Bên ngoài, Vu Nhược Sương đoán tình thế bên kia có thể không ổn, bèn nói với Bạch Ngưng: "Tĩnh Hàm, không biết Nhược Tình thế nào rồi, tôi đi trước xem một chút.

Ai, nha đầu này, mỗi lần ăn cơm luôn luôn làm bẩn quần áo."Bạch Ngưng gật đầu một cái đưa mắt nhìn cô rời đi, trong lòng kỳ quái tại sao bốn người đến cuối cùng chỉ thừa lại mình cô.Cà phê.

.

.


.

.

.

Thật ra thì loại người nghèo như cô không thích uống, đắng nghét còn không bằng uống trà sữa hay nước trái cây gì đấy.

Hắc hắc, người nghèo chính là người nghèo, không có thưởng thức chính là không có thưởng thức.Chỉ chốc lát sau, Vu Nhược Sương đỡ Vu Nhược Tình trở lại.

Sau đó, Ngôn Lạc Quân cũng trở về chỗ ngồi.Rốt cuộc lại nhìn thấy Ngôn Lạc Quân cùng Vu Nhược Sương, trong lòng Bạch Ngưng thả lỏng, quyết định trước khi uống hết cà phê phải lôi được Vu Nhược Tình đi."Nhược Tình, nghe nói cô thích hàng thủ công đúng không?" Bạch Ngưng hỏi.Vu Nhược Tình phục hồi tinh thần lại, khẽ mỉm cười, gật đầu một cái.Bạch Ngưng nói: "Vậy thì tốt quá, tôi nói cho cô biết, tôi cũng cực kỳ thích, hơn nữa tôi biết một nhà làm thủ công, ông chủ rất sáng tạo.

Ông ấy làm búp bê, vòng, các loại hộp rất đẹp!""Ở đâu? Không biết tôi có đi qua không." Vu Nhược Tình nhàn nhạt trả lời."Cô nhất định không đi qua, ngai ở tầng trêи " lưu hành tiền duyên ", không lớn lắm nhưng đồ trong đó rất tinh xảo." Bạch Ngưng hưng phấn.Vu Nhược Tình lắc đầu một cái, nói: "Vậy tôi thật sự không đi qua rồi.""A, không bằng bây giờ tôi dẫn cô đi nhé, rất rất đẹp đó!""Hả?" Vu Nhược Tình có chút ngoài ý muốn."Đúng đúng, người bình thường không nói làm gì, nhưng cô với tôi cùng chung chí hướng vậy để tôi dẫn cô đi!" Bạch Ngưng nói xong liền đứng lên.


Ôi trời, chưa bao giờ cô nhiệt tình như vậy đâu.Lúc này Vu Nhược Sương cũng nói: "Đúng vậy đấy, Nhược Tình em hãy đi cùng Tĩnh Hàm đi, không phải em luôn oán hận không tìm được đồ đẹp sao? Khó có được cơ hội tốt thế này đâu." Nếu Nhược Tình ngồi chung cùng Ngôn Lạc Quân như vậy, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.Bạch Ngưng thịnh tình muốn mời, Vu Nhược Sương lại đồng ý, Vu Nhược Tình không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, đứng lên theo Bạch Ngưng đi ra ngoài.Ngôn Lạc Quân nhìn Bạch Ngưng rời đi, chân mày càng nhăn càng sâu.Vu Nhược Sương nhìn hắn, nói: "Chuyện Nhược Tình vừa rồi, thật xin lỗi.""Cái này thì có gì mà xin lỗi cô nên trách tôi thì hơn." Ngôn Lạc Quân nói."Vừa nghe Tĩnh Hàm nói như vậy, chỉ sợ con bé lại khó có thể bình tĩnh được." Vu Nhược Sương lo lắng nói."Nói gì?" Ngôn Lạc Quân hỏi."Nói đến đây tôi lại cảm thấy kỳ lạ." Vu Nhược Sương nói: "Lẽ ra chúng tôi không quen Tĩnh Hàm, người bình thường ở trước mặt người lạ thường sẽ chỉ biểu hiện mình hạnh phúc đến mức nào, sao có thể.

.

.

.

.

.""Cô nói là vừa rồi khi tôi không có ở đây Tĩnh Hàm nói với hai người cái gì sao?" Ngôn Lạc Quân hỏi.Vu Nhược Sương gật đầu một cái, "Cô ấy nói anh không yêu cô ấy, nói hai người.

.

.


.

.

." Vu Nhược Sương chần chờ một chút, nói: "Nói hôn nhân của hai người sẽ không kéo dài.""Người phụ nữ này, cô ta muốn làm gì đây?" Ngôn Lạc Quân tức giận nói.

Dám ở bên ngoài nói như vậy, người luôn muốn ly hôn là cô cơ mà!Suy nghĩ cẩn thận lại một lượt những chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn đột nhiên hiểu rõ.

Cái gì mà làm rơi chiếc nhẫn, là cô cố ý thì có.

Trong lòng càng tức giận, rồi lại không nhịn được muốn cười.Nhìn thấy hắn nghẹn cười, Vu Nhược Sương hỏi: "Lạc Quân, sao vậy?"Ngôn Lạc Quân nhìn cô, nhịn không được cười lên một tiếng, lắc đầu nói: "Không có gì." Người phụ nữ Hứa Tĩnh Hàm này, lại muốn tạo cơ hội cho hắn cùng Vu Nhược Sương, ngu ngốc đi tin mấy tờ tạp chí bát quái, hoàn toàn nhầm đối tượng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện