“Trừ khi anh đi cùng em đến Tây Tạng.”
Tạ Mẫn Hành: “Trường Tố còn quá nhỏ. Đợi thằng bé lớn hơn, anh sẽ đi cùng em.”
Mộng Tây Tạng của Vân Thư cuối cùng cũng tìm được bạn đồng hành, cô lăn ra khỏi giường, đứng dậy, vòng tay qua eo Tạ Mẫn Hành nói: “Anh đã hứa thì đừng đổi ý.”
Tạ Mẫn Hành: “Không đổi ý.”
Vân Thư tràn đầy kỳ vọng vào một ngày nào đó trong tương lai, mặc dù sẽ mắt một thời gian để thằng bé lớn, nhưng cô rất mong chờ Tạ Mẫn Hành cùng cô đến Tây Tạng.
Ước mơ thời cấp hai và cáp ba của cô là một mình lái xe đến Tây Tạng, khi lên đại học, cô vẫn chưa quên, tương lai cũng sẽ không bao giờ quên.
Cuối cùng cũng vượt qua được một tuần, có một kỳ nghỉ. . ngôn tình hay
Vân Thư có một cuộc sống nhàn nhã, khi cô bé thằng bé đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, cô đã gặp một người lén la lén lút.
Còn là người quen.
Vân Thư lặng lẽ đi theo phía sau.
Thằng bé dường như cảm giác được mẹ đang chuẩn bị theo dõi, khẩn trương nép vào trong lòng mẹ, hai mắt chớp động giống như Vân Thư, khuôn mặt còn ửng hồng dịu dàng.
Cao Duy Duy đến thẳng văn phòng bác sĩ mà không cần đăng ký só.
Vân Thư đi tới xem qua, phụ khoa?
Không lẽ có thật?
Vân Thư ngồi ở cửa, không bé con trai đi kiểm tra nữa, chỉ muốn bắt lấy người, cô muốn nắm được bí mật.
Một lúc sau, Cao Duy Duy đi ra ngoài.
“Nữ thần Duy Duy đi đâu đó?” Vân Thư chằm chậm hỏi.
Thằng bé vừa nghe mẹ nói lập tức kích động kêu lên trong ngực Vân Thư.
Cao Duy Duy không ngờ mình đến khám đau bụng kinh, lại tình cờ gặp người quen.
“Tiểu Thư, ngồi ở chỗ này làm gì?”
Cao Duy Duy đã trang bị đầy đủ vũ khí, quần kín người, không để lộ bát cứ thứ gì.
Vân Thư: “Bắt cô.” Nói xong, Vân Thư lại gần Cao Duy Duy: “Mấy tháng rồi?”
“Cái gì?”
Nửa tiếng sau, tại quán cà phê, Vân Thư hiểu ra.
Cao Duy Duy hoàn toàn không mang thai, nhưng mắy ngày đó mỗi tháng, bụng cô ta lại đau đến mức không thẻ duỗi thẳng lưng, vì vậy cô ta đã đến gặp bác sĩ.
Vân Thư nghĩ thầm, tại sao tin tức lần này của An Kỳ lại không linh nữa?
Sự thật là An Kỳ đã quên nói với Vân Thư.
“Đến khám bệnh, trang bị đầy đủ như vậy, sợ người khác nhìn thấy cô à?” Vân Thư nói.
Cao Duy Duy: “Tôi quần như vậy chẳng phải cô vẫn nhận ra, còn hỏi tôi máy tháng, nếu bị truyền thông chụp ảnh, chẳng lẽ tôi đăng Weibo nói tôi chỉ đau bụng kinh à2”
“Vậy cô như này, không chừng đã bị chụp rồi.”
Cao Duy Duy: “Cho dù bọn họ chụp được, cũng không dám nhận, hơn nữa tôi không có bệnh, bọn họ cũng không có chiêu, giờ tôi là tên tuổi lớn, rất ít người dám đắc tội tôi.”
Tạ Mẫn Hành: “Trường Tố còn quá nhỏ. Đợi thằng bé lớn hơn, anh sẽ đi cùng em.”
Mộng Tây Tạng của Vân Thư cuối cùng cũng tìm được bạn đồng hành, cô lăn ra khỏi giường, đứng dậy, vòng tay qua eo Tạ Mẫn Hành nói: “Anh đã hứa thì đừng đổi ý.”
Tạ Mẫn Hành: “Không đổi ý.”
Vân Thư tràn đầy kỳ vọng vào một ngày nào đó trong tương lai, mặc dù sẽ mắt một thời gian để thằng bé lớn, nhưng cô rất mong chờ Tạ Mẫn Hành cùng cô đến Tây Tạng.
Ước mơ thời cấp hai và cáp ba của cô là một mình lái xe đến Tây Tạng, khi lên đại học, cô vẫn chưa quên, tương lai cũng sẽ không bao giờ quên.
Cuối cùng cũng vượt qua được một tuần, có một kỳ nghỉ. . ngôn tình hay
Vân Thư có một cuộc sống nhàn nhã, khi cô bé thằng bé đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, cô đã gặp một người lén la lén lút.
Còn là người quen.
Vân Thư lặng lẽ đi theo phía sau.
Thằng bé dường như cảm giác được mẹ đang chuẩn bị theo dõi, khẩn trương nép vào trong lòng mẹ, hai mắt chớp động giống như Vân Thư, khuôn mặt còn ửng hồng dịu dàng.
Cao Duy Duy đến thẳng văn phòng bác sĩ mà không cần đăng ký só.
Vân Thư đi tới xem qua, phụ khoa?
Không lẽ có thật?
Vân Thư ngồi ở cửa, không bé con trai đi kiểm tra nữa, chỉ muốn bắt lấy người, cô muốn nắm được bí mật.
Một lúc sau, Cao Duy Duy đi ra ngoài.
“Nữ thần Duy Duy đi đâu đó?” Vân Thư chằm chậm hỏi.
Thằng bé vừa nghe mẹ nói lập tức kích động kêu lên trong ngực Vân Thư.
Cao Duy Duy không ngờ mình đến khám đau bụng kinh, lại tình cờ gặp người quen.
“Tiểu Thư, ngồi ở chỗ này làm gì?”
Cao Duy Duy đã trang bị đầy đủ vũ khí, quần kín người, không để lộ bát cứ thứ gì.
Vân Thư: “Bắt cô.” Nói xong, Vân Thư lại gần Cao Duy Duy: “Mấy tháng rồi?”
“Cái gì?”
Nửa tiếng sau, tại quán cà phê, Vân Thư hiểu ra.
Cao Duy Duy hoàn toàn không mang thai, nhưng mắy ngày đó mỗi tháng, bụng cô ta lại đau đến mức không thẻ duỗi thẳng lưng, vì vậy cô ta đã đến gặp bác sĩ.
Vân Thư nghĩ thầm, tại sao tin tức lần này của An Kỳ lại không linh nữa?
Sự thật là An Kỳ đã quên nói với Vân Thư.
“Đến khám bệnh, trang bị đầy đủ như vậy, sợ người khác nhìn thấy cô à?” Vân Thư nói.
Cao Duy Duy: “Tôi quần như vậy chẳng phải cô vẫn nhận ra, còn hỏi tôi máy tháng, nếu bị truyền thông chụp ảnh, chẳng lẽ tôi đăng Weibo nói tôi chỉ đau bụng kinh à2”
“Vậy cô như này, không chừng đã bị chụp rồi.”
Cao Duy Duy: “Cho dù bọn họ chụp được, cũng không dám nhận, hơn nữa tôi không có bệnh, bọn họ cũng không có chiêu, giờ tôi là tên tuổi lớn, rất ít người dám đắc tội tôi.”
Danh sách chương