Sau khi tắm xong, Đường Tâm Nhan loay quay tìm một vòng, không nhìn thấy Phó Tư Thần đâu.

Gọi điện thoại cho anh ta liên tục, vẫn không có người nghe máy.

Trong lòng dâng lên một chút dự cảm không lành. Hai người kết hôn được nửa năm, cuối cùng cũng về sống chung một nhà. Anh ấy vì cái gì không nói lời nào liền rời đi? [Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn]

Cô và Phó Tư Thần là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng rất tốt đẹp. Nửa năm trước lão gia bị bệnh nặng, trước khi mất muốn nhìn thấy cô và Phó Tư Thần kết hôn. Cả hai lặng lẽ không ồn ào liền đi chứng nhận giấy kết hôn, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông.

Nhưng mà sau khi kết hôn, Phó Tư Thần dường như trở thành một con người khác. Anh không những chưa từng về căn nhà mới của hai người mà còn ở bên ngoài ‘hái hoa’ không ngừng.

Đường Tâm Nhan không nghi ngờ, tin tưởng đó chỉ là những vụ tai tiếng lùm xùm, anh tuyệt đối sẽ không phản bội cuộc hôn nhân này. Cô chưa từng gây sự hay tranh cãi ầm ĩ với anh, làm tốt bổn phận của một người vợ, cho anh sự tín nhiệm cùng tôn trọng.

Tối hôm qua anh chủ động gọi điện cho cô, còn đặt trước một căn phòng ngay cạnh biển có phong cảnh đặc biệt lãng mạn. Cô tin rằng đây là bước ngoặt tốt trong cuộc hôn nhân của cả hai. Đường Tâm Nhan không muốn nghĩ ngợi lung tung, thu dọn xong đồ đạc, rời khỏi phòng Tổng thống.

[Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn]

Bước vào thang máy, ngay khi cửa vừa đóng lại, hai bóng dáng cao lớn bước ra từ thang máy phía bên phải ngay kế bên. Người đàn ông đi trước một tay đút vào túi quần, mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần tây đen. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng, lộ ra khuôn mặt tuấn tú cùng hoàn mỹ tựa như tác phẩm điêu khắc, đến mức khiến người ta không thể phát hiện ra một khuyết điểm nào. Đường nét cứng rắn, khí chất cao quý, lãnh đạm, hơi thở tràn đầy sự nam tính.

Đi đến đứng trước căn phòng, Mặc Trì Uý quẹt thẻ, đợi cửa mở ra. Người trợ lý ở phía sau đưa chiếc túi mua sắm có dáng vẻ tinh xảo đang cầm trong tay giao cho Mặc Trì Uý

 “Mặc thiếu, đây là nữ trang mà ngài đã phân phó đặt mua.”

Tiếp nhận cái túi, Mặc Trì Uý phát hiện ra không thấy bóng dáng người phụ nữ ấy trong căn hộ nữa. Hắn khẽ hạ tầm mắt, con ngươi âm u nheo lại sâu thẳm không thấy đáy, trầm giọng nói:

“Điều tra người phụ nữ đã được đưa đến đây tối hôm qua.”

“Vâng”



Tối hôm qua không ăn gì, nửa đêm lại tiêu hao không ít thể lực, Đường Tâm Nhan rốt cuộc cũng bị bệnh dạ dày. Uống hết thuốc có sẵn, cô lái xe hướng đến bệnh viện. Khi đậu xe xong, Đường Tâm Nhan đi bộ đến sảnh bệnh viện để xếp hàng chờ đăng ký, lấy số theo thứ tự. Cuộc trò chuyện giữa hai cô gái đang đứng xếp hàng ngay phía trước khiến cho cô chú ý.

“Tớ vừa nhìn thấy Đường Vũ Nhu ở khoa phụ sản, cô ấy đi cùng vị hôn phu thì phải? Ôi trời ơi, vị hôn phu của cô ấy đẹp trai quá, cả hai người họ ở cùng một chỗ thật quá ngược cẩu[1] mà!”

“Đường Vũ Nhu dường như đang mang thai, tớ thấy cô ấy lấy tay che miệng nôn khan vài lần. Xem ra cô ấy cùng vị hôn phu sắp tới có tin vui rồi!”

[Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn]

Lúc trước cha mẹ của Tâm Nhan luôn mong muốn có con nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy tin vui, nên nhận nuôi Đường Vũ Nhu từ trại trẻ mồ côi. Chẳng qua nuôi dưỡng Đường Vũ Nhu chưa tới một năm, mẹ cô liền mang thai cô. Khi còn nhỏ, Đường Tâm Nhan luôn coi Đường Vũ Nhu như chị gái ruột của mình, chuyện gì cũng đều sẵn lòng chia sẽ với cô ta.

Nhưng từ năm năm trước, khi cha cô qua đời vì tai nạn giao thông, tinh thần của mẹ cô chuyển biến rất bất ổn, không thể khống chế được. Đường Vũ Nhu cũng từ đó mà thay đổi. Có lẽ không phải là trở thành một con người khác. Chỉ là đúng lúc lộ ra bộ mặt thật sự được ẩn giấu ở sâu bên trong mà thôi.

Chỉ cần những gì Đường Tâm Nhan yêu thích, ưa chuộng, Đường Vũ Nhu đều muốn phải có được. Cho đến khi chị em hai người hoàn toàn trở mặt với nhau là bởi vì Đường Vũ Nhu có ý đồ tính toán, câu dẫn Phó Tư Thần.

[Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn]

Phó Tư Thần vì muốn chứng tỏ lòng chung thủy đối với Đường Tâm Nhan, trước khi kết hôn liền đem Đường Vũ Nhu tống ra nước ngoài.

Cô ta trở về từ khi nào, Đường Tâm Nhan thật sự không biết. Dẫu sao vẫn là chị em, Đường Tâm Nhan muốn thử nhìn xem diện mạo vị hôn phu của Đường Vũ Nhu ra sao, cô trực tiếp đi thẳng đến khoa phụ sản.

Tìm một vòng, ở trong một căn phòng nghỉ, thấy được Đường Vũ Nhu... Cùng người đàn ông bên cạnh cô ta. Cư nhiên lại có thể là chồng của cô, Phó Tư Thần!

Chứng kiến cảnh hắn đang dìu Đường Vũ Nhu, ôm ấp cô ta vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta với vẻ mặt yêu thương, trân trọng, đồng tử của Đường Tâm Nhan co rút lại, trong lòng nặng trĩu như bị mất đi hết sức lực, bụng dưới bỗng nhiên hiện lên cơn đau quặn, nhanh chóng truỵ xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện