Mặc Trì Úy đang chuẩn bị đi qua Diệp Nhiễm nhưng nghe thấy hai chữ Tâm Nhan thì liền dừng lại.
Hắn nhìn Diệp Nhiễm bằng ánh mắt lạnh lùng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn cô trong đêm nay.
Cô ta là cô gái mà buổi chiều hôm đó đã đến sân golf cùng Tâm Nhan.
Diệp Nhiễm vốn là người sống nội tâm, dễ xấu hổ, Mặc Trì Úy nheo mắt lại, cảm giác lãnh đạm vô cùng mà hắn phát ra khiến cô quá bối rối.
Cô cúi đầu, hai tay mân mê vạt áo, lấy hết can đảm nói tiếp, “Tôi quen Tâm Nhan hơn mười năm rồi, dù đã từng kết hôn một lần nhưng Phó Tư Thần làm cô ấy tổn thương quá nặng nề, cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, nếu như để cô ấy biết anh ở bên cạnh người phụ nữ khác chắc chắn cô ấy sẽ rất đau lòng.
Tôi với tư cách là bạn thân của cô ấy, tôi không hy vọng cô ấy bị tổn thương thêm lần nữa. Nếu anh không làm được, thì đừng cho cô ấy hy vọng, cũng đừng kết hôn với cô ấy!”
Mặc Trì Úy đút tay vào túi quần, đôi mắt lạnh lùng không nhìn vào Diệp Nhiễm nữa.
Dáng người cao lớn, lạnh lùng cứ thế lướt qua cô.
Ngay khi Diệp Nhiễm chưa kịp nói gì, hắn đã ném lại một câu vô cùng lạnh nhạt, “Đừng quá tự cho mình là đúng, chuyện giữa tôi với cô ấy, không cần đến người thứ ba nói ra nói vào.”
Mặt mày Diệp Nhiễm cứng đờ lại, cô quay người nhìn theo bóng lưng dường như đã không còn hơi ấm của Mặc Trì Úy, hơi rơm rớm nước mắt.
Cô ấy có lòng tốt nhắc nhở hắn mà hắn lại có thái độ khó chịu như thế! Không chỉ là Tâm Nhan, nếu đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào khác cũng đều không thích người đàn ông của mình tầm hoa vấn liễu[1] bên ngoài!
Mặc Trì Úy đã không còn tâm trạng nào mà tụ họp, quay trở lại phòng nói với Trì Chi Hoành mấy lời rồi liền rời đi.
Thi Họa sau khi uống nhiều rượu thì ôm lấy cánh tay của hắn, môi đỏ mím lại lộ ra vẻ sắp khóc đến nơi, “Tiểu Mặc Mặc, anh thật khó hiểu, người ta mới đến An Thành thì anh lại đi rồi, buổi tối em theo anh về được không?”
Mặc Trì Úy bỏ cánh tay trắng nõn, mịn màng của Thi Họa ra, hắn nhìn Trì Chi Hoành, “Tôi giao cô ấy cho cậu, gần đây tâm trạng cô ấy không được tốt, mai cậu dẫn cô ấy đi thăm thú một chút.”
Thi Họa tủi thân chớp chớp đôi mắt mèo phong tình tuyệt đẹp của mình, “Tiểu Mặc Mặc, anh không chuẩn bị cho em nhìn mặt chị dâu sao?”
Mặc Trì Úy lấy áo vest khoác lên, giọng nói lạnh nhạt đáp: “Vẫn chưa phải lúc.”
Có lẽ tại Mặc Trì Úy buổi tối cứ liên tục gọi điện khiến Đường Tâm Nhan đi ngủ nằm mơ thấy hắn ta.
Chỉ là trong đám cưới của cô và Mặc Trì Úy, cô mặc một bộ váy cưới trắng tinh thuần khiết, đứng cạnh Mặc Trì Úy, cha sứ đang đọc lời hẹn ước khi bọn họ trao nhẫn cho nhau.
Chính vào lúc này, Phó Tư Thần cầm một khẩu súng đi vào.
Hắn chĩa thẳng súng vào Mặc Trì Úy, cô sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, nước mắt dàn dụa, không ngừng hét lên: “Phó Tư Thần, Phó Tư Thần, không được, không được…”
Mặc Trì Úy trở về căn hộ, không thể không đi đến phòng khách nơi Đường Tâm Nhan nghỉ ngơi.
Nhìn thấy cô chăn bông cô đang đắp đã trượt đến eo, hắn đang định cúi người kéo nó lên cho cô, nhưng khi đầu ngón tay chưa kịp chạm vào tấm chăn bông thì hắn đã nghe thấy cô tiếng cô mơ màng gọi, “Phó Tư Thần, Phó Tư Thần…”
Mặc Trì Úy đắp chăn cho cô xong thì đứng thẳng dậy.
Không dừng lại thêm một giây nào nữa, quay người rời khỏi phòng khách.
Hắn bước ra ban công, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn vào đêm khuya, một cảm giác lạnh lẽo và tự giễu chợt xẹt qua trong lòng.
……
Ngày hôm sau, ánh bình minh ló dạng ngoài cửa sổ, Đường Tâm vẫn đang say giấc nồng lại nghe thấy tiếng mở cửa, cô mơ màng tỉnh dậy.
Một bóng đen to lớn vụt vào từ cửa, cô còn chưa kịp phản ứng, thì nó đã thình lình nhảy đến bên đầu giường lấy đi áo Bra[2] cô đặt trên đó.
Hắn nhìn Diệp Nhiễm bằng ánh mắt lạnh lùng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn cô trong đêm nay.
Cô ta là cô gái mà buổi chiều hôm đó đã đến sân golf cùng Tâm Nhan.
Diệp Nhiễm vốn là người sống nội tâm, dễ xấu hổ, Mặc Trì Úy nheo mắt lại, cảm giác lãnh đạm vô cùng mà hắn phát ra khiến cô quá bối rối.
Cô cúi đầu, hai tay mân mê vạt áo, lấy hết can đảm nói tiếp, “Tôi quen Tâm Nhan hơn mười năm rồi, dù đã từng kết hôn một lần nhưng Phó Tư Thần làm cô ấy tổn thương quá nặng nề, cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, nếu như để cô ấy biết anh ở bên cạnh người phụ nữ khác chắc chắn cô ấy sẽ rất đau lòng.
Tôi với tư cách là bạn thân của cô ấy, tôi không hy vọng cô ấy bị tổn thương thêm lần nữa. Nếu anh không làm được, thì đừng cho cô ấy hy vọng, cũng đừng kết hôn với cô ấy!”
Mặc Trì Úy đút tay vào túi quần, đôi mắt lạnh lùng không nhìn vào Diệp Nhiễm nữa.
Dáng người cao lớn, lạnh lùng cứ thế lướt qua cô.
Ngay khi Diệp Nhiễm chưa kịp nói gì, hắn đã ném lại một câu vô cùng lạnh nhạt, “Đừng quá tự cho mình là đúng, chuyện giữa tôi với cô ấy, không cần đến người thứ ba nói ra nói vào.”
Mặt mày Diệp Nhiễm cứng đờ lại, cô quay người nhìn theo bóng lưng dường như đã không còn hơi ấm của Mặc Trì Úy, hơi rơm rớm nước mắt.
Cô ấy có lòng tốt nhắc nhở hắn mà hắn lại có thái độ khó chịu như thế! Không chỉ là Tâm Nhan, nếu đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào khác cũng đều không thích người đàn ông của mình tầm hoa vấn liễu[1] bên ngoài!
Mặc Trì Úy đã không còn tâm trạng nào mà tụ họp, quay trở lại phòng nói với Trì Chi Hoành mấy lời rồi liền rời đi.
Thi Họa sau khi uống nhiều rượu thì ôm lấy cánh tay của hắn, môi đỏ mím lại lộ ra vẻ sắp khóc đến nơi, “Tiểu Mặc Mặc, anh thật khó hiểu, người ta mới đến An Thành thì anh lại đi rồi, buổi tối em theo anh về được không?”
Mặc Trì Úy bỏ cánh tay trắng nõn, mịn màng của Thi Họa ra, hắn nhìn Trì Chi Hoành, “Tôi giao cô ấy cho cậu, gần đây tâm trạng cô ấy không được tốt, mai cậu dẫn cô ấy đi thăm thú một chút.”
Thi Họa tủi thân chớp chớp đôi mắt mèo phong tình tuyệt đẹp của mình, “Tiểu Mặc Mặc, anh không chuẩn bị cho em nhìn mặt chị dâu sao?”
Mặc Trì Úy lấy áo vest khoác lên, giọng nói lạnh nhạt đáp: “Vẫn chưa phải lúc.”
Có lẽ tại Mặc Trì Úy buổi tối cứ liên tục gọi điện khiến Đường Tâm Nhan đi ngủ nằm mơ thấy hắn ta.
Chỉ là trong đám cưới của cô và Mặc Trì Úy, cô mặc một bộ váy cưới trắng tinh thuần khiết, đứng cạnh Mặc Trì Úy, cha sứ đang đọc lời hẹn ước khi bọn họ trao nhẫn cho nhau.
Chính vào lúc này, Phó Tư Thần cầm một khẩu súng đi vào.
Hắn chĩa thẳng súng vào Mặc Trì Úy, cô sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, nước mắt dàn dụa, không ngừng hét lên: “Phó Tư Thần, Phó Tư Thần, không được, không được…”
Mặc Trì Úy trở về căn hộ, không thể không đi đến phòng khách nơi Đường Tâm Nhan nghỉ ngơi.
Nhìn thấy cô chăn bông cô đang đắp đã trượt đến eo, hắn đang định cúi người kéo nó lên cho cô, nhưng khi đầu ngón tay chưa kịp chạm vào tấm chăn bông thì hắn đã nghe thấy cô tiếng cô mơ màng gọi, “Phó Tư Thần, Phó Tư Thần…”
Mặc Trì Úy đắp chăn cho cô xong thì đứng thẳng dậy.
Không dừng lại thêm một giây nào nữa, quay người rời khỏi phòng khách.
Hắn bước ra ban công, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn vào đêm khuya, một cảm giác lạnh lẽo và tự giễu chợt xẹt qua trong lòng.
……
Ngày hôm sau, ánh bình minh ló dạng ngoài cửa sổ, Đường Tâm vẫn đang say giấc nồng lại nghe thấy tiếng mở cửa, cô mơ màng tỉnh dậy.
Một bóng đen to lớn vụt vào từ cửa, cô còn chưa kịp phản ứng, thì nó đã thình lình nhảy đến bên đầu giường lấy đi áo Bra[2] cô đặt trên đó.
Danh sách chương