Bài hát này là“Some one like you” của Adele, bàu hát của Adele, độ khó rất cao, giai điệu cao không nói, ở giữa còn có vô số luyến láy, rất nhiều ca sĩ thực lực hùng hậu cũng không dám hát.

Nhưng bây giờ, Diệp Tiểu Manh còn trẻ tuổi nhưng dám nghĩ dám làm, vậy mà nói hát liền hát ngay, tuy khả năng ca hát cũng không phải trình độ ktv, nhưng âm thanh lại dễ nghe và trong trẻo.

Đặc biệt là dáng vẻ lúc cô hát, chuyên tâm và nghiêm túc như thế, cộng thêm trông đáng yêu ngây thơ, giống như…

Lương Bác nhếch mày, rất khó tin được có ngày mình sẽ đem từ tượng hình này dùng trên một nữ nghệ sĩ – giống như thiên sứ vậy thuần khiết và tươi đẹp.

Ông ta có dự cảm, thần tượng hình tượng kiểu này như Diệp Tiểu Manh, luôn thiếu thốn trong thị trường, chỉ cần nâng đỡ, nhất định tiền đồ vô hạn, cô gái này tuy hát một đoạn, nhưng thân là thần tượng, cũng không cần phái thực lực gì, vả lại hậu kỳ còn có thể đào tạo…

Diệp Tiểu Manh nhập tâm hát bài hát của mình, mãi đến khi cổ họng có chút căng thẳng, giờ mới dừng lại, mở mắt ra nhìn thấy Lương Bác ánh mắt phức tạp nhìn mình, không kiềm được cười lo sợ.

- Cảm ơn ông không gián đoạn tôi, tôi biết, tôi hát thực sự không hay, không cần ông nói, tôi tự cút, tự cút đi.

Tiếng thét của Lương Bác lúc trước dường như văng vẳng bên tai của Diệp Tiểu Manh, cô đoán chừng bản thân hát thực sự khó nghe quá rồi làm Lương Bác sốc luôn rồi, vì vậy không đợi Lương Bác thét lên, quay người mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Âm thanh Diệp Tiểu Manh vang dội, các cô gái bên ngoài phòng chờ nghe thấy khả năng ca hát của cô bình thường, đều cười đến cong cả lưng, lúc trước còn cảm thấy bản thân mất mặt lắm rồi, lúc này xem ra đã tìm được người chịu thay, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Vu Tuyết Phi càng sắp cười ra nước mắt luôn rồi, nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đi ra, đưa ngón tay cái với Diệp Tiểu Manh chế giễu.

- Cô như vậy, không chuẩn bị đi làm một diễn viên hài đi? Xem cái năng lực không biết xấu hổ này của cô, đúng là độc nhất vô nhị đó.

Diệp Tiểu Manh thẳng lưng, nhìn mọi người hoặc là chế giễu hoặc là ánh mắt xem chuyện náo nhiệt, im lặng không nói gì đứng ở một bên đợi kết quả -- kiểu kinh nghiệm bị đả kích và cự tuyệt này, lúc trước cô cũng đã tích luỹ nhiều rồi, có gì đâu chứ, nếu đã đến rồi, dù sao cũng phải có đầu có đuôi chứ.

Quá lắm là bị loại, dù sao ngoài cái người được chọn trúng, mọi người đều bị loại, chẳng có gì cả.

Diệp Tiểu Manh sau đó, lại có một cô gái đi vào, sau đó đợi cỡ vài phút, chị trợ lý mỉm cười bước ra, cười tít mắt nói với mọi người.

- Trước tiên cảm ơn mọi người đến tham gia buổi tuyển chọn hôm nay, kết quả bây giờ đã có rồi…

Mọi người tụ tập nhìn sang Vu Tuyết Phi, không nghi ngờ gì nữa, vừa nãy thời gian Vu Tuyết Phi vào trong lâu nhất, lời đánh giá có được cũng là tốt nhất, nếu như không ngoài dự đoán, vị trí này là của Vu Tuyết Phi, không chạy đi đâu được.

Cô ta sớm đã biết, những người này, chỉ là làm nền cho cô ta mà thôi.

Chẳng qua tuy trong lòng xem thường bọn họ, vẫn khá muốn thưởng thức một chút thời khắc công bố kết quả, biểu cảm thất vọng kia trên mặt bọn họ.

Như vậy thắng lợi của bản thân mới càng thêm thú vị.

Chị trợ lý nhìn Vu Tuyết Phi một cái, cười với cô ta, tiếp đó chậm rãi nói.

- Giám đốc sáng tạo Lương đã lựa chọn cẩn thận, cũng do dự rất lâu, quyết định thành viên cuối cùng của nhóm nhạc nữ free, xác định là Diệp Tiểu Manh.

Lời đã nói ra, nụ cười trên mặt Vu Tuyết Phi còn chưa hoàn toàn nở rộ, liền cứng đờ trên mặt, không thể tưởng tượng quay đầu nhìn chị trợ lý.

- Cô nói gì? Là nói nhầm rồi phải không? Đúng, nhất định là nói nhầm rồi, người trúng tuyển này nhất định là của mình, tại sao có thể là Diệp Tiểu Manh?

Con nha đầu kia cái gì cũng không biết, lai lịch trống rỗng?

Trông như thịt viên tứ hỷ?

Không thể nào!

Các cô gái xung quanh cũng trố mắt đứng nhìn, nhỏ tiếng bàn luận.

- Sao lại có thể, Diệp Tiểu Manh, có phải khuôn mặt xa lạ, cái gì cũng chưa làm qua đó không?

- Vô lý, đánh giá của Vu Tuyết Phi rất tốt, tôi còn nghe Lương Bác khen cô ta…

- Nhất định là chúng ta nghe nhầm rồi, nhất định là vậy… tôi không hiểu, lý lịch của tôi còn đẹp hơn cô ấy đó được không?

Mọi người lần lượt nghị luận, đều kinh ngạc đến chết, Diệp Tiểu Manh lại càng mù mịt hơn, nhìn trái nhìn phải, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người mình, có chút không dám tin đứng dậy, đưa tay chỉ vào bản thân.

- Tôi?

Chị trợ lý gật đầu, nụ cười trên mặt rất thân thiết.

- Chính là cô, Diệp Tiểu Manh, chúc mừng cô, cô sẽ là thành viên thứ tư của nhóm free, sáng ngày mai đến điểm danh, trước khi ra mắt, phải dựa theo đặc điểm từng người các cô tiến hành đặc huấn…

- Đây là không thể nào!

Chưa đợi chị trợ lý nói xong, Vu Tuyết Phi một bên liền gấp gáp rồi, quay đầu phẫn nộ mở miệng.

- Sao có thể là cô ấy? Điều kiện gì của cô ấy, lại có thể được trúng tuyển? Các người có phải nhầm rồi không? Giám đốc sáng tạo Lương mới nãy rõ ràng có ấn tượng rất tốt với tôi, cho dù không phải là tôi, tại sao có thể là cô ấy? Cô nhìn cô ấy đi? Giống idol sao? Trong đây nhất định có nội tình đen tối, tôi phải tìm giám đốc sáng tạo Lương, tôi phải tìm giám đốc Lương!

Chị trợ lý cau mày, ở ngành này cạnh tranh kịch liệt là chuyện thường thấy, nhưng không được trúng tuyển liền la to hét lớn, người nghệ sĩ này có công ty nào dám lấy, quả nhiên giám đốc sáng tạo Lương không tuyển Vu Tuyết Phi là chính xác, chị vừa muốn mở miệng giải thích, liền nghe thấy cửa phòng kiểm tra đánh giá bị đẩy ra, sau đó, Lương Bác mặt ủ mày cau đi ra.

Vu Tuyết Phi vừa nhìn thấy Lương Bác, liền vội vàng đi qua đó.

- Giám đốc sáng tạo Lương, trợ lý của ông nói người trúng tuyển là Diệp Tiểu Manh, có phải thật như vậy không? Tôi không tin, ông là nhân viên quản lý có kinh nghiệm như vậy, sao lại có thể chọn cô ấy…

Mẹ của mình rõ ràng đã nhờ người khác nói vài câu tốt đẹp trước mặt Lương Bác cho mình, cho dù Lương Bác không nể mặt mình, sao có thể chọn một người mới non tay không có danh tiếng không có sắc đẹp?

Vu Tuyết Phi không thể tiếp nhận việc mình đã thua cho Diệp Tiểu Manh, trong lúc gấp rút, căn bản không lưu ý đến nét mặt của Lương Bác khó coi đến thế nào.

Lương Bác mấy năm nay nâng đỡ không ít bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng, rất có khả năng sửa dở thành hay, kinh nghiệm để ở đấy, nói chuyện với ai cũng không quá khách khí, lúc này Vu Tuyết Phi làm ầm lên trước nhiều người như vậy, dù có quan hệ với mẹ cô ta, cũng khiến Lương Bác vô cùng không vui.

- Tại sao không thể là cô ấy?

Một câu của Lương Bác chặn họng Vu Tuyết Phi lại.

- Ý của tiểu thư Vu là, chỉ cần không tuyển trúng cô, thì là có nội tình đen tối? Có phải quá tự tin rồi không?

- Tôi… ý tôi không phải như vậy…

Vu Tuyết Phi nhìn thấy mặt mũi cau có của Lương Bác, ngượng ngập cắn môi.

- Tôi chính là rất bất ngờ…

- Tôi cảm thấy Diệp Tiểu Manh có tiềm lực, có lý do của tôi, còn về vì sao, tôi không nhất thiết phải bàn giao rõ ràng với mọi người, mấy năm nay, người mà Lương Bác tôi nâng đỡ, vẫn chưa có ai chưa nổi qua, có thời gian đoán mò đoán non phác tán tin đồn, chi bằng nâng cao bản thân một chút.

Lương Bác nghiêm mặt, nói xong liền quay người đi, đưa tay chỉ vào Diệp Tiểu Manh.

- Cô, ngày mai đến công ty điểm danh đúng giờ!

- Được ạ!

Đôi mắt Diệp Tiểu Manh trong chốc lát sáng lên, gật đầu vui thích, nếu không phải xung quanh có nhiều người, thật là muốn ngẩng mặt lên trời cười thật tươi đó được không.

Nhìn Diệp Tiểu Manh tung tăng đi ra ngoài cửa, Vu Tuyết Phi tức đến viền mắt cũng đỏ lên rồi, môi run cầm cập.

- Không phải chỉ là thành viên của một nhóm nhạc hay sao, đắc ý vênh váo thành như thế, tôi mới không cần.

Lương Bác vung tay áo đi, tuy nói là Vu Tuyết Phi, nhưng các cô gái ở đấy trên mặt đều khó coi, lúc này Hà Tuệ nhìn thấy Diệp Tiểu Manh nhất thời cao hứng, lại làm rớt túi xách xuống ghế, nhịn không được nói.

- Cái đó… đồ của Diệp Tiểu Manh rớt ở đây, tôi vẫn là đưa qua cho cô ấy thôi…

Vu Tuyết Phi cản Hà Tuệ lại, nhặt lấy túi xách của Diệp Tiểu Manh rớt trên ghế.

- Tôi đưa qua cho.

Nói xong, tức tối chạy đi.

Đi ra khỏi toà nhà làm việc của Tinh Huy, Vu Tuyết Phi tìm đến góc khuất mà camera quay không tới, đem túi xách của Diệp Tiểu Manh lật xuống, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô ta, món hàng nghèo kiết xác như Diệp Tiểu Manh, không chỉ túi xách không phải nhãn hiệu gì, không đáng giá bao nhiêu, trong túi cũng trống không, trừ một cái bóp tiền, là một bao khăn giấy, còn có một chiếc điện thoại cũ rích.

Vu Tuyết Phi bĩu môi, chỉ cảm thấy cục tức trong lòng này không nhả ra được, dứt khoát lấy tiền của Diệp Tiểu Manh trong bóp tiền ra, tiện tay vứt xuống đất, giờ mới xách lấy túi của Diệp Tiểu Manh chạy đến.

- Ê, túi của cô!

Diệp Tiểu Manh đang vui vẻ đi ra ngoài, quay đầu vừa nhìn thấy Vu Tuyết Phi, ngàn lần không ngờ tới Vu Tuyết Phi lại mang túi của mình đưa đến, đang chuẩn bị cảm ơn Vu Tuyết Phi, Vu Tuyết Phi liền trực tiếp mang túi đập vào người Diệp Tiểu Manh.

- Đừng tưởng vào Tinh Huy rồi có thể nổi tiếng, người như cô tôi thấy nhiều rồi, chúng ta cứ chờ coi!

- Ơ…

Diệp Tiểu Manh vừa muốn mở miệng, Vu Tuyết Phi sớm đã không quay đầu đi xa rồi, cô nhìn về phía của Vu Tuyết Phi không chớp mắt, bất lực cúi đầu, vừa muốn kiểm tra đồ trong túi của mình, liền nghe thấy một giọng nam dễ nghe từ đằng sau vang lên.

- Diệp Tiểu Bao, cô đang làm gì vậy.

Diệp Tiểu Manh quay đầu qua, liền nhìn thấy George đang đứng ở phía sau mình, tư thế nghiêm chỉnh dưới ánh nắng đặc biệt cao lớn, đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt hiếu kỳ.

Cô giờ mới nhớ ra, cô đến phỏng vấn, cái tên này sớm đã biết, nhưng không ngờ, lại đến đón mình, trông rất long trọng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện