Vân Thư đang đau trán: “Làm gì?”
“Xuống xe!” Tạ Mẫn Hành không muốn nói nhảm.

Vân Thư ấm ỨC kéo chặt dây an toàn: “Không xuông.

” Dựa vào cái gì mà bảo tôi xuống, biệt thự Vân Đoan ở ngoại ô đó có biết không, trước không có cây sau không có nhà, xuông xe rồi thì tôi trở về thế nào?
Tạ Mẫn Hành cởi dây an toàn ra, xuống xe đi qua không chút nhã nhặn kéo Vân Thư từ trong xe ra: “Tự đón xe trở vê đi.


Vân Thư bị kéo xuống xe, vẫn đang dùng sức kéo cửa xe thì phát hiện bên trong lại bị khóa trái, sâ chạy về phía xa xa.

Vân Thư thấy vậy măng lớn: “Tạ Mẫn Hành, anh có còn là đàn ông không!”
May mà thỉnh thoảng nơi này cũng có xe qua lại, nên Vân Thư đã đón xe trở vê nhà họ Tạ.

Chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ tỉnh tế: “Cái gì? Anh trai con kết hôn sao? Sao con không biết?
Mẹ, sao mẹ không cho con nghỉ phép? Cô ta là ai?”

Vân Thư nghe được âm thanh lập tức biết người nói chuyện là ai, Bi là em chông của cô… Tạ Mẫn Tây, năm nay học lớp mười một, mười bảy tuổi.

Trán Vân Thư mơ hồ đau đớn, không trở về với Tạ Mẫn Hành, cô tính sẽ đi về thẳng phòng ngủ, kết quả đi ngang qua một nơi lại nghe được hai mẹ con bọn họ nói chuyện.

Tạ phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, trong giọng nói tràn đây khinh miệt: “Chị dâu cái gì chứ, còn ghê tỏm hơn cả người đó nữa, chỉ để ý đến tiền của nhà họ Tạ chúng ta, mới gả qua đây, sau này không được gọi nó là chị dâu, nghe chưa.


Vẻ mặt Tạ Mẫn Tây kinh ngạc hỏi: “Mẹ, thật sự không chịu nổi như vậy sao?”
“Ha, đâu chỉ không chịu nồi.

” Tạ phu nhân nói nhanh: “Mua bằng năm mươi triệu đó, con cảm thầy tốt nỗi không.


Con gái luôn cùng trận doanh với mẹ, Tạ Mẫn Tây nghe Tạ phu nhân nói rõ nguyên nhân sự việc, cũng bắt bình thay cho Tạ Mẫn Hành: “Không phải, tại sao phải gả cho anh trai con chứ, nhà chúng ta chỉ tiền cứu nhà bọn họ là đã rất tôt với bọn họ rồi, sao nhà cô ta lại không biết xấu hồ, được một tác tiền một thước như vậy chứ.



Vân Thư đứng ngơ ngác ở cửa, rật lâu sau, trong phòng không còn tiêng động, Vân Thư mới tự giều cười: “Thì ra là năm mươi triệu.

Cũng đáng giá đó.

” Câu nói người ngoài không bằng người trong lòng, khiên đôi mắt sáng ngời lại hàm chứa nước mắt.

Bị người ta sỉ nhục nhà mình, cô lại không có lời phản bác, tùy ý để cho bọn họ âm thâm nói xâu.

Nủa đường bị người vứt xuống xe, bản thân còn lén Ìút trở về, gặp được chủ nhân nhà họ Tạ lại là một trận trách vấn…
Cả đường tâm trạng Vân Thư chán nản trỏ về phòng, đơn giản xử lý vết thương trên đâu, rôi năm ngủ trên giường.

Hôm sau, Vân Thư tỉnh lại mới cảm thấy đói bụng, cô cầm lấy điện thoại nhìn mới biết thì ra đã hơn mười giờ, sao chẳng có ai gọi cô dậy dùng bữa vậy? Nhà họ Tạ một ngày ba bữa luôn đúng giờ mà, nhưng Vân Thư lại chẳng đề ý nhiều đến chuyện này, xoay người tiếp tục ngủ trên giường: “Nhịn thêm lát nữa, sắp đến giờ ăn trưa rồi.


Lúc này xuống lầu tìm đồ ăn, trừ khi trong lòng cô đủ mạnh mẽ, nêu không sẽ bị người nhà họ Tạ nhằm vào.

Vắt vả mới chịu đựng được đến giữa trưa, lúc Vân Thư xuống lầu, nhìn thấy em chồng trong truyền thuyết, Tạ Mân Tây giỗng như trong tưởng tượng của cô, kinh diễm giống như đóa hoa, cao quý, xinh đẹp.

Cô gái xinh đẹp như vậy lại có tướng mạo giống mẹ, gen nhà họ Tạ đúng là không thê bắt bẻ được.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện