Hà Mỹ Quyên dìu Phó Tư Thần với cơ thể đầy vết thương vào phòng ngủ, bà vừa đắp thuốc lên những vết thương nứt toác trên lưng của anh ta vừa mắng chửi Đường Tâm Nhan.
Phó Tư Thần không nghe nổi nữa, cau mày nói, “Mẹ à, cô ấy có không phải, cũng là con dâu của mẹ, đừng lúc nào cũng mắng chửi cô ấy!”
Hà Mỹ Quyên lau nước mắt, bà bất mãn trừng mắt nhìn Phó Tư Thần, “Nó hại con thành thế này, con còn bênh vực nó sao? Mẹ thấy Đường Vũ Nhu cái gì cũng hơn nó, nó đúng là sao chổi. Mẹ đã tìm thầy bói hỏi qua rồi, cha của nó bị tai nạn xe hơi, mẹ nó bị bệnh, tâm thần có vấn đề, nó đúng là khắc tinh! Tư Thần, mẹ ủng hộ con ly hôn với nó, nó ở nhà chúng ta, nói không chừng ngày nào đó sẽ mang lại tai họa cho chúng ta!”
Nghe đến hai chữ ly hôn này, khuôn mặt anh tuấn không còn cắt máu nào của Phó Tư Thần trở nên trầm mặc.
Cho dù Đường Tâm Nhan có đáng ghét thế nào, anh đều chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với cô.
Có thể là vì từng yêu cô ấy sâu đậm nên không cam lòng để cô ấy được tự do!
……
Sau khi Phó Thành Nghiệp lên máy bay rời biệt thự Phó gia, Đường Tâm Nhan thu dọn hành lý tại nhà họ Phó, cô mang theo túi từ trong phòng bước ra.
Hà Mỹ Quyên cũng vừa khéo đi ra từ phòng ngủ của Phó Tư Thần, nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì ngay lập tức nổi trận lôi đình mà túm lấy cô, “Đừng cho rằng có cha chồng chống lưng thì cô có thể ý lại vào Phó gia chúng tôi! Hại con trai tôi phải chịu trận đánh này, xem tôi dạy dỗ cô thế nào!” Nói rồi, sai người làm đi lấy chiếc roi da của Phó Thành Nghiệp.
Phó Thành Nghiệp không ở đây, người làm trong nhà chỉ có thể nghe lệnh của Hà Mỹ Quyên.
Khuôn mặt Đường Tâm Nhan lạnh băng đảo mắt nhìn Hà Mỹ Quyên đang nổi giận đùng đùng, “Nếu như hôm nay bà dám động vào tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát tố cáo bà đánh người, đến lúc đó thì Phó gia các người sẽ thật mất mặt đấy!”
Đôi mắt Hà Mỹ Quyên đỏ au cười nhạt, “Cô khiến Tư Thần nhà chúng tôi phải chịu trận đánh này, tôi còn chưa tố cáo cô đấy! Phó gia chúng tôi là gia đình có máu mặt ở An Thành, cho dù là đến sở cảnh sát thì giám đốc sở cảnh sát cũng phải nể mặt tôi, cô nghĩ cô có thể tố cáo được sao?”
Đường Tâm Nhan cau chặt mày.
Trong xã hội này, có quyền có thế chính là công lý.
Không có đạo lý nào khác.
Khoảnh khắc Đường Tâm Nhan đang thất thần, Hà Mỹ Quyên vung roi về phía cô.
Đường Tâm Nhan lập tức né tránh, nhưng động tác lại chậm một bước, roi da vẫn quật xuống cánh tay cô, quần áo bị quật rách, làn da trắng tuyết đỏ ửng lên.
Cảm giác đau rát ngay lập tức lan ra khắp cơ thể.
Hà Mỹ Quyên vẫn còn định đánh roi thứ hai, Đường Tâm Nhan tránh được, vì không muốn tiếp tục ở đây chịu đòn chịu sự tức giận nữa, cô cầm túi nhanh chóng bước nhanh về phía cầu thang.
Hà Mỹ Quyên cũng chẳng vừa liền đuổi theo.
“Đường Tâm Nhan, cô đứng lại cho tôi!”
Vì muốn tránh đòn roi của Hà Mỹ Quyên, Đường Tâm Nhan đi đến bậc cầu thang liền lập tức xoay người, roi da của Hà Mỹ Quyên giáng xuống tay vịn cầu thang, bà ta đuổi đến cầu thang không biết đã giẫm phải thứ gì, đột nhiên mất thăng bằng bị ngã xuống cầu thang.
Đường Tâm Nhan muốn giữ bà ta nhưng lại không kịp.
Chỉ kịp nghe thấy tiếng hét chói tai “A”, Hà Mỹ Quyên lăn xuống cầu thang như chiếc xe ô tô bị mất phanh.
Đường Tâm Nhan vội vàng đuổi theo, “Người đâu, người đâu!”
Phó Tư Tịnh từ một căn phòng khác chạy ra, thấy mẹ mình ngã xuống cầu thang thì mặt mày trắng bệch, ánh mắt thoáng lên sự chột dạ.
Cô đã lặng lẽ bôi dầu ăn ở đầu cầu thang, cô muốn Đường Tâm Nhan ngã xuống cầu thang nhưng không ngờ lại hại mẹ mình.
Phó Tư Tịnh cắn chặt môi, cô quay trở lại phòng gọi điện thoại của Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu nghe Phó Tư Tịnh hoảng loạn kể lại sự tình, đảo mắt, trong đầu nảy ra một ý tưởng, “Tư Tịnh, đừng lo, nhanh chóng lau sạch dầu ở tay vịn cầu thang rồi đổ hết trách nhiệm cho Đường Tâm Nhan. Sau đó, báo cảnh sát bắt Đường Tâm Nhan, nói rằng cô ta có ý đồ giết mẹ của em.”
Phó Tư Thần không nghe nổi nữa, cau mày nói, “Mẹ à, cô ấy có không phải, cũng là con dâu của mẹ, đừng lúc nào cũng mắng chửi cô ấy!”
Hà Mỹ Quyên lau nước mắt, bà bất mãn trừng mắt nhìn Phó Tư Thần, “Nó hại con thành thế này, con còn bênh vực nó sao? Mẹ thấy Đường Vũ Nhu cái gì cũng hơn nó, nó đúng là sao chổi. Mẹ đã tìm thầy bói hỏi qua rồi, cha của nó bị tai nạn xe hơi, mẹ nó bị bệnh, tâm thần có vấn đề, nó đúng là khắc tinh! Tư Thần, mẹ ủng hộ con ly hôn với nó, nó ở nhà chúng ta, nói không chừng ngày nào đó sẽ mang lại tai họa cho chúng ta!”
Nghe đến hai chữ ly hôn này, khuôn mặt anh tuấn không còn cắt máu nào của Phó Tư Thần trở nên trầm mặc.
Cho dù Đường Tâm Nhan có đáng ghét thế nào, anh đều chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với cô.
Có thể là vì từng yêu cô ấy sâu đậm nên không cam lòng để cô ấy được tự do!
……
Sau khi Phó Thành Nghiệp lên máy bay rời biệt thự Phó gia, Đường Tâm Nhan thu dọn hành lý tại nhà họ Phó, cô mang theo túi từ trong phòng bước ra.
Hà Mỹ Quyên cũng vừa khéo đi ra từ phòng ngủ của Phó Tư Thần, nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì ngay lập tức nổi trận lôi đình mà túm lấy cô, “Đừng cho rằng có cha chồng chống lưng thì cô có thể ý lại vào Phó gia chúng tôi! Hại con trai tôi phải chịu trận đánh này, xem tôi dạy dỗ cô thế nào!” Nói rồi, sai người làm đi lấy chiếc roi da của Phó Thành Nghiệp.
Phó Thành Nghiệp không ở đây, người làm trong nhà chỉ có thể nghe lệnh của Hà Mỹ Quyên.
Khuôn mặt Đường Tâm Nhan lạnh băng đảo mắt nhìn Hà Mỹ Quyên đang nổi giận đùng đùng, “Nếu như hôm nay bà dám động vào tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát tố cáo bà đánh người, đến lúc đó thì Phó gia các người sẽ thật mất mặt đấy!”
Đôi mắt Hà Mỹ Quyên đỏ au cười nhạt, “Cô khiến Tư Thần nhà chúng tôi phải chịu trận đánh này, tôi còn chưa tố cáo cô đấy! Phó gia chúng tôi là gia đình có máu mặt ở An Thành, cho dù là đến sở cảnh sát thì giám đốc sở cảnh sát cũng phải nể mặt tôi, cô nghĩ cô có thể tố cáo được sao?”
Đường Tâm Nhan cau chặt mày.
Trong xã hội này, có quyền có thế chính là công lý.
Không có đạo lý nào khác.
Khoảnh khắc Đường Tâm Nhan đang thất thần, Hà Mỹ Quyên vung roi về phía cô.
Đường Tâm Nhan lập tức né tránh, nhưng động tác lại chậm một bước, roi da vẫn quật xuống cánh tay cô, quần áo bị quật rách, làn da trắng tuyết đỏ ửng lên.
Cảm giác đau rát ngay lập tức lan ra khắp cơ thể.
Hà Mỹ Quyên vẫn còn định đánh roi thứ hai, Đường Tâm Nhan tránh được, vì không muốn tiếp tục ở đây chịu đòn chịu sự tức giận nữa, cô cầm túi nhanh chóng bước nhanh về phía cầu thang.
Hà Mỹ Quyên cũng chẳng vừa liền đuổi theo.
“Đường Tâm Nhan, cô đứng lại cho tôi!”
Vì muốn tránh đòn roi của Hà Mỹ Quyên, Đường Tâm Nhan đi đến bậc cầu thang liền lập tức xoay người, roi da của Hà Mỹ Quyên giáng xuống tay vịn cầu thang, bà ta đuổi đến cầu thang không biết đã giẫm phải thứ gì, đột nhiên mất thăng bằng bị ngã xuống cầu thang.
Đường Tâm Nhan muốn giữ bà ta nhưng lại không kịp.
Chỉ kịp nghe thấy tiếng hét chói tai “A”, Hà Mỹ Quyên lăn xuống cầu thang như chiếc xe ô tô bị mất phanh.
Đường Tâm Nhan vội vàng đuổi theo, “Người đâu, người đâu!”
Phó Tư Tịnh từ một căn phòng khác chạy ra, thấy mẹ mình ngã xuống cầu thang thì mặt mày trắng bệch, ánh mắt thoáng lên sự chột dạ.
Cô đã lặng lẽ bôi dầu ăn ở đầu cầu thang, cô muốn Đường Tâm Nhan ngã xuống cầu thang nhưng không ngờ lại hại mẹ mình.
Phó Tư Tịnh cắn chặt môi, cô quay trở lại phòng gọi điện thoại của Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu nghe Phó Tư Tịnh hoảng loạn kể lại sự tình, đảo mắt, trong đầu nảy ra một ý tưởng, “Tư Tịnh, đừng lo, nhanh chóng lau sạch dầu ở tay vịn cầu thang rồi đổ hết trách nhiệm cho Đường Tâm Nhan. Sau đó, báo cảnh sát bắt Đường Tâm Nhan, nói rằng cô ta có ý đồ giết mẹ của em.”
Danh sách chương