Đường Tâm Nhan đứng thẳng người, hai mắt tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt u ám, cả người phát ra khí thế khiến Đường Vũ Nhu sợ đến nỗi hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Trên mặt vẫn còn đau đớn nóng rát, Đường Vũ Nhu tới cách đây không lâu cô ta bị Đường Tâm Nhan tát hai cái ở trong bệnh viện, cô ta tức giận đến nghiến răng, giơ tay vừa định đánh lại Đường Tâm Nhan thì cổ tay đã bị cô dùng sức nắm chặt.

Mặc dù sức lực của Đường Tâm Nhan không đánh lại đàn ông, nhưng cô dư sức đối phó với Đường Vũ Nhu yếu ớt.

Đường Vũ Nhu lập tức bật khóc vì đau, cô ta vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan: “Tôi thề, tôi sẽ không đội trời chung với cô!”

Đường Tâm Nhan nâng cằm lên cười khẩy: “Chẳng phải tôi và cô đã không đội trời chung với nhau từ lâu rồi sao? Đường Vũ Nhu à, cô không thèm quan tâm đến tình chị em, cô nghĩ rằng tôi còn có thể nhường nhịn cô ở khắp nơi giống như trước à? Bây giờ tôi còn có việc phải giải quyết, nếu như cô dám mách lẻo chuyện này thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy đâu!”

Kể từ khi Đường Vũ Nhu đi theo Phó Tư Thần, ở ngoài lúc nào cũng như trăng sáng được sao vây quanh, không ai dám xúc phạm cô ta, chỉ có Đường Tâm Nhan, đối đầu và làm cô ta khó xử ở khắp nơi!

Cô ta mở miệng định nói điều gì đó, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Đường Tâm Nhan vang lên: “Đừng chọc tôi! Có tin tôi thật sự cướp Phó Tư Thần về không? Đến lúc đó, coi cô đi tìm ai khóc lóc?”

Trên mi Đường Vũ Nhu vẫn còn vương nước mắt, giờ phút này, cô ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Đường Tâm Nhan, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng phát ra từ người cô, đôi mắt cô ta đỏ hoe, trong lúc vô hình khí thế đã giảm sút khá nhiều: “Đường Tâm Nhan! Cô dám!”

“Vì thế tốt nhất cô đừng nên khiêu khích tôi!”

Không thèm liếc nhìn Đường Vũ Nhu nữa, Đường Tâm Nhan nhặt mấy bức ảnh trên mặt đất lên, rồi mở cửa phòng hóa trang nghênh ngang bỏ đi.

Nhìn bóng lưng của Đường Tâm Nhan biến mất khỏi tầm mắt, Đường Vũ Nhu tức giận đến mức thân thể còn đang run rẩy không ngừng.

Đường Tâm Nhan, đồ con điếm!

Vuốt ve gương mặt bị đánh sưng đỏ, Đường Vũ Nhu gần như cắn chặt răng!

Quyến rũ Phó Tư Thần còn kiêu ngạo như vậy!

Cô ta sẽ không bỏ qua, còn dám tát cô ta, cô ta nhất định sẽ đòi lại gấp đôi!

Tuy nhiên có chuyện gì xảy ra với người đàn ông bước vào trước đó? Lẽ nào Đường Tâm Nhan quen biết người đàn ông ấy? Đường Vũ Nhu đang định đi ra ngoài hỏi rõ ràng xem người đàn ông kia là ai, thì vợ của đạo diễn Hầu bước vào, cô ta kéo tay Đường Vũ Nhu và nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy, tổng giám đốc Mặc tới đây làm gì?”

“Tổng giám đốc Mặc? Chẳng lẽ anh ta chính là người đầu tư vào phim của chúng ta?” Ôi trời, lần trước cô ta nghe Giang Na Nhi nói Đường Tâm Nhan đã quyến rũ nhà đầu tư trong bữa tiệc liên hoan, không ngờ là sự thật.

Vợ đạo diễn Hầu gật đầu đáp: “Tổng giám đốc Mặc đã cãi nhau với Đường Tâm Nhan hả?”

“Họ có chuyện gì vậy?” Khóe môi Đường Vũ Nhu bị rách da vì cái tát của Đường Tâm Nhan, khi cô ta thử nhếch môi lên, nó rất đau. Cô ta hít một hơi lạnh và than thở: “Sao tổng giám đốc Mặc có thể vừa ý loại phụ nữ lẳng lơ như Đường Tâm Nhan? Hoàn toàn không quan tâm tới cô ta!”

Nghe Đường Vũ Nhu nói thế, trái tim đang lơ lửng ở cổ họng cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ!

Thấy Mặc Trì Úy  tự dưng đến đây, còn mang trà chiều và bánh ngọt cho đoàn làm phim, chị ta thật sự có chút lo lắng khi anh quan tâm đến Đường Tâm Nhan! Nếu anh biết Đường Tâm Nhan bị thế vai, chắc chắn sẽ không tiếp tục bỏ vốn đầu tư, như thế đoàn phim của bọn họ sẽ bị tổn thất nặng nề!

Đường Tâm Nhan chạy đến bãi đậu xe, đang định bước vào để tìm xe của Mặc Trì Úy  thì đột nhiên có một chiếc Bentley màu đen chạy vụt qua.

Đường Tâm Nhan vẫy tay, nhưng chiếc xe không có ý định dừng lại mà chạy thẳng qua bên người cô.

Nhìn xuyên qua cửa sổ hơi hé mở, cô lờ mờ trông thấy người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu, đường nét sườn mặt bên tuấn tú kiêu ngạo, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện