Thấy bản thân thật sự bị vợ quản nghiêm, Tạ Mẫn Hành vui vẻ cười nói: “Cô gái của anh biết thương anh rồi.”
Sau đó, Vân Thư đi ra ngoài.
Mẹ dễ lừa nhất, còn ba bây giờ chỉ nghe mẹ thôi.
Chỉ cần dỗ được ông nội, thì quản gia sẽ đi về.
Bác sĩ đến cũng không sao, nửa đêm thằng bé có gì cũng không cần phải vội nữa.
Vân Thư nghĩ kỹ, hạ quyết tâm, đi xuống lầu.
Lâm Khinh Khinh cũng bị Tạ Mẫn Thận kéo về ngủ.
“Mẫn Thận, buổi tối ngủ em không chạy, đừng gác chân lên người em.” Lâm Khinh Khinh nói.
Tạ Mẫn Thận giơ tay, Khinh Khinh chui vào lòng.
Anh ấy gác chân lên người Lâm Khinh Khinh: “Ngủ đi.”
Lâm Khinh Khinh: “Mẫn Thận, anh đè em không ngủ được.”
Tạ Mẫn Thận tỉnh táo: “Vậy thì đừng ngủ, anh sẽ tiếp tục đè em.”
Vừa nói, nụ hôn của anh ấy đã đến bên môi Lâm Khinh Khinh. Người đã ở trên người Lâm Khinh Khinh, hai tay xoa trên dưới.
Rõ biết cô ấy thích anh hai, còn nhát quyết chọ cô ấy.
“Lần này em muốn xem người phụ nữ như thế nào lại lọt vào mắt xanh của anh hai.”
Bước ra khỏi sân bay thì thấy người trong nhà họ Tạ.
“Tạ Mẫn Thận đâu? Đã không trả lương, làm không công, còn không chịu đến?”
Diệp Trĩ Hoa là anh lớn, lại không giống như anh lớn.
Tài xế nhà họ Tạ: “Cậu hai nói cậu ấy và nhị thiếu phu nhân đang ở nhà ăn đợi mọi người.”
“Haizz, lên xe, đến lúc xem em dâu là thần thánh phương nào rồi.”
Trong phòng bếp, Lâm Khinh Khinh đang lo lắng sắp xếp các món ăn: “Tạ Mẫn Thận, em hơi lo lắng.”
Tạ Mẫn Thận siết chặt tay Lâm Khinh Khinh: “Ở’ bên cạnh anh, đừng căng thẳng.”
Anh ấy đã liên hệ với giám đốc Bệnh viện Y học Cổ truyền Trung Quốc, đã bao hết mọi thứ trên tầng cao nhát của Bệnh viện Y học Cổ truyền Trung Quốc, chỉ để nghiên cứu bệnh của Lâm Dực.
Liên quan đến não, vấn đề này rát khó nghiên cứu.
Sau một thời gian, anh trai trong truyền thuyết đã xuất hiện.
“Chào em dâu, anh là Diệp Trĩ Hoa.”
Lâm Khinh Khinh kìm nén sự bắt an trong lòng, cô ấy hào phóng đưa tay ra, bắt lại: “Xin chào, tôi là Lâm Khinh Khinh, từ giờ trở đi, bệnh tình của Tiểu Dực trông cậy vào anh.”
Tạ Mẫn Thận tò mò nhướng mày nhìn người phụ nữ vừa rồi vẫn còn căng thẳng, tại sao cô ấy đột nhiên không cảm thấy căng thẳng nữa vậy?
Lần đầu tiên làm MC cho Xuân Vãn cũng vậy.
Trước khi lên sân khấu, nước da của cô ấy rất đáng sợ, nhưng sau đó trên sân khầu, cô ấy lập tức thay đổi, nhưng sau khi xuống sân khấu, cô ấy lại sợ anh ấy.
Lâm Khinh Khinh tự nhủ lòng mình rằng cô ấy không thể làm Mẫn Thận khó xử.
Có lúc, phụ nữ là thể diện của đàn ông, Lâm Khinh Khinh phải tao nhã, người cô ấy gặp là bạn của Mẫn Thận.
Tiểu Thiên xuất hiện từ phía sau: “Chị là người anh hai cưới sao?”
Sau đó, Vân Thư đi ra ngoài.
Mẹ dễ lừa nhất, còn ba bây giờ chỉ nghe mẹ thôi.
Chỉ cần dỗ được ông nội, thì quản gia sẽ đi về.
Bác sĩ đến cũng không sao, nửa đêm thằng bé có gì cũng không cần phải vội nữa.
Vân Thư nghĩ kỹ, hạ quyết tâm, đi xuống lầu.
Lâm Khinh Khinh cũng bị Tạ Mẫn Thận kéo về ngủ.
“Mẫn Thận, buổi tối ngủ em không chạy, đừng gác chân lên người em.” Lâm Khinh Khinh nói.
Tạ Mẫn Thận giơ tay, Khinh Khinh chui vào lòng.
Anh ấy gác chân lên người Lâm Khinh Khinh: “Ngủ đi.”
Lâm Khinh Khinh: “Mẫn Thận, anh đè em không ngủ được.”
Tạ Mẫn Thận tỉnh táo: “Vậy thì đừng ngủ, anh sẽ tiếp tục đè em.”
Vừa nói, nụ hôn của anh ấy đã đến bên môi Lâm Khinh Khinh. Người đã ở trên người Lâm Khinh Khinh, hai tay xoa trên dưới.
Rõ biết cô ấy thích anh hai, còn nhát quyết chọ cô ấy.
“Lần này em muốn xem người phụ nữ như thế nào lại lọt vào mắt xanh của anh hai.”
Bước ra khỏi sân bay thì thấy người trong nhà họ Tạ.
“Tạ Mẫn Thận đâu? Đã không trả lương, làm không công, còn không chịu đến?”
Diệp Trĩ Hoa là anh lớn, lại không giống như anh lớn.
Tài xế nhà họ Tạ: “Cậu hai nói cậu ấy và nhị thiếu phu nhân đang ở nhà ăn đợi mọi người.”
“Haizz, lên xe, đến lúc xem em dâu là thần thánh phương nào rồi.”
Trong phòng bếp, Lâm Khinh Khinh đang lo lắng sắp xếp các món ăn: “Tạ Mẫn Thận, em hơi lo lắng.”
Tạ Mẫn Thận siết chặt tay Lâm Khinh Khinh: “Ở’ bên cạnh anh, đừng căng thẳng.”
Anh ấy đã liên hệ với giám đốc Bệnh viện Y học Cổ truyền Trung Quốc, đã bao hết mọi thứ trên tầng cao nhát của Bệnh viện Y học Cổ truyền Trung Quốc, chỉ để nghiên cứu bệnh của Lâm Dực.
Liên quan đến não, vấn đề này rát khó nghiên cứu.
Sau một thời gian, anh trai trong truyền thuyết đã xuất hiện.
“Chào em dâu, anh là Diệp Trĩ Hoa.”
Lâm Khinh Khinh kìm nén sự bắt an trong lòng, cô ấy hào phóng đưa tay ra, bắt lại: “Xin chào, tôi là Lâm Khinh Khinh, từ giờ trở đi, bệnh tình của Tiểu Dực trông cậy vào anh.”
Tạ Mẫn Thận tò mò nhướng mày nhìn người phụ nữ vừa rồi vẫn còn căng thẳng, tại sao cô ấy đột nhiên không cảm thấy căng thẳng nữa vậy?
Lần đầu tiên làm MC cho Xuân Vãn cũng vậy.
Trước khi lên sân khấu, nước da của cô ấy rất đáng sợ, nhưng sau đó trên sân khầu, cô ấy lập tức thay đổi, nhưng sau khi xuống sân khấu, cô ấy lại sợ anh ấy.
Lâm Khinh Khinh tự nhủ lòng mình rằng cô ấy không thể làm Mẫn Thận khó xử.
Có lúc, phụ nữ là thể diện của đàn ông, Lâm Khinh Khinh phải tao nhã, người cô ấy gặp là bạn của Mẫn Thận.
Tiểu Thiên xuất hiện từ phía sau: “Chị là người anh hai cưới sao?”
Danh sách chương