Đường Tâm Nhan bị người đàn ông đó thô bạo ép vào bồn rửa tay, mặc dù đi giày cao gót, nhưng đứng trước người đàn ông cao lớn này thì cô vẫn nhỏ nhắn và mảnh mai.
Cánh tay cường tráng của hắn, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, tay còn lại đỡ lấy cơ thể cô cứ thế ôm trọn lấy cô vào trong lồng ngực cường tráng, khiến cô không thể nào thoát được.
Hắn hôn cô thật mạnh bạo gần như khiến cô không thể thở được, hắn đem tất cả hơn thở của mình dồn vào cô.
Đường Tâm Nhan phản ứng lại, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác xấu hổ, cô đặt tay lên đôi vai rộng của hắn dồn hết sức đẩy hắn ra.
Nhưng hắn giống như ngọn núi khổng lồ, thậm chí còn mạnh hơn Phó Tư Thần, cô căn bản không đẩy nổi hắn, trái lại còn khiến hắn càng gồng cánh tay giữ lấy eo cô.
Cơ thể hai người dính chăt vào nhau, đến mức ngọn gió cũng chẳng thể thổi qua.
Mặc dù có mặc đồ, nhưng khi một bên cứng rắn một bên mềm mại quấn lấy nhau lại khiến thứ ám muội tuôn ra trong không khí.
Đường Tâm Nhan vừa bực bội vừa lo lắng, cơ thể cô âm ỉ phát ra một luồng điện kỳ lạ khiến cô tê dại.
Đây là chuyện mà cô chưa từng có trước đây! Cô nhận thấy mình không hề thấy ghê tởm hay bài xích nụ hôn của người đàn ông này, Đường Tâm Nhan thực sự bối rối.
Cô và hắn mới gặp nhau ba lần thế mà cô lại không thấy chán ghét hắn!
Thật là đáng sợ!
Nhận thấy Đường Tâm Nhan mất tập trung, Mặc Trì Úy buông môi cô ra, đôi mắt đen của hắn dò xét cô.
Đôi mắt cô như có một tầng sương mù dày, khuôn mặt thanh tú như bông hồng kiều diễm phong tình, đôi môi hồng nhuận khẽ mở ra, không ngừng thở, mang theo vẻ ngây ngô, dễ thương khó tả.
Nó trái ngược hẳn với hình ảnh cô gái thoải mái, phóng khoáng trên truyền hình.
Nhìn thấy ánh mắt hắn lại lộ ra vẻ muốn xâm chiếm, Đường Tâm Nhan cố gắng trấn tĩnh lại nói: “Mặc tổng, rốt cuộc anh có ý gì?”
Hắn là nhà đầu tư của phim《Mỹ nhân truyền kỳ》cô lại là nữ chính, hai người lúc này lại làm những chuyện mờ ám trong nhà vệ sinh nam, nếu như để người khác nhìn thấy, không biết sẽ bị đồn thổi thành câu chuyện gì.
Hơn nữa, cô là người phụ nữ đã có chồng, dù cho đã ly hôn với Phó Tư Thần rồi thì cũng không nên làm những chuyện thế này với người đàn ông khác!
“Em để hắn hôn em?”
Đôi môi mỏng của hắn ghé sát vào tai cô đầy khêu gợi, hơi thở mát lạnh, mang cường thế khiến trái tim người khác loạn nhịp.
Với những tên háo sắc bình thường, Đường Tâm Nhan còn có thể nghĩ cách đối phó, nhưng rơi vào vòng tay của người đàn ông này thì gần như chỉ có thể chịu ức hiếp.
Đôi môi mỏng của hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hầm hầm như chiếc xúc tu vô hình luồn vào lỗ tai nhạy cảm của cô, tê dại đến mức ngón chân cô co quắp lại.
“Mặc tổng, chuyện cá nhân của tôi đâu có liên quan đến anh?”
Lời này của cô, chắc chắn khiến cơn thịnh nộ không tên trong lòng hắn càng mạnh mẽ hơn, hắn siết chặt cằm cô, đôi môi khêu gợi mà lạnh buốt lại một lần nữa cường thế hôn cô.
Đường Tâm Nhan không ngờ được hắn lại hôn cô, cô trợn tròn mắt, phản ứng chậm một nhịp.
Đôi môi hắn áp xuống, vừa nặng nề vừa dữ dội.
Căn bản không phải là hôn mà là cắn một cách bạo ngược.
Cô mím chặt môi, không cho hắn tiến vào thêm, nhưng ngón tay thô ráp của hắn luồn vào vạt áo cô, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, hắn nhân đó mà tiến vào khuôn miệng cô.
Hắn mút lấy lưỡi cô, tùy ý công chiếm lấy.
Đường Tâm Nhan đau đớn, cô muốn cắn hắn, nhưng hắn lại khéo léo tránh đi.
Dây dưa như vậy càng lúc càng kịch liệt.
Độ nóng giữa hai đôi môi càng lúc càng tăng.
Đường Tâm Nhan nắm chặt hai bàn tay, dùng hết sức đấm vào bả vai rắn chắc của hắn, nhưng cho dù cô có đấm thế nào thì hắn cũng không buông tha cô.
Khí thế nam tính bao trùm, giống như một tấm lưới dày đặc, kiên quyết quấn lấy cô, không cho cô trốn thoát.
Khoang phổi ngày càng thiếu oxy, ngay cả đến hai chân cô cũng bắt đầu mềm nhũn, đứng không vững.
Đôi bàn tay cô mới vừa đấm hắn giờ lại níu chặt lấy áo sơ mi mềm mại của hắn.
Cánh tay cường tráng của hắn, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, tay còn lại đỡ lấy cơ thể cô cứ thế ôm trọn lấy cô vào trong lồng ngực cường tráng, khiến cô không thể nào thoát được.
Hắn hôn cô thật mạnh bạo gần như khiến cô không thể thở được, hắn đem tất cả hơn thở của mình dồn vào cô.
Đường Tâm Nhan phản ứng lại, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác xấu hổ, cô đặt tay lên đôi vai rộng của hắn dồn hết sức đẩy hắn ra.
Nhưng hắn giống như ngọn núi khổng lồ, thậm chí còn mạnh hơn Phó Tư Thần, cô căn bản không đẩy nổi hắn, trái lại còn khiến hắn càng gồng cánh tay giữ lấy eo cô.
Cơ thể hai người dính chăt vào nhau, đến mức ngọn gió cũng chẳng thể thổi qua.
Mặc dù có mặc đồ, nhưng khi một bên cứng rắn một bên mềm mại quấn lấy nhau lại khiến thứ ám muội tuôn ra trong không khí.
Đường Tâm Nhan vừa bực bội vừa lo lắng, cơ thể cô âm ỉ phát ra một luồng điện kỳ lạ khiến cô tê dại.
Đây là chuyện mà cô chưa từng có trước đây! Cô nhận thấy mình không hề thấy ghê tởm hay bài xích nụ hôn của người đàn ông này, Đường Tâm Nhan thực sự bối rối.
Cô và hắn mới gặp nhau ba lần thế mà cô lại không thấy chán ghét hắn!
Thật là đáng sợ!
Nhận thấy Đường Tâm Nhan mất tập trung, Mặc Trì Úy buông môi cô ra, đôi mắt đen của hắn dò xét cô.
Đôi mắt cô như có một tầng sương mù dày, khuôn mặt thanh tú như bông hồng kiều diễm phong tình, đôi môi hồng nhuận khẽ mở ra, không ngừng thở, mang theo vẻ ngây ngô, dễ thương khó tả.
Nó trái ngược hẳn với hình ảnh cô gái thoải mái, phóng khoáng trên truyền hình.
Nhìn thấy ánh mắt hắn lại lộ ra vẻ muốn xâm chiếm, Đường Tâm Nhan cố gắng trấn tĩnh lại nói: “Mặc tổng, rốt cuộc anh có ý gì?”
Hắn là nhà đầu tư của phim《Mỹ nhân truyền kỳ》cô lại là nữ chính, hai người lúc này lại làm những chuyện mờ ám trong nhà vệ sinh nam, nếu như để người khác nhìn thấy, không biết sẽ bị đồn thổi thành câu chuyện gì.
Hơn nữa, cô là người phụ nữ đã có chồng, dù cho đã ly hôn với Phó Tư Thần rồi thì cũng không nên làm những chuyện thế này với người đàn ông khác!
“Em để hắn hôn em?”
Đôi môi mỏng của hắn ghé sát vào tai cô đầy khêu gợi, hơi thở mát lạnh, mang cường thế khiến trái tim người khác loạn nhịp.
Với những tên háo sắc bình thường, Đường Tâm Nhan còn có thể nghĩ cách đối phó, nhưng rơi vào vòng tay của người đàn ông này thì gần như chỉ có thể chịu ức hiếp.
Đôi môi mỏng của hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hầm hầm như chiếc xúc tu vô hình luồn vào lỗ tai nhạy cảm của cô, tê dại đến mức ngón chân cô co quắp lại.
“Mặc tổng, chuyện cá nhân của tôi đâu có liên quan đến anh?”
Lời này của cô, chắc chắn khiến cơn thịnh nộ không tên trong lòng hắn càng mạnh mẽ hơn, hắn siết chặt cằm cô, đôi môi khêu gợi mà lạnh buốt lại một lần nữa cường thế hôn cô.
Đường Tâm Nhan không ngờ được hắn lại hôn cô, cô trợn tròn mắt, phản ứng chậm một nhịp.
Đôi môi hắn áp xuống, vừa nặng nề vừa dữ dội.
Căn bản không phải là hôn mà là cắn một cách bạo ngược.
Cô mím chặt môi, không cho hắn tiến vào thêm, nhưng ngón tay thô ráp của hắn luồn vào vạt áo cô, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, hắn nhân đó mà tiến vào khuôn miệng cô.
Hắn mút lấy lưỡi cô, tùy ý công chiếm lấy.
Đường Tâm Nhan đau đớn, cô muốn cắn hắn, nhưng hắn lại khéo léo tránh đi.
Dây dưa như vậy càng lúc càng kịch liệt.
Độ nóng giữa hai đôi môi càng lúc càng tăng.
Đường Tâm Nhan nắm chặt hai bàn tay, dùng hết sức đấm vào bả vai rắn chắc của hắn, nhưng cho dù cô có đấm thế nào thì hắn cũng không buông tha cô.
Khí thế nam tính bao trùm, giống như một tấm lưới dày đặc, kiên quyết quấn lấy cô, không cho cô trốn thoát.
Khoang phổi ngày càng thiếu oxy, ngay cả đến hai chân cô cũng bắt đầu mềm nhũn, đứng không vững.
Đôi bàn tay cô mới vừa đấm hắn giờ lại níu chặt lấy áo sơ mi mềm mại của hắn.
Danh sách chương