Đường Tâm Nhan cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô xoa xoa cánh tay rồi lắc lư đến nơi nước vừa chảy ra từ ‘vòi’.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, ngơ ngác lẩm bẩm: “Này, không phải là cảm ứng tự động sao? Sao lại không có nước?”
Vẻ mặt của Mặc Trì Úy âm trầm đến cực hạn, hắn nhìn xuống liền thấy một đôi bàn tay trắng nõn non nớt đang chạm tới chỗ đó của mình, lông mày không khỏi giật giật.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu? Khoé môi mỏng trùng xuống, hắn vốn đang muốn kéo khoá quần lên thì cô lại đi tới cầm lấy nó.
“Cô có biết mình đang làm gì không?” Hắn nghiến răng lạnh lùng, toàn thân căng cứng.
Đôi mi đen dài cong vút của Đường Tâm Nhan run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò nghiêng về phía đó.
Cái vòi này cũng thật kỳ quái?
Nó có thể biến lớn như một quả bóng bay vậy.
Nhưng mà nó thật nóng!
“Vòi nước cũng phát sốt sao?”
Lúc cô nói chuyện hơi thở từ môi và mũi của cô phả ra, sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh.
Cô ta thực sự ngốc hay đang giả vờ ngốc?
Đường Tâm Nhan một chút cũng không nhận thấy sự nguy hiểm, cô giống như một đứa bé đang tò mò dùng tay chọt chọt nó.
Mặc Trì Úy thầm rủa một tiếng, vừa định hất tay Đường Tâm Nhan ra thì cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa ôm bụng bàng hoàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
“Mấy người … cũng điên cuồng quá rồi phải không?” Người đàn ông muốn xem người phụ nữ đối xử với người đàn ông như vậy trông như thế nào.
Nhưng người đàn ông đang đưa lưng về phía ông ta quay đầu lại, đôi mắt đen híp lại trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, lạnh lùng quát một tiếng, “Cút!”
Người đàn ông trung niên bị khí thế mạnh mẽ lạnh lùng của Mặc Trì Úy làm cho sợ hãi không dám tiến lên một bước, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Đường Tâm Nhan vẫn đang nghiên cứu cái vòi kỳ lạ bỗng nghe thấy tiếng quát lạnh lùng liền mơ hồ trừng mắt.
Tầm mắt từ từ di chuyển lên.
Mặc Trì Úy hất tay cô ra, đem thứ mà cô làm cho có phản ứng cẩn thận nhét vào quần.
“Tôi đã nói với cô cái gì? Đừng có lại trêu chọc đến tôi, không nhớ sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, một chữ cuối cùng vừa rồi mang theo sự nguy hiểm vô cùng.
Ánh mắt Đường Tâm Nhan rơi trên mặt người đàn ông.
Cô bị hoa mắt hay bị ảo giác rồi vậy?
Sao cô lại giống như là nhìn thấy một người đàn ông?
Hơn nữa, hắn ta là một người đàn ông khá ưa nhìn, dáng người ưa nhìn, lông mày kiếm đen dày, mắt đen sâu, mũi cao và đôi môi mỏng gợi cảm, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ của một nghệ nhân bậc thầy.
Cô cười mê hoặc nhìn đôi mắt đang híp lại vừa sâu vừa lạnh như xoáy nước của hắn, “Anh đẹp trai, sao anh lại chạy vào nhà vệ sinh nữ vậy?”
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai như tạc của Mặc Trì Úy, ngũ quan tinh tế của hắn lại càng trở nên rõ nét. Hắn mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ say rượu kia, “Ai cho cô uống nhiều rượu như vậy?”
Nếu cô ta gặp những người đàn ông khác, cô ta cũng giống như vậy sao?
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, sắc mặt Mặc Trì Úy hoàn toàn trầm xuống.
Bầu trời u ám như một cơn bão đang sắp đến.
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, “Bởi vì tôi nhìn thấy chồng tôi, và chị gái trên danh nghĩa của tôi ở cùng với nhau! Mọi người đều nói rằng say có thể giải tỏa nỗi buồn. Chỉ khi say tôi mới quên đi nỗi đau mà tôi đã chôn chặt trong lòng thôi! Quên đi, tôi không muốn nhắc đến tên cặn bã đó nữa, anh đẹp trai, anh còn chưa trả lời tôi sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ vậy?”
Mặc Trì Úy chưa kịp trả lời, cô đã cười hì hì, ánh mắt quyến rũ mê người, “Anh sẽ không phải là thấy tôi có dung mạo xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích nên nổi lên sắc tâm chứ hả?”
Cô vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, ngơ ngác lẩm bẩm: “Này, không phải là cảm ứng tự động sao? Sao lại không có nước?”
Vẻ mặt của Mặc Trì Úy âm trầm đến cực hạn, hắn nhìn xuống liền thấy một đôi bàn tay trắng nõn non nớt đang chạm tới chỗ đó của mình, lông mày không khỏi giật giật.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu? Khoé môi mỏng trùng xuống, hắn vốn đang muốn kéo khoá quần lên thì cô lại đi tới cầm lấy nó.
“Cô có biết mình đang làm gì không?” Hắn nghiến răng lạnh lùng, toàn thân căng cứng.
Đôi mi đen dài cong vút của Đường Tâm Nhan run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò nghiêng về phía đó.
Cái vòi này cũng thật kỳ quái?
Nó có thể biến lớn như một quả bóng bay vậy.
Nhưng mà nó thật nóng!
“Vòi nước cũng phát sốt sao?”
Lúc cô nói chuyện hơi thở từ môi và mũi của cô phả ra, sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh.
Cô ta thực sự ngốc hay đang giả vờ ngốc?
Đường Tâm Nhan một chút cũng không nhận thấy sự nguy hiểm, cô giống như một đứa bé đang tò mò dùng tay chọt chọt nó.
Mặc Trì Úy thầm rủa một tiếng, vừa định hất tay Đường Tâm Nhan ra thì cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa ôm bụng bàng hoàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
“Mấy người … cũng điên cuồng quá rồi phải không?” Người đàn ông muốn xem người phụ nữ đối xử với người đàn ông như vậy trông như thế nào.
Nhưng người đàn ông đang đưa lưng về phía ông ta quay đầu lại, đôi mắt đen híp lại trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, lạnh lùng quát một tiếng, “Cút!”
Người đàn ông trung niên bị khí thế mạnh mẽ lạnh lùng của Mặc Trì Úy làm cho sợ hãi không dám tiến lên một bước, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Đường Tâm Nhan vẫn đang nghiên cứu cái vòi kỳ lạ bỗng nghe thấy tiếng quát lạnh lùng liền mơ hồ trừng mắt.
Tầm mắt từ từ di chuyển lên.
Mặc Trì Úy hất tay cô ra, đem thứ mà cô làm cho có phản ứng cẩn thận nhét vào quần.
“Tôi đã nói với cô cái gì? Đừng có lại trêu chọc đến tôi, không nhớ sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, một chữ cuối cùng vừa rồi mang theo sự nguy hiểm vô cùng.
Ánh mắt Đường Tâm Nhan rơi trên mặt người đàn ông.
Cô bị hoa mắt hay bị ảo giác rồi vậy?
Sao cô lại giống như là nhìn thấy một người đàn ông?
Hơn nữa, hắn ta là một người đàn ông khá ưa nhìn, dáng người ưa nhìn, lông mày kiếm đen dày, mắt đen sâu, mũi cao và đôi môi mỏng gợi cảm, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ của một nghệ nhân bậc thầy.
Cô cười mê hoặc nhìn đôi mắt đang híp lại vừa sâu vừa lạnh như xoáy nước của hắn, “Anh đẹp trai, sao anh lại chạy vào nhà vệ sinh nữ vậy?”
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai như tạc của Mặc Trì Úy, ngũ quan tinh tế của hắn lại càng trở nên rõ nét. Hắn mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ say rượu kia, “Ai cho cô uống nhiều rượu như vậy?”
Nếu cô ta gặp những người đàn ông khác, cô ta cũng giống như vậy sao?
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, sắc mặt Mặc Trì Úy hoàn toàn trầm xuống.
Bầu trời u ám như một cơn bão đang sắp đến.
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, “Bởi vì tôi nhìn thấy chồng tôi, và chị gái trên danh nghĩa của tôi ở cùng với nhau! Mọi người đều nói rằng say có thể giải tỏa nỗi buồn. Chỉ khi say tôi mới quên đi nỗi đau mà tôi đã chôn chặt trong lòng thôi! Quên đi, tôi không muốn nhắc đến tên cặn bã đó nữa, anh đẹp trai, anh còn chưa trả lời tôi sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ vậy?”
Mặc Trì Úy chưa kịp trả lời, cô đã cười hì hì, ánh mắt quyến rũ mê người, “Anh sẽ không phải là thấy tôi có dung mạo xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích nên nổi lên sắc tâm chứ hả?”
Danh sách chương