Đường Tâm Nhan nghĩ rằng mình đã bị hoa mắt.
Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, bóng dáng cao ngất của Mặc Trì Úy vẫn đứng ở cửa.
Ý thức được trên người mình chỉ mặc đồ lót, cô nhanh chóng nhặt quần áo chắn trước người, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông không biết xấu hổ đang nhìn cô, “Đây là phòng thay đồ nữ.”
Sao mặt hắn lại dày như vậy? Hắn lại dám nghênh ngang bước vào, không có chút kiêng kỵ nào.
Ánh mắt tĩnh mịch của Mặc Trì Úy rơi trên khuôn mặt có chút tái nhợt của Đường Tâm Nhan, thấy hốc mắt cô hơi đỏ lên, còn có dấu vết của nước mắt, hắn cau mày.
Môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, tuy rằng không nói gì, nhưng khí chất của hắn rõ ràng trở nên lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan thấy hắn im lặng, đôi môi sắc lạnh lãnh đạm, nhíu mày nói: “Mặc tổng!”
Đôi mắt thâm trầm của Mặc Trì Úy tập trung vào cô, như có thể xuyên thấu tâm hồn cô, cô bị nhìn đến mức da đầu tê rần lên, “Mặc Trì Úy!”
Hắn hơi cử động, cô còn tưởng rằng hắn sẽ rời đi, nhưng không ngờ, hắn lại đi về phía cô, từng bước đến gần cô.
Thân hình cao lớn của hắn vừa vào thì không gian chật hẹp lập tức trở nên bế tắc.
Đường Tâm Nhan lùi lại một bước, cho đến khi lưng chạm vào tường, cô hít một hơi thật sâu, ép mình nhìn người đàn ông lạnh lùng nguy hiểm trước mặt, “Mặc tổng, mặc dù tôi đã đồng ý với anh, nhưng vào lúc này, chúng ta vẫn chưa phải là vợ chồng, xin hãy tôn trọng tôi! ”
Mặc Trì Úy dường như không nghe thấy lời cô nói, lạnh giọng nói: “Em khóc vì hắn?”
Đường Tâm Nhan đương nhiên biết Mặc Trì Úy đang ám chỉ ai.
Cô mím chặt môi không trả lời hắn.
Mặc dù Phó Tư Thần rất cặn bã, nhưng hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ cũng đã từng thích nhau nên khi mối quan hệ kết thúc theo cách này cô không phải là không khổ sở.
Kết quả của việc cô không trả lời là hắn dùng sức bóp cằm cô.
Cô đau đến nỗi hít một hơi, đưa tay lên đánh mạnh vào bàn tay hắn, “Anh làm gì vậy, buông ra!”
Mặc Trì Úy dùng tay ôm chặt eo thon của cô, khuôn mặt tuấn tú không hề ấm áp, con ngươi màu đen mang theo sự lãnh đạm và tàn nhẫn mà cô chưa từng thấy, “Sau khi kết hôn với tôi, em không được phép khóc vì bất kỳ người đàn ông nào nữa!”
Hắn bá đạo cuồng vọng khiến Đường Tâm Nhan sửng sốt.
Thấy cô không nói lời nào, hắn nheo mắt, hơi thở lạnh lùng, “Nước mắt của em, tất cả những gì của em chỉ có thể thuộc về tôi! Nhớ rõ chưa?”
Ánh sáng chiếu xuống người hắn, cao quý và lạnh lùng, giống như một bậc vương giả.
Bất giác khiến hai chân người ta mềm nhũn phải quỳ lạy, thần phục, thậm chí là sợ hãi …
Đường Tâm Nhan mở to hai mắt đầy hơi nước, như bị khí thế của hắn làm cho kinh ngạc, cô khẽ gật đầu, “Sau này tôi sẽ không rơi nước mắt vì Phó Tư Thần nữa.” Loại đàn ông như Phó Tư Thần không đáng để cô lưu luyến, mặc dù rất khó để có thể quên hẳn anh ta trong thời gian ngắn, nhưng cô sẽ cố gắng.
Mặc Trì Úy hài lòng với câu trả lời của Đường Tâm Nhan, đưa cho cô chiếc túi mà hắn mang tới, “Thay xong rồi thì nhanh chóng ra ngoài.”
Cửa phòng thay đồ bị kéo ra, ngay sau đó đóng lại.
Chỉ còn lại một mình Đường Tâm Nhan, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn lại, mặc dù cô sẽ không còn rơi nước mắt vì Phó Tư Thần, nhưng cô cũng không thuộc về Mặc Trì Úy.
Cô sẽ chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc, cô mở chiếc túi mà Mặc Trì Úy đưa cho cô.
Bên trong là một bộ đồ lót ren màu đen.
Cô chợt nhận ra rằng hắn đến đây để đưa đồ lót cho cô.
Thật không ngờ một người đàn ông như hắn lại chu đáo như vậy.
Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, bóng dáng cao ngất của Mặc Trì Úy vẫn đứng ở cửa.
Ý thức được trên người mình chỉ mặc đồ lót, cô nhanh chóng nhặt quần áo chắn trước người, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông không biết xấu hổ đang nhìn cô, “Đây là phòng thay đồ nữ.”
Sao mặt hắn lại dày như vậy? Hắn lại dám nghênh ngang bước vào, không có chút kiêng kỵ nào.
Ánh mắt tĩnh mịch của Mặc Trì Úy rơi trên khuôn mặt có chút tái nhợt của Đường Tâm Nhan, thấy hốc mắt cô hơi đỏ lên, còn có dấu vết của nước mắt, hắn cau mày.
Môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, tuy rằng không nói gì, nhưng khí chất của hắn rõ ràng trở nên lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan thấy hắn im lặng, đôi môi sắc lạnh lãnh đạm, nhíu mày nói: “Mặc tổng!”
Đôi mắt thâm trầm của Mặc Trì Úy tập trung vào cô, như có thể xuyên thấu tâm hồn cô, cô bị nhìn đến mức da đầu tê rần lên, “Mặc Trì Úy!”
Hắn hơi cử động, cô còn tưởng rằng hắn sẽ rời đi, nhưng không ngờ, hắn lại đi về phía cô, từng bước đến gần cô.
Thân hình cao lớn của hắn vừa vào thì không gian chật hẹp lập tức trở nên bế tắc.
Đường Tâm Nhan lùi lại một bước, cho đến khi lưng chạm vào tường, cô hít một hơi thật sâu, ép mình nhìn người đàn ông lạnh lùng nguy hiểm trước mặt, “Mặc tổng, mặc dù tôi đã đồng ý với anh, nhưng vào lúc này, chúng ta vẫn chưa phải là vợ chồng, xin hãy tôn trọng tôi! ”
Mặc Trì Úy dường như không nghe thấy lời cô nói, lạnh giọng nói: “Em khóc vì hắn?”
Đường Tâm Nhan đương nhiên biết Mặc Trì Úy đang ám chỉ ai.
Cô mím chặt môi không trả lời hắn.
Mặc dù Phó Tư Thần rất cặn bã, nhưng hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ cũng đã từng thích nhau nên khi mối quan hệ kết thúc theo cách này cô không phải là không khổ sở.
Kết quả của việc cô không trả lời là hắn dùng sức bóp cằm cô.
Cô đau đến nỗi hít một hơi, đưa tay lên đánh mạnh vào bàn tay hắn, “Anh làm gì vậy, buông ra!”
Mặc Trì Úy dùng tay ôm chặt eo thon của cô, khuôn mặt tuấn tú không hề ấm áp, con ngươi màu đen mang theo sự lãnh đạm và tàn nhẫn mà cô chưa từng thấy, “Sau khi kết hôn với tôi, em không được phép khóc vì bất kỳ người đàn ông nào nữa!”
Hắn bá đạo cuồng vọng khiến Đường Tâm Nhan sửng sốt.
Thấy cô không nói lời nào, hắn nheo mắt, hơi thở lạnh lùng, “Nước mắt của em, tất cả những gì của em chỉ có thể thuộc về tôi! Nhớ rõ chưa?”
Ánh sáng chiếu xuống người hắn, cao quý và lạnh lùng, giống như một bậc vương giả.
Bất giác khiến hai chân người ta mềm nhũn phải quỳ lạy, thần phục, thậm chí là sợ hãi …
Đường Tâm Nhan mở to hai mắt đầy hơi nước, như bị khí thế của hắn làm cho kinh ngạc, cô khẽ gật đầu, “Sau này tôi sẽ không rơi nước mắt vì Phó Tư Thần nữa.” Loại đàn ông như Phó Tư Thần không đáng để cô lưu luyến, mặc dù rất khó để có thể quên hẳn anh ta trong thời gian ngắn, nhưng cô sẽ cố gắng.
Mặc Trì Úy hài lòng với câu trả lời của Đường Tâm Nhan, đưa cho cô chiếc túi mà hắn mang tới, “Thay xong rồi thì nhanh chóng ra ngoài.”
Cửa phòng thay đồ bị kéo ra, ngay sau đó đóng lại.
Chỉ còn lại một mình Đường Tâm Nhan, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn lại, mặc dù cô sẽ không còn rơi nước mắt vì Phó Tư Thần, nhưng cô cũng không thuộc về Mặc Trì Úy.
Cô sẽ chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc, cô mở chiếc túi mà Mặc Trì Úy đưa cho cô.
Bên trong là một bộ đồ lót ren màu đen.
Cô chợt nhận ra rằng hắn đến đây để đưa đồ lót cho cô.
Thật không ngờ một người đàn ông như hắn lại chu đáo như vậy.
Danh sách chương