Mặc Trì Úy cực kì không thích Đường Tâm Nhan nhìn mình bằng ánh mắt này.

“Cô gái, hoặc là em thu hồi ánh mắt của mình lại, hoặc là đến bệnh viện với tôi ngay bây giờ và bỏ đứa con trong bụng em.”

Mặc Trì Úy mở miệng nói.

“Bốp” Đường Tâm Nhan nghe thấy câu nói này đã không khống chế được cơn phẫn nộ của mình mà giơ bàn tay phải lên tát vào mặt Mặc Trì Úy.

“Đường Tâm Nhan, em điên rồi sao?” Lần đầu tiên trong đời bị phụ nữ tát vào mặt, sắc mặt Mặc Trì Úy càng trở nên tái mét hơn, bàn tay to lớn của anh dùng sức giữ cổ tay Đường Tâm Nhan lại.

Cơn đau trên cổ tay khiến Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại nhưng cô quật cường không chịu phát ra nửa tiếng kêu đau nào.

“Cậu chủ, cô chủ, đã chuẩn bị xong bữa tối rồi ạ.”

Người giúp việc gõ cửa phòng, nhẹ giọng nói.

Giọng nói của người giúp việc khiến Mặc Trì Úy khôi phục lại một chút bình tĩnh, nhìn vết bầm tím do sức lực của chính mình gây ra trên cổ tay của Đường Tâm Nhan thì có chút tự trách thoáng qua trong lòng.

“Cô gái, đừng thách thức giới hạn của tôi, tôi nói được thì sẽ làm được.”

Đôi mắt lấp lánh tựa hoa đào rực rỡ lạnh như băng khiến Đường Tâm Nhan chắc chắn rằng không phải anh đang nói đùa.

“Được rồi, tôi đi ăn tối.”

Sợ Mặc Trì Úy thật sự sẽ làm hại đến đứa con trong bụng của mình, nên cho dù không muốn Đường Tâm Nhan cũng không dám từ chối điều gì, dù sao bản thân cô bây giờ cũng không có gì để đối đầu với anh.

Nhìn thấy cô mặc dù bị mình uy hiếp mới chịu xuống phòng ăn thì Mặc Trì Úy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cái này làm không đúng, không hợp khẩu vị của tôi, vứt hết làm lại đi.”

Đường Tâm Nhan vừa mới đi vào phòng ăn đã nghe thấy giọng điệu cực kì giống đang ra lệnh của Mạnh Bạch Chỉ.

Điều này khiến cô phải nở một nụ cười trào phúng trên đôi môi đỏ mọng của mình.

“Vợ chưa cưới của anh quả nhiên là không giống với mọi người nha, Mặc Trì Úy, anh cũng được lợi ghê đó.” Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy sau lưng mình nói đầy châm chọc.

“A Lãnh, anh tới rồi.”

Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ lập tức đi vào phòng ăn. Lúc nhìn thấy Mặc Trì Úy, một nụ cười vui vẻ hiện lên trên mặt cô ta ngay lập tức.

Nhìn Mạnh Bạch Chỉ dễ thương với nụ cười rạng rỡ trên mặt, Đường Tâm Nhan thật sự khó tưởng tượng được Mạnh Bạch Chỉ mới vừa nổi trận lôi đình cách đây không lâu với người phụ nữ dịu dàng trước mặt này là cùng một người.

“Cô chủ, tôi đã làm món sườn non mà trước đây cô thích ăn nhất, lát nữa cô nhất định phải ăn nhiều một chút đấy.”

Đường Tâm Nhan đi vào phòng ăn, người giúp việc vô cùng vui vẻ đỡ cô ngồi xuống ghế.

“A Lãnh, em đã kêu người giúp việc chuẩn bị món thịt bò mà anh thích ăn nhất rồi, lát nữa anh nhất định phải ăn nhiều một chút nhé.”

Mạnh Bạch Chỉ cười nói với Mặc Trì Úy đang ngồi bên cạnh mình.

“Ọe.”

Khi người làm mang thịt bò đặt lên bàn ăn theo yêu cầu của Mạnh Bạch Chỉ, đột nhiên Đường Tâm Nhan có cảm giác muốn ói, cô vội vàng bụm miệng lại rồi nhanh chóng lao vào phòng tắm.

“A Lãnh, chắc chắn là cô ta cố ý, cố ý muốn làm giảm khẩu vị ăn uống của chúng ta đấy.” Sau khi thấy Đường Tâm Nhan lao vào phòng tắm, ánh mắt của Mặc Trì Úy chưa từng rời khỏi cô, khiến cho trong lòng Mạnh Bạch Chỉ đầy ghen tị.

“Thím Vương.”

Nghe thấy Mặc Trì Úy gọi, người giúp việc thím Vương lập tức chạy đến trước mặt anh.

“Đem thịt bò vứt đi, từ giờ đến lúc đứa trẻ được sinh ra, tôi không muốn nhìn thấy thịt bò nữa.”

Mặc Trì Úy căn dặn nói.

Thím Vương không dám chậm trễ chút nào, mau chóng đem thịt bò vứt đi.

“A Lãnh, anh thích ăn nhất là thịt bò mà, sao lại kêu người giúp việc đem đi vậy? Anh không thể từ bỏ sở thích của mình chỉ vì một người phụ nữ được, đây không phải là phong cách của anh.”

Mạnh Bạch Chỉ ngăn người làm đem thịt bò đi, cô ta không thích nhìn thấy Mặc Trì Úy có bất kì sự thay đổi nào vì Đường Tâm Nhan.

Ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi lên người người giúp việc.

“Nhớ kỹ, tôi mới là nam chủ nhân của căn nhà này.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.

Lần này cho dù có bị Mạnh Bạch Chỉ ngăn cản thì người giúp việc cũng vội vàng lấy thịt bò rồi xoay người rời đi.

“A Lãnh, anh thay đổi rồi, là vì trong bụng cô ấy có đứa con của anh sao? Em cũng có thể mà, chỉ cần anh muốn em, để em trở thành người phụ nữ của anh, em tin không bao lâu sau em cũng có thể mang thai đứa con của anh.”

Mạnh Bạch Chỉ lo lắng nắm lấy tay Mặc Trì Úy, hận không thể lập tức lôi anh lên giường biến mình trở thành người phụ nữ của anh.

“Cậu chủ, cô chủ cô ấy nôn miết luôn ạ.” Người giúp việc đi tới bên cạnh Mặc Trì Úy, lo lắng nói.

Sau khi Mặc Trì Úy nghe người giúp việc báo cáo lại, trực tiếp kéo tay Mạnh Bạch Chỉ ra rồi nhanh chóng đi về phía phòng tắm.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngồi xổm trên mặt đất, cực khổ nôn mửa, nôn ra toàn là dịch mật, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, Mặc Trì Úy vội vàng rót cho cô một cốc nước ấm.

“Không cần lòng tốt giả bộ của anh.”

Vốn dĩ Đường Tâm Nhan thật sự cần một cốc nước ấm, cô cũng luôn cho rằng người giúp việc sẽ mang qua cho cô, nhưng khi cô nhìn thấy người mang nước ấm đến cho cô là Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan trực tiếp đẩy ra, bước chân thất tha thất thểu chạy ra khỏi phòng tắm.

“Đường Tâm Nhan, cô quá đáng quá rồi đó.”

Thấy Đường Tâm Nhan chạy ra khỏi phòng tắm, Mạnh Bạch Chỉ lớn tiếng hét vào cô.

Đường Tâm Nhan nôn cả nửa ngày trời, cả người yếu ớt miễn cưỡng chống đỡ bản thân, vậy nên khi đối mặt với sự cố ý bới lông tìm vết của Mạnh Bạch Chỉ, cô thật sự không có sức để chống lại.

Cô chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái rồi đi ngang qua người cô ta thôi.

Nhưng điều khiến Đường Tâm Nhan không ngờ được là khi cô vừa đi ngang qua Mạnh Bạch Chỉ thì cô ta lại đột nhiên đưa một chân ra.

“A.” Đường Tâm Nhan không hề chuẩn bị gì nên khi Mạnh Bạch Chỉ duỗi chân ra trước mặt cô, Đường Tâm Nhan đã trực tiếp vấp vào, và cơ thể cũng bị mất thăng bằng trong chốc lát.

“Chết tiệt.”

Mặc Trì Úy đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cảnh Đường Tâm Nhan sắp ngã xuống khiến sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, anh thấp giọng mắng một tiếng rồi nhanh chóng lao về phía Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan cho rằng lần này cô nhất định sẽ bị ngã, hơn nữa sẽ bị ngã rất thê thảm. Cô đã chấp nhận số phận rồi, đưa hai tay ra bảo vệ bụng của mình, sau đó nhắm mắt lại.

“Cô gái, em có thể mở mắt ra rồi đó.”

Nỗi đau trong tưởng tượng của cô đã không xảy ra, ngược lại là giọng nói nồng đậm như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy đang ở bên tai cô.

Đường Tâm Nhan lập tức mở mắt ra.

Khi cô phát hiện ra mình hoàn toàn được Mặc Trì Úy ôm vào lòng thì vô cùng hoảng sợ.

“Cô gái, ghế sofa bằng da thật này của tôi rất mềm mại, nhưng em có thể xê dịch vị trí một chút không, tư thế này của em đè lên làm tôi rất đau đấy.”

Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lại một nữa vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Nghe thấy những lời anh nói, Đường Tâm Nhan nhanh chóng đứng dậy, chắc chắn bụng cô không bị làm sao hết mới thở phào nhẹ nhõm.

“A Lãnh, anh có làm sao không?”

Mạnh Bạch Chỉ không ngờ trong thời khắc quan trọng nhất Mặc Trì Úy lại ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, điều này làm cho cô ta vô cùng thất vọng, nhưng vẫn phải giả bộ tới trước mặt của Mặc Trì Úy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện