Một người phụ nữ như thế này mà Phó Tư Thần lại làm tổn thương!

Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng tuấn mỹ mà vẫn giữ vẻ lãnh đạm thờ ơ của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không khỏi ngây người.

Người đàn ông này, khi cười lên đúng là yêu nghiệt.

Các đường nét trên khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo, đường nét lạnh lùng nghiêm nghị phác hoạ thành những đường nét hoàn hảo của một người đàn ông trưởng thành.

Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan ngây người nhìn hắn, mày kiếm khẽ nhướng lên, “Có đẹp không?”

Đường Tâm Nhan bất giác đáp: “Đẹp.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, Mặc Trì Úy càng cười sâu, khuôn mặt anh tuấn lại càng thêm điên đảo chúng sinh, hại dân hại nước.

Cho dù Đường Tâm Nhan có sức kiềm chế tương đối với mấy tên đẹp trai nhưng cũng không thể ngăn trái tim loạn nhịp.

Tránh mặt qua một bên, hàm răng trắng nhỏ nhắn đều như hạt ngô của cô cắn vào đôi môi đỏ mọng, giọng nói lí nhí, “Người thì đẹp nhưng lại thích làm những chuyện lưu manh.”

Tai Mặc Trì Úy lại rất thính, nghe được những lời lẩm bẩm đầy bất mãn của cô, khuôn mặt anh tuấn khiến tim người loạn nhịp, mặt đỏ tía tai của hắn tiến lại gần cô, tiến gần đến độ khoảng cách giữa hai người chỉ vừa bằng một tờ giấy mới dừng lại, “Em nghĩ rằng người phụ nữ nào cũng có thể khiến tôi giở trò lưu manh sao?”

Người phụ nữ này, chắc không còn nhớ đêm ở khách sạn đó, chính cô mới là người dụ dỗ hắn trước!

Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông gần ngay gang tấc, chỉ cần cô cử động nhẹ thôi sẽ chạm ngay vào đôi môi khêu gợi của hắn, cô căng thẳng nuốt nước bọt, “Anh nói chuyện thì có thể cách xa tôi một chút được không?”

Hơi thở nóng rừng rực, nóng đến mức như khiến mặt cô bốc hơi.

Mặc Trì Úy không lùi lại, ngón tay thô ráp hơi lạnh quyến luyến vuốt ve đôi môi đỏ mọng tươi non của cô, giọng nói khàn khàn vừa khêu gợi lại vừa mê hoặc, “Cho em thêm một cơ hội, nghĩ cho kỹ, có muốn đồng ý lời đề nghị của tôi hôm đó không?”

Đề nghị? Kết hôn với hắn? Sau đó, hắn sẽ giúp cô ly hôn?

Đường Tâm Nhan khẽ mở miệng, muốn nói lời từ chối, nhưng lời nói mới đến đầu môi đã bị hắn cướp lời, “Không cần vội, tôi cho em ba ngày để suy nghĩ.”

Đường Tâm Nhan nhìn hắn đầy nghi ngờ, “Tại sao nhất định phải kết hôn với tôi?”

Khí chất, cử chỉ, địa vị của hắn chắc chắn không phải xuất thân từ gia đình bình thường, cho dù hắn có muốn lấy cô, nhưng còn người nhà của hắn thì sao?

Ở nhà Phó Tư Thần cô đã quá mệt mỏi rồi, rõ ràng môn đăng hộ đối là chuyện vô cùng quan trọng!

Mặc Trì Úy cúi đầu, hôn lên đôi môi cô.

Không tiến vào sâu, chỉ nhẹ hôn một cái không mạnh không nhẹ như thế, giống như sợi lông hồng lướt qua trái tim của Đường Tâm Nhan, trêu ghẹo cô khiến toàn thân cô tê dại.

Cô sững người, đôi tay bé nhỏ đang rũ bên người bỗng co lại.

Hắn không trả lời ngay câu hỏi của cô, ngay khi cô nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của cô, thì giọng nói trầm thấp đầy sức hút của hắn truyền đến, “Nhìn vừa mắt, thân hình vừa vặn, mùi thơm tự nhiên.”

Đây là cái lý do quái gì chứ?

Lại còn cái gì mà thân hình vừa vặn?

Cô và hắn đã từng đồng thuận với nhau sao?

Đường Tâm Nhan vừa định hỏi thì hắn đã mở cửa bước thẳng ra ngoài.

Cô hoảng hốt liếc nhìn ra bên ngoài.

Thì ra Giang Na Nhi và Đạo diễn Chu đã đi rồi.

Trong không khí hình như vẫn còn lưu lại một mùi vị khó tả.

Đường Tâm Nhan nhíu mày, không dám lưu lại thêm một giây nào nữa, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.

Cô vào nhà vệ sinh nữ rửa mặt, sau khi trái tim loạn nhịp dần dần trở lại trạng thái bình thường, cô mới đi ra.

Trở về phòng tiệc, đã không còn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy nữa, chắc hắn đã rời đi rồi.

Đường Tâm Nhan liếc nhìn về phía Giang Na Nhi đang trò chuyện với vợ của Đạo diễn Hầu, không kìm được mà liếc qua Đạo diễn Chu đang ngồi ngay đối diện, hai người họ như người xa lạ không quen biết, hoàn toàn không phát hiện được điều gì bất thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện