã không biết giới thiệu cho Diệp Tiểu Manh bao nhiêu ông già giàu có xấu xí, ông chủ Hà lần này, nghe nói đã năm mươi mấy tuổi rồi? Diệp Tiểu Manh vừa nghĩ tới đây, liền chặn lòng không chịu được, nhưng giới thiệu nhiều lần như vậy, cũng phải đến một lần để mang tính tượng trưng, may là ba Diệp có gấp gáp đến mấy, cũng không đến nỗi bắt cóc mình trước nơi đông người đi kết hôn với ông già.
Địa điểm coi mắt hẹn ở một quán ăn kiểu Trung, mức độ chi tiêu trung bình, Diệp Tiểu Manh không còn lưu luyến gì ngồi trước bàn, gọi một ly nước suối, đặt điện thoại xuống, liền thấy một bóng dáng lùn mập đi qua bên này.
“Ông chủ Hà” trong miệng của ba Diệp là một thương nhân kinh doanh kim khí và vật liệu xây dựng, nghe nói ví tiền vô cùng đầy đủ, giờ nhìn thấy, thân hình cũng rất đầy đặn.
Mặc một bộ Tây phục màu xanh ngọc vô cùng chật chội, nút áo được cài lại rất khó khăn, vì đi hơi gấp một chút, vì vậy trên trán vừa to vừa tròn đều là mồ hôi, trên mặt đeo một chiếc kính, lúc thở hổn hển đi về phía Diệp Tiểu Manh, đừng nhắc khôi hài đến đâu nữa.
Trong lòng Diệp Tiểu Manh nước mắt ròng rã, đúng là cảm ơn ba của mình, lại giới thiệu cho cô một nhân tài như vậy, chiều cao nhìn cũng chưa đến mét bảy, đoán chừng cân nặng cũng quá 200 rồi, càng đừng nhắc vừa nhìn tuổi đã không còn nhỏ nữa… không phải đều nói đàn ông trông trẻ hơn sao, vậy thì không cần đem tiền tiêu vào việc chăm sóc hay sao?
Ông chủ Hà nhìn Diệp Tiểu Manh như con gái mình, lập tức đôi mắt loé sáng, ngồi đối diện Diệp Tiểu Manh, gật đàu.
- Trên đường kẹt xe, chiếc BMW của tôi dù có nhanh đi nữa, cũng không thể không đợi, nên mới tới trễ.
Diệp Tiểu Manh: …
Được rồi biết ông chạy BMW rồi, dù sao cũng để mình đợi nửa tiếng đồng hồ, ông chú này căn bản không muốn xin lỗi, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Tuy trong lòng rối rắm, nhưng vẫn không thể vừa nhìn thấy người đã chạy, Diệp Tiểu Manh chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái, gọi người phục vụ chuẩn bị thực đơn, xuất phát từ sự lễ phép, cô ngẩng đầu nhìn ông chủ Hà.
- Chú… ngài Hà, ông muốn gọi món gì?
Ông chủ Hà lấy túi xách của mình, lấy ra một bịch khăn giấy từ bên trong, lắc đầu.
- Tôi không đói, tôi cũng lấy một ly nước suối là được.
Diệp Tiểu Manh: …
Thì ra là một kẻ keo kiệt, một xu cũng không muốn tiêu trên bàn ăn.
Diệp Tiểu Manh dậy từ sớm chưa ăn gì, lúc này bụng đặc biệt đói, nhưng người ta cái gì cũng không gọi, mình cũng không tiện ăn uống thả ga, chỉ có thể nghiến răng.
- Cho tôi một cái bánh matcha đi.
Lót bụng chút trước, nói một hai câu với ông này mình rời khỏi mới ăn cơm là được rồi.
Người phục vụ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn khuôn mặt cao ngạo của ông chủ Hà và Diệp Tiểu Manh, đồng ý một câu rồi đi.
Chưa kịp đợi Đường Lạc Lạc mở lời, ông chủ Hà đã cau mày, ngũ quan trên mặt đều nhíu lại vào nhau.
- Mấy cái như matcha hay sô cô la đều là thứ rất không tốt, lừa gạt mấy cô gái đơn thuần như cô, ăn rồi không tốt cho sức khoẻ, mấy thứ trong đó còn có kích thích tố, sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh dục…
Nước ngậm trong miệng Diệp Tiểu Manh xém chút nữa phun ra ngoài, trong miệng một câu “liên quan gì tới ông” liền nghẹn lại trong cổ họng, bình phục lại tâm trạng nửa ngày mới không tức giận lên, chỉ có thể cười gượng một cái.
- Ngài Hà, ông năm nay năm mươi mấy rồi?
Bản thân dù sao cũng là đến coi mắt, cũng phải biết ông chú thích lo chuyện bao đồng này bao nhiêu tuổi chứ?
Kết quả khuôn mặt ông chủ Hà càng nhíu chặt dữ dội hơn.
- Cái gì mà năm mươi mấy, tôi năm nay mới bốn mươi chín.
Diệp Tiểu Manh: …
Khác rất nhiều sao?
- Cô là Diệp Tiểu Manh phải không.
Ông chủ Hà hai tay ôm lấy cái bụng phệ của mình, từ trên nhìn xuống quan sát Diệp Tiểu Manh một lượt.
- Ba cô nói năm nay cô mới hai mươi hai tuổi, bề ngoài thì, cũng xem như đạt được yêu cầu của tôi, tốt nghiệp đại học? Học thiết kế? Làm việc ở đâu?
Cuộc gặng hỏi tỉ mỉ giống như đang tra hộ khẩu, khiến Diệp Tiểu Manh có cảm giác như đang thi thố, cô đưa tay nhận lấy bánh kem matcha phục vụ đưa lên.
- Đúng, tôi là học thiết kế, nhưng bây giờ không làm công việc thiết kế, tôi muốn làm diễn viên, gần đây mới ký kết với một công ty điện ảnh, ký hợp đồng ca sĩ, còn chưa ra mắt nữa.
- Ca sĩ?
Sắc mặt ông chủ Hà trở nên rất khó coi, mang sự khinh thường không thể che giấu.
- Ra mắt? Cô muốn làm một con hát? Đó không phải gái điếm hay sao?
Nếu như nói mới nãy Diệp Tiểu Manh còn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn một chút, vì tránh đối phương tố cáo trước mặt ba mình, lúc này thái độ ông chủ Hà thực sự vô lễ lại sỉ nhục người khác, cô không nhịn được chế giễu lại.
- Mỗi một ngành nghề đều có người này người kia, có thể những ca sĩ ông chủ Hà tiếp xúc đều là gái điếm, nhưng tôi muốn làm chỉ là đơn giản là một ca sĩ ca hát thôi.
- Ấu trĩ.
Ông chủ Hà lạnh lùng hừ một tiếng.
- Cô vẫn quá nhỏ tuổi cái gì cũng không biết, nào là diễn viên, ca sĩ, mấy cái đó đều là vừa bán nghệ vừa bán thân, chẳng qua nói ra dễ nghe hơn thôi, sau này cô và tôi kết hôn rồi, thì đừng ra ngoài làm mấy công việc mất mặt phải xuất đầu lộ diện như này nữa, ở nhà trông con thật tốt, tôi mỗi tháng đều sẽ cho cô phí sinh hoạt, phía ba cô tôi đã nói xong rồi, tôi sẽ giúp ông ấy trả nợ…
Diệp Tiểu Manh thực sự trố mắt đứng nhìn, từ khi nào cô nói qua muốn kết hôn với quý ngài trước mặt này đây?
Có lầm không đó, bọn họ vừa mới nói vài câu, ngay cả cùng nhau ăn bữa cơm cũng chưa tính, vì đối phương không có chút thành ý nào, sống chết ngồi cùng nhau uống một ly nước suối giao lưu thôi được không?
Đối mặt với quý ngài mặt dày như vậy, đã bắt đầu thay thu xếp tương lai rồi?
Với lại ngữ khí càng tràn đầy cảm giác ưu việt, giống như bố thí, nói chuyện giống như nhà bọn họ là một nhà từ thiện, đếnxin xỏ bọn họ vậy…
Sắc mặt Diệp Tiểu Manh cũng trắng bệch luôn, vội làm gián đoạn hoang tưởng tốt đẹp với tương lai của ông chủ Hà.
- Tôi còn nhỏ tuổi, tôi vẫn chưa muốn kết hôn, với lại chúng ta lần đầu gặp mặt, tôi cũng không muốn ở nhà trông trẻ làm bà nội trợ, ngài Hà, có phải ông lo quá nhiều rồi không?
- Không muốn kết hôn?
Ông chủ Hà quái gở cười lạnh lùng một cái.
- Cô cảm thấy bây giờ cô còn trẻ, qua vài năm, sẽ không có ai lấy nữa, phụ nữ chính là lúc trẻ tuổi đáng tiền, qua ba bốn năm nữa, cô muốn lập tức kết hôn với tôi tôi cũng chưa chắc muốn lấy cô, làm nội trợ có gì không tốt? Các con của tôi đều rất ngoan.
Các… con…
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc mở to miệng.
- Ông… ông cũng đã có con rồi?
Đúng là ba ruột đó.
Diệp Tiểu Manh khóc không ra nước mắt, ba Diệp rốt cuộc thiếu tiền đến đâu, đem mình giới thiệu cho một ông chú đã có con, chính là vì đối phướng đồng ý trả nợ giúp ba Diệp…
Mình là nhặt từ ngoài đường hả.
Ông chủ Hà dương dương đắc ý gật đầu.
- Tôi có ba đứa con, hai gái một trai, nhưng mà cô yên tâm, hai con gáicũng giống cô tốt nghiệp đại học rồi, con trai nhỏ hơn chút, mới học tiểu học, cần cô chăm sóc nó nhiều hơn… nhưng mà, đây cũng không phải thiên chức của người phụ nữ hay sao?
Diệp Tiểu Manh: …
Mẹ nó…
Ai cho ông ta mặt không biến sắc nói ra hai đứa con gái cùng tuổi với cô, ông chú này không cảm thấy có chỗ nào sai sai sao?
Rõ ràng tuổi tác đã có thể làm ba mình rồi, còn trông mong cưới một cô vợ nhỏ về nhà phục vụ tuổi già cho mình, tại sao chuyện tốt trên đời đều thuộc về ông ta rồi vậy?
- Tôi không tiếp nhận nổi.
Diệp Tiểu Manh cuối cùng cũng cảm thấy không nhịn được nữa, vốn tưởng bản thân có thể gắng gượng cười, nhịn đến khi ăn xong bữa cơm, nhưng bây giờ cô cảm thấy nhịn nữa bản thân sẽ có thể diễn vai ninja rùa luôn rồi.
- Ngài Hà, tôi cảm thấy chúng ta một chút cũng không hợp nhau, cũng không cần thiết tiếp tục nói chuyện nữa, tôi còn có chút việc…
- Nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau mà.
Ông chủ Hà cũng đứng lên, muốn nắm lấy cánh tay Diệp Tiểu Manh.
- Phụ nữ như cô sao nói đi là đi rồi, tôi còn có chuyện chưa nói xong, còn nữa, cô thanh toán chưa? Cái bánh kem cô gọi tôi một miếng cũng chưa ăn, cô không phải ra đây gạt ăn gạt uống đó chứ? Con gái bây giờ, đúng là thiếu tự trọng, tôi vốn tưởng cô sẽ không như vậy…
Diệp Tiểu Manh vừa thấy ông chủ Hà đưa cái móng tay heo ra, vội lánh mình từ trong túi lấy ra một trăm đồng, ném lên bàn.
- Cho ông tiền, thế này được chưa, xong xuôi rồi đó, tôi đi đây…
- Đợi đã!
Ông chủ Hà thẹn quá hoá giận, lớn tiếng hét lên.
- Cô đây là xem thường tôi phải không? Sao hả, tôi còn chưa xứng với cô hay sao? Với cái điều kiện của nhà cô, ba cô vừa uống rượu vừa cờ bạc, tôi chịu lấy cô đã là tạo hoá của cô rồi, cô còn chê tôi? Đúng là nực cười… ngoại trừ tôi, còn ai đồng ý thu nhận cái mớ hỗn độn nhà cô?
Giọng ông ta vừa lớn, tâm trạng lại kích động, cứ hét như thế, gần như khách hàng cả quán đều tò mò nhìn qua bên đây, Diệp Tiểu Manh có lạc quan mặt có dày đến đâu đi nữa, cũng không nhịn được mặt đỏ lên, đang trong lúc bất lực, chỉ cảm thấy đằng sau mình một cánh tay đưa ra, dịu dàng nhưng lại kiên định kéo mình qua đó, sau đó, cả người liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạnh lùng vàng lên trên đỉnh đầu cô.
- Ai cho ông to gan, nói chuyện với người phụ nữ của tôi như thế?
Diệp Tiểu Manh mắt tròn xoe, ngẩng đầu lên, liền thấy George đường hoàng với khuôn mặt góc cạnh, thực sự dở khóc dở cười, lại cảm thấy có cảm giác trong lúc nguy cấp tìm được tia hy vọng, vì muốn thoát khỏi ông chủ tự cảm thấy bản thân tốt lành đến không chịu được này, Diệp Tiểu Manh liền ôm chặt lấy eo George, cáo giả oai hùm ngước đầu lên.
Bao gồm lần này, đã không biết giới thiệu cho Diệp Tiểu Manh bao nhiêu ông già giàu có xấu xí, ông chủ Hà lần này, nghe nói đã năm mươi mấy tuổi rồi? Diệp Tiểu Manh vừa nghĩ tới đây, liền chặn lòng không chịu được, nhưng giới thiệu nhiều lần như vậy, cũng phải đến một lần để mang tính tượng trưng, may là ba Diệp có gấp gáp đến mấy, cũng không đến nỗi bắt cóc mình trước nơi đông người đi kết hôn với ông già.
Địa điểm coi mắt hẹn ở một quán ăn kiểu Trung, mức độ chi tiêu trung bình, Diệp Tiểu Manh không còn lưu luyến gì ngồi trước bàn, gọi một ly nước suối, đặt điện thoại xuống, liền thấy một bóng dáng lùn mập đi qua bên này.
“Ông chủ Hà” trong miệng của ba Diệp là một thương nhân kinh doanh kim khí và vật liệu xây dựng, nghe nói ví tiền vô cùng đầy đủ, giờ nhìn thấy, thân hình cũng rất đầy đặn.
Mặc một bộ Tây phục màu xanh ngọc vô cùng chật chội, nút áo được cài lại rất khó khăn, vì đi hơi gấp một chút, vì vậy trên trán vừa to vừa tròn đều là mồ hôi, trên mặt đeo một chiếc kính, lúc thở hổn hển đi về phía Diệp Tiểu Manh, đừng nhắc khôi hài đến đâu nữa.
Trong lòng Diệp Tiểu Manh nước mắt ròng rã, đúng là cảm ơn ba của mình, lại giới thiệu cho cô một nhân tài như vậy, chiều cao nhìn cũng chưa đến mét bảy, đoán chừng cân nặng cũng quá 200 rồi, càng đừng nhắc vừa nhìn tuổi đã không còn nhỏ nữa… không phải đều nói đàn ông trông trẻ hơn sao, vậy thì không cần đem tiền tiêu vào việc chăm sóc hay sao?
Ông chủ Hà nhìn Diệp Tiểu Manh như con gái mình, lập tức đôi mắt loé sáng, ngồi đối diện Diệp Tiểu Manh, gật đàu.
- Trên đường kẹt xe, chiếc BMW của tôi dù có nhanh đi nữa, cũng không thể không đợi, nên mới tới trễ.
Diệp Tiểu Manh: …
Được rồi biết ông chạy BMW rồi, dù sao cũng để mình đợi nửa tiếng đồng hồ, ông chú này căn bản không muốn xin lỗi, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Tuy trong lòng rối rắm, nhưng vẫn không thể vừa nhìn thấy người đã chạy, Diệp Tiểu Manh chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái, gọi người phục vụ chuẩn bị thực đơn, xuất phát từ sự lễ phép, cô ngẩng đầu nhìn ông chủ Hà.
- Chú… ngài Hà, ông muốn gọi món gì?
Ông chủ Hà lấy túi xách của mình, lấy ra một bịch khăn giấy từ bên trong, lắc đầu.
- Tôi không đói, tôi cũng lấy một ly nước suối là được.
Diệp Tiểu Manh: …
Thì ra là một kẻ keo kiệt, một xu cũng không muốn tiêu trên bàn ăn.
Diệp Tiểu Manh dậy từ sớm chưa ăn gì, lúc này bụng đặc biệt đói, nhưng người ta cái gì cũng không gọi, mình cũng không tiện ăn uống thả ga, chỉ có thể nghiến răng.
- Cho tôi một cái bánh matcha đi.
Lót bụng chút trước, nói một hai câu với ông này mình rời khỏi mới ăn cơm là được rồi.
Người phục vụ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn khuôn mặt cao ngạo của ông chủ Hà và Diệp Tiểu Manh, đồng ý một câu rồi đi.
Chưa kịp đợi Đường Lạc Lạc mở lời, ông chủ Hà đã cau mày, ngũ quan trên mặt đều nhíu lại vào nhau.
- Mấy cái như matcha hay sô cô la đều là thứ rất không tốt, lừa gạt mấy cô gái đơn thuần như cô, ăn rồi không tốt cho sức khoẻ, mấy thứ trong đó còn có kích thích tố, sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh dục…
Nước ngậm trong miệng Diệp Tiểu Manh xém chút nữa phun ra ngoài, trong miệng một câu “liên quan gì tới ông” liền nghẹn lại trong cổ họng, bình phục lại tâm trạng nửa ngày mới không tức giận lên, chỉ có thể cười gượng một cái.
- Ngài Hà, ông năm nay năm mươi mấy rồi?
Bản thân dù sao cũng là đến coi mắt, cũng phải biết ông chú thích lo chuyện bao đồng này bao nhiêu tuổi chứ?
Kết quả khuôn mặt ông chủ Hà càng nhíu chặt dữ dội hơn.
- Cái gì mà năm mươi mấy, tôi năm nay mới bốn mươi chín.
Diệp Tiểu Manh: …
Khác rất nhiều sao?
- Cô là Diệp Tiểu Manh phải không.
Ông chủ Hà hai tay ôm lấy cái bụng phệ của mình, từ trên nhìn xuống quan sát Diệp Tiểu Manh một lượt.
- Ba cô nói năm nay cô mới hai mươi hai tuổi, bề ngoài thì, cũng xem như đạt được yêu cầu của tôi, tốt nghiệp đại học? Học thiết kế? Làm việc ở đâu?
Cuộc gặng hỏi tỉ mỉ giống như đang tra hộ khẩu, khiến Diệp Tiểu Manh có cảm giác như đang thi thố, cô đưa tay nhận lấy bánh kem matcha phục vụ đưa lên.
- Đúng, tôi là học thiết kế, nhưng bây giờ không làm công việc thiết kế, tôi muốn làm diễn viên, gần đây mới ký kết với một công ty điện ảnh, ký hợp đồng ca sĩ, còn chưa ra mắt nữa.
- Ca sĩ?
Sắc mặt ông chủ Hà trở nên rất khó coi, mang sự khinh thường không thể che giấu.
- Ra mắt? Cô muốn làm một con hát? Đó không phải gái điếm hay sao?
Nếu như nói mới nãy Diệp Tiểu Manh còn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn một chút, vì tránh đối phương tố cáo trước mặt ba mình, lúc này thái độ ông chủ Hà thực sự vô lễ lại sỉ nhục người khác, cô không nhịn được chế giễu lại.
- Mỗi một ngành nghề đều có người này người kia, có thể những ca sĩ ông chủ Hà tiếp xúc đều là gái điếm, nhưng tôi muốn làm chỉ là đơn giản là một ca sĩ ca hát thôi.
- Ấu trĩ.
Ông chủ Hà lạnh lùng hừ một tiếng.
- Cô vẫn quá nhỏ tuổi cái gì cũng không biết, nào là diễn viên, ca sĩ, mấy cái đó đều là vừa bán nghệ vừa bán thân, chẳng qua nói ra dễ nghe hơn thôi, sau này cô và tôi kết hôn rồi, thì đừng ra ngoài làm mấy công việc mất mặt phải xuất đầu lộ diện như này nữa, ở nhà trông con thật tốt, tôi mỗi tháng đều sẽ cho cô phí sinh hoạt, phía ba cô tôi đã nói xong rồi, tôi sẽ giúp ông ấy trả nợ…
Diệp Tiểu Manh thực sự trố mắt đứng nhìn, từ khi nào cô nói qua muốn kết hôn với quý ngài trước mặt này đây?
Có lầm không đó, bọn họ vừa mới nói vài câu, ngay cả cùng nhau ăn bữa cơm cũng chưa tính, vì đối phương không có chút thành ý nào, sống chết ngồi cùng nhau uống một ly nước suối giao lưu thôi được không?
Đối mặt với quý ngài mặt dày như vậy, đã bắt đầu thay thu xếp tương lai rồi?
Với lại ngữ khí càng tràn đầy cảm giác ưu việt, giống như bố thí, nói chuyện giống như nhà bọn họ là một nhà từ thiện, đếnxin xỏ bọn họ vậy…
Sắc mặt Diệp Tiểu Manh cũng trắng bệch luôn, vội làm gián đoạn hoang tưởng tốt đẹp với tương lai của ông chủ Hà.
- Tôi còn nhỏ tuổi, tôi vẫn chưa muốn kết hôn, với lại chúng ta lần đầu gặp mặt, tôi cũng không muốn ở nhà trông trẻ làm bà nội trợ, ngài Hà, có phải ông lo quá nhiều rồi không?
- Không muốn kết hôn?
Ông chủ Hà quái gở cười lạnh lùng một cái.
- Cô cảm thấy bây giờ cô còn trẻ, qua vài năm, sẽ không có ai lấy nữa, phụ nữ chính là lúc trẻ tuổi đáng tiền, qua ba bốn năm nữa, cô muốn lập tức kết hôn với tôi tôi cũng chưa chắc muốn lấy cô, làm nội trợ có gì không tốt? Các con của tôi đều rất ngoan.
Các… con…
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc mở to miệng.
- Ông… ông cũng đã có con rồi?
Đúng là ba ruột đó.
Diệp Tiểu Manh khóc không ra nước mắt, ba Diệp rốt cuộc thiếu tiền đến đâu, đem mình giới thiệu cho một ông chú đã có con, chính là vì đối phướng đồng ý trả nợ giúp ba Diệp…
Mình là nhặt từ ngoài đường hả.
Ông chủ Hà dương dương đắc ý gật đầu.
- Tôi có ba đứa con, hai gái một trai, nhưng mà cô yên tâm, hai con gáicũng giống cô tốt nghiệp đại học rồi, con trai nhỏ hơn chút, mới học tiểu học, cần cô chăm sóc nó nhiều hơn… nhưng mà, đây cũng không phải thiên chức của người phụ nữ hay sao?
Diệp Tiểu Manh: …
Mẹ nó…
Ai cho ông ta mặt không biến sắc nói ra hai đứa con gái cùng tuổi với cô, ông chú này không cảm thấy có chỗ nào sai sai sao?
Rõ ràng tuổi tác đã có thể làm ba mình rồi, còn trông mong cưới một cô vợ nhỏ về nhà phục vụ tuổi già cho mình, tại sao chuyện tốt trên đời đều thuộc về ông ta rồi vậy?
- Tôi không tiếp nhận nổi.
Diệp Tiểu Manh cuối cùng cũng cảm thấy không nhịn được nữa, vốn tưởng bản thân có thể gắng gượng cười, nhịn đến khi ăn xong bữa cơm, nhưng bây giờ cô cảm thấy nhịn nữa bản thân sẽ có thể diễn vai ninja rùa luôn rồi.
- Ngài Hà, tôi cảm thấy chúng ta một chút cũng không hợp nhau, cũng không cần thiết tiếp tục nói chuyện nữa, tôi còn có chút việc…
- Nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau mà.
Ông chủ Hà cũng đứng lên, muốn nắm lấy cánh tay Diệp Tiểu Manh.
- Phụ nữ như cô sao nói đi là đi rồi, tôi còn có chuyện chưa nói xong, còn nữa, cô thanh toán chưa? Cái bánh kem cô gọi tôi một miếng cũng chưa ăn, cô không phải ra đây gạt ăn gạt uống đó chứ? Con gái bây giờ, đúng là thiếu tự trọng, tôi vốn tưởng cô sẽ không như vậy…
Diệp Tiểu Manh vừa thấy ông chủ Hà đưa cái móng tay heo ra, vội lánh mình từ trong túi lấy ra một trăm đồng, ném lên bàn.
- Cho ông tiền, thế này được chưa, xong xuôi rồi đó, tôi đi đây…
- Đợi đã!
Ông chủ Hà thẹn quá hoá giận, lớn tiếng hét lên.
- Cô đây là xem thường tôi phải không? Sao hả, tôi còn chưa xứng với cô hay sao? Với cái điều kiện của nhà cô, ba cô vừa uống rượu vừa cờ bạc, tôi chịu lấy cô đã là tạo hoá của cô rồi, cô còn chê tôi? Đúng là nực cười… ngoại trừ tôi, còn ai đồng ý thu nhận cái mớ hỗn độn nhà cô?
Giọng ông ta vừa lớn, tâm trạng lại kích động, cứ hét như thế, gần như khách hàng cả quán đều tò mò nhìn qua bên đây, Diệp Tiểu Manh có lạc quan mặt có dày đến đâu đi nữa, cũng không nhịn được mặt đỏ lên, đang trong lúc bất lực, chỉ cảm thấy đằng sau mình một cánh tay đưa ra, dịu dàng nhưng lại kiên định kéo mình qua đó, sau đó, cả người liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạnh lùng vàng lên trên đỉnh đầu cô.
- Ai cho ông to gan, nói chuyện với người phụ nữ của tôi như thế?
Diệp Tiểu Manh mắt tròn xoe, ngẩng đầu lên, liền thấy George đường hoàng với khuôn mặt góc cạnh, thực sự dở khóc dở cười, lại cảm thấy có cảm giác trong lúc nguy cấp tìm được tia hy vọng, vì muốn thoát khỏi ông chủ tự cảm thấy bản thân tốt lành đến không chịu được này, Diệp Tiểu Manh liền ôm chặt lấy eo George, cáo giả oai hùm ngước đầu lên.
Danh sách chương