Vân Thư phân tích từng chút một, để Tạ Mẫn Tây nhận rõ bản thân: “Quả thật lúc em chạy ra ngoài, em đã biết em không thích cậu ta.
Cũng chướng mắt cậu ta.”
Tạ Mẫn Tây nghĩ kỹ lại: “Chị dâu, chị nói rất đúng.
Nhưng sao chị biết em không thích cậu ta?”
Vân Thư chỉ tay vào cửa phòng: “Em thường bị hai nhan sắc của hai anh trai em đầu độc, ánh mắt ngược, thầy nam sinh bình thường em còn đề ý đến được sao?”
“Cũng đúng.” Vân Thư nói hợp lý, Tạ Mẫn Tây gật đầu đồng ý, lại bội phục Vân Thư thêm mấy phần.
Sao cô ấy lại không thông minh như chị dâu chứ?
“Nói lại, chị dâu, môi tình đâu của chị li gi Một cô gái xinh đẹp như vậy, từ nhỏ nhất định sẽ có rất nhiều người thích.
“Anh trai em.”
“Hả? Chị chưa từng yêu đương sao, không đúng.” Tạ Mân Tây không thể tin, một cô gái tự tin xinh đẹp như Vấn Thư chắc chắn sẽ có không ít người theo đuôi.
Sao môi tình đâu lại là anh trai cô ây chứ.
Ai Thư tự hàob nhất chính là điểm này: “Sao không đúng? Mối tình đầu của chị là anh trai em.
Trước anh trai em, chị chưa bao giờ thích bắt cứ ai, cũng chưa quen al.”
“Không ai theo đuổi chị sao? Tỏ tình gửi thư tình hay gì đó?”
“Có chứ, rất nhiều, người đàn ông theo đuổi chị lâu nhất, chị đã nói cho anh ta là chị đã kết hồn, anh ta còn nói cái gì, kết hôn có thể ly hôn, anh ta sẽ đợi chị!” Vân Thư rất đau đầu với tình yêu của những người theo đuôi.
“Chị dâu, anh ta là ai?” Tạ Mẫn Tây tò mồ tình địch số một của anh trai CÔ ây là thần thánh phương nào, khi cần thiết phải tiêm phòng cho Tạ Mẫn Hành trước.
“Cậu chủ bât động sản Hạo Tường, Đàm Nhạc.” Hai tay Vân Thư nâng mặt, trong lời nói không có chút cảm giác vinh dự khi được theo đuổi, mà tràn đầy mệt mỗi.
“Ò wow, chị dâu chị cừ lắm, anh ta theo chị bao lâu rồi?” Tạ Mẫn Tây tiêp tục thăm dò.
“Năm năm rồi.” Cô mệt mõi năm năm, Đàm Nhạc quá cô chấp, Vân Thư cũng đã thử qua tốt xâu cứng mêm, nhưng Đàm Nhạc vẫn không chịu từ bỏ, Nghĩ đến Đàm Nhạc, trong đầu Vân Thư lại xuất hiện một người, một người mà Đàm Nhạc sợ.
Tạ Mẫn Tây cảm thán Vân Thư nhớ rõ thời gian như vậy: “Chị dâu, chị nhớ rõ như vậy, không Go: “Em nghĩ gì đấy, sinh nhật lần thứ mười lăm của chị, anh ta đến nhà chị nói thẳng muôn cưới chị làm vợ, lúc ấy chị đang cắt bánh ngọt, nhắc tay lên, bánh ngọt dán lên mặt anh ta.
Sau đó bọn chị trở nên nỗi tiếng.”
“Chị dâu, chị có cảm giác gì với anh tBing Mông Tạ Mẫn Tây dịch sang bên cạnh Vân Thư, muốn nghe chuyện của chị dâu.
Thuận tiện moi thông tin cho anh cả mình.
Vân Thư cúi mặt: “Nếu như thích thì đã sớm quen nhau.
Nếu không phải lần này mọi người ra tay cứu công ty của ba, nói không chừng hiện tại chị đã gả cho Đàm Nhạc.”
Tạ Mẫn Tây nâng cao giọng điệu: “Hả? Tại sao?”
Kinh ngạc trong lòng khiến cô ấy không bình tĩnh lay động Vân Thư: “Không phải chị không thích anh ta sao.”
Vân Thư bị lắc đến đầu óc choáng váng, di chứng chấn động vẫn còn: y da, đừng lắc nữa.
Trước khi chị gả cho anh trai em không phải cũng không thích anh ây sao, thậm chí còn chưa từng gặp mặt anh ấy.
Sau khi nhà chị xảy ra chuyện, chị đã điều tra, công ty ba vẫn hoạt động rất tốt, hơn nữa hàng năm đều có tường lửa, không đên mức phá sản, lần này là có người không nộp phí bảo vệ tường lửa, theo lời của người quản lý đó nói là do anh ta tham ô, nhưng cho dù không có tường lửa, công ty tuyệt đối cũng sẽ không bỏ lợi nhuận, còn nợ năm trăm triệu tất cả tài sản nhà bọn chị cộng lại chỉ thiêu năm mươi triệu, đây là điều hoàn toàn không có khả năng, kế hoạch phát triển năm năm tới của công ty làm rất chỉ tiết rất tốt, sao có thê xảy.
ra chuyện này, nhất định là có người gài bây.
Nêu muôn công ty không phá sản, cần vốn hoạt động mới rót vào, nêu chị gả cho Đàm Nhạc, điều kiện.
chính là tiền, không tiền không gả.’ “Vậy tại sao chị lại gả cho anh trai em? Như chị nói là chị không quen biết anh trai em.”