- Cô ấy làm sao?
- Cô ấy đã được thiếu gia Hàn Phong đưa đi. - bà run sợ, lo lắng anh sẽ trách bà.
- CÁI GÌ? - anh hét toáng lên.
Vội cúp máy, đầu anh như muốn nổ tung, hắn ta về khi nào? Tại sao lại đưa cô ấy đi? Tại sao mình phải ở đây??
Nghe giọng anh đầy tức giận, ả lại gần vỗ vai anh.
- Có chuyện gì à? - ả nhẹ giọng.
Hất tay ả ra, anh bước đi.
- Từ nay cô nên tránh xa tôi ra, khi nào con tôi sinh ra, tôi sẽ trở lại, còn bây giờ tốt nhất cô đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nào nữa, hiểu chứ? - anh ngoảnh mặt lại, nói với ả rồi tiến ra xe.
Anh đã suy nghĩ kĩ, cô là điều anh cần nhất.
Anh bước đi, để ả một mình ở lại với sự căm phẫn tột cùng. Tay ả vo thành nắm đấm, nghiến răng "Tiểu Băng tao nhất định khiến mày phải đau khổ"
Móc điện thoại, ả gọi ai đó.
- Anh ta đã đi rồi. - giọng ả đầy chua chát.
- Ừ. - giọng nói phát ra bên kia, đầy thoải mái dường như đã biết trước.
- Anh không lo lắng sao?
- Lo lắng về cái gì?
- Anh ta sẽ cướp cô ta lại? - ả ngạc nhiên với thái độ thản nhiên của người đó.
- Chuyện đó cô không cần lo, việc của cô đã xong, tiền sẽ được chuyển khoản qua cho cô, từ giờ đừng gọi cho tôi nữa. - sau câu nói đó là tiếng tút dài.
Ả gụt xuống, còn đứa trẻ trong bụng ả thì sao chứ?? Chuyện chưa xong mà?
Về phía anh, anh lái xe một mạch thẳng về nhà mẹ. Anh vội chạy vào tìm bà.
- Con tìm ta có chuyện gì? - từ trên lầu, bà bước xuống.
- Hàn Phong về? Sao mẹ không báo con? - giọng anh đầy sự khó chịu và tức tối.
- Con đã biết rồi à? Ta cũng định liên lạc con để nói con biết. - bà ung dung kéo ghế ngồi.
- Anh ta đã đưa cô ấy đi. - khuôn mặt anh hiện rõ u sầu.
- Đó là chuyện sớm muộn cũng xảy ra, cô ấy là vợ của anh con. - ánh mắt bà hướng về phía anh, nơi con người đó đang cảm nhận sự đau đớn,chia cắt.
Anh thật sự thua sao? Không anh không thể bỏ cuộc, dù có lật tung cả trái đất này lên, anh cũng phải tìm ra cô.
Anh phóng xe về nhà, tìm chút manh mối.
- Bà Lâm cô ấy đi thật rồi sao? - hai tay anh nắm chặt tay bà, lay lay hỏi.
- Dạ thưa, đúng vậy ạ, tôi không thể cản được, xin lỗi cậu. - bà cúi đầu tạ lỗi rồi lui đi, tránh khỏi sự trách phạt của anh.
Anh cầm điện thoại nhấn vào dãy số trước đi hắn đã gọi cho anh.
- Alô, nhanh như vậy đã không chịu được mà gọi cho anh rồi sao? - đầu dây bên kia truyền qua, giọng nói đầy giễu cợt.
- Cô ấy đâu? - anh liền hỏi.
- Vợ tôi không cần em trai quan tâm.
- Tôi hỏi lần nữa cô ấy đang ở đâu. - tức giận đang đỉnh điểm, anh gằng từng chữ.
- Đang trên giường tôi. - lời nói của hắn như đang thách thức anh.
- Tôi sẽ tìm ra giường anh mau thôi. - anh trả lời.
- Tôi chờ. - nói rồi hắn tắt máy để lại sự tức giận,ngọn lửa trong anh ngày càng lớn.
Còn về cô...
Sau khi được hắn đưa đi, giờ cô đang ngủ ngon giấc trên giường dưới sự chăm sóc tận tuỵ của hắn.
Sáng hôm sau....
"Kính...koang...ggg"
- Chào cô, đây là nhà họ Bạch cô tìm ai? - lão quản gia cung kính hỏi ả.
- Tôi tìm phu nhân nhà này. - ả trả lời dứt khoát.
- Vâng, mời vào. - vì ả là người yêu cũ của anh, đã từng được đưa về nhà, nên lão quản gia lập tức mở cửa cho vào.
Ả bước vào, thấy bà đang ngồi nhâm nhi tách trà, chân vắt ngang.
- Chào mẹ. - ả cúi đầu.
- Đừng gọi thân mật như vậy, tôi là mẹ cô khi nào? - bà không quan tâm đến sự xuất hiện của ả, một ánh mắt cũng không thèm dòm.
- Bắt đầu từ giờ ạ, con đang mang đứa bé của Lăng Phong, mang giọt máu nhà họ Bạch trong bụng. - ả vờ đưa tay lên xoa xoa bụng.
Bà dừng tay, đặt tách trà xuống, ngước mắt lên nhìn ả.
- Thật sao? Nhưng làm sao tôi có thể tin được cô? - bà nghi hoặc.
- Đây ạ, mẹ có thể xem. - ả đưa tờ giấy xét nghiệm ra cho bà.
Giựt lấy tờ giấy, bà không thèm để tâm, thẳng tay xé nát.
- Đi, tự tôi đưa đi khám. - bà đứng dậy, kéo tay ả ra ngoài.
- Không, không ạ, con đã khám rồi mà. - ả giựt tay níu lại, không chịu đi.
- Cô sợ rồi à? Hay cái thai không phải của thằng Phong? - bà mỉm cười.
- Dạ, con đi. - ả cũng đành đi, lỡ "phóng lao, nên phải theo lao".
Đưa ả ta lên xe, bà cho người chạy ngay đến bệnh viện.
- Vui lòng, kiểm tra giúp tôi, cái thai là thật hay giả, và thời gian khi cô ta có thai. - hất ả vào phòng khám, bà căn dặn tên bác sĩ.
Một lúc sau, ả bước ra tay đưa tờ xét nghiệm cho bà, vẫn vừa khớp với thời gian ả và anh gặp nhau.
- To gan, ngươi dám bao che cho cô ta, có phải ngươi không muốn làm ở đây nữa? Có phải cô ta cho ngươi 10tr để bịt miệng ngươi không? 10tr có thể giúp ngươi có công việc mới ư? - bà tức giận chửi vào mặt tên bác sĩ..
- Không, cô ấy chỉ cho tôi 5tr thôi, tôi vẫn còn muốn làm ở đây, tôi xin lỗi. - tên bác sĩ run rẩy, lo sợ.
Còn ả ta bị tên bác sĩ vạch trần, mặt cắt không còn giọt máu, chân run rẩy không đứng vững.
- Cô ấy đã được thiếu gia Hàn Phong đưa đi. - bà run sợ, lo lắng anh sẽ trách bà.
- CÁI GÌ? - anh hét toáng lên.
Vội cúp máy, đầu anh như muốn nổ tung, hắn ta về khi nào? Tại sao lại đưa cô ấy đi? Tại sao mình phải ở đây??
Nghe giọng anh đầy tức giận, ả lại gần vỗ vai anh.
- Có chuyện gì à? - ả nhẹ giọng.
Hất tay ả ra, anh bước đi.
- Từ nay cô nên tránh xa tôi ra, khi nào con tôi sinh ra, tôi sẽ trở lại, còn bây giờ tốt nhất cô đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nào nữa, hiểu chứ? - anh ngoảnh mặt lại, nói với ả rồi tiến ra xe.
Anh đã suy nghĩ kĩ, cô là điều anh cần nhất.
Anh bước đi, để ả một mình ở lại với sự căm phẫn tột cùng. Tay ả vo thành nắm đấm, nghiến răng "Tiểu Băng tao nhất định khiến mày phải đau khổ"
Móc điện thoại, ả gọi ai đó.
- Anh ta đã đi rồi. - giọng ả đầy chua chát.
- Ừ. - giọng nói phát ra bên kia, đầy thoải mái dường như đã biết trước.
- Anh không lo lắng sao?
- Lo lắng về cái gì?
- Anh ta sẽ cướp cô ta lại? - ả ngạc nhiên với thái độ thản nhiên của người đó.
- Chuyện đó cô không cần lo, việc của cô đã xong, tiền sẽ được chuyển khoản qua cho cô, từ giờ đừng gọi cho tôi nữa. - sau câu nói đó là tiếng tút dài.
Ả gụt xuống, còn đứa trẻ trong bụng ả thì sao chứ?? Chuyện chưa xong mà?
Về phía anh, anh lái xe một mạch thẳng về nhà mẹ. Anh vội chạy vào tìm bà.
- Con tìm ta có chuyện gì? - từ trên lầu, bà bước xuống.
- Hàn Phong về? Sao mẹ không báo con? - giọng anh đầy sự khó chịu và tức tối.
- Con đã biết rồi à? Ta cũng định liên lạc con để nói con biết. - bà ung dung kéo ghế ngồi.
- Anh ta đã đưa cô ấy đi. - khuôn mặt anh hiện rõ u sầu.
- Đó là chuyện sớm muộn cũng xảy ra, cô ấy là vợ của anh con. - ánh mắt bà hướng về phía anh, nơi con người đó đang cảm nhận sự đau đớn,chia cắt.
Anh thật sự thua sao? Không anh không thể bỏ cuộc, dù có lật tung cả trái đất này lên, anh cũng phải tìm ra cô.
Anh phóng xe về nhà, tìm chút manh mối.
- Bà Lâm cô ấy đi thật rồi sao? - hai tay anh nắm chặt tay bà, lay lay hỏi.
- Dạ thưa, đúng vậy ạ, tôi không thể cản được, xin lỗi cậu. - bà cúi đầu tạ lỗi rồi lui đi, tránh khỏi sự trách phạt của anh.
Anh cầm điện thoại nhấn vào dãy số trước đi hắn đã gọi cho anh.
- Alô, nhanh như vậy đã không chịu được mà gọi cho anh rồi sao? - đầu dây bên kia truyền qua, giọng nói đầy giễu cợt.
- Cô ấy đâu? - anh liền hỏi.
- Vợ tôi không cần em trai quan tâm.
- Tôi hỏi lần nữa cô ấy đang ở đâu. - tức giận đang đỉnh điểm, anh gằng từng chữ.
- Đang trên giường tôi. - lời nói của hắn như đang thách thức anh.
- Tôi sẽ tìm ra giường anh mau thôi. - anh trả lời.
- Tôi chờ. - nói rồi hắn tắt máy để lại sự tức giận,ngọn lửa trong anh ngày càng lớn.
Còn về cô...
Sau khi được hắn đưa đi, giờ cô đang ngủ ngon giấc trên giường dưới sự chăm sóc tận tuỵ của hắn.
Sáng hôm sau....
"Kính...koang...ggg"
- Chào cô, đây là nhà họ Bạch cô tìm ai? - lão quản gia cung kính hỏi ả.
- Tôi tìm phu nhân nhà này. - ả trả lời dứt khoát.
- Vâng, mời vào. - vì ả là người yêu cũ của anh, đã từng được đưa về nhà, nên lão quản gia lập tức mở cửa cho vào.
Ả bước vào, thấy bà đang ngồi nhâm nhi tách trà, chân vắt ngang.
- Chào mẹ. - ả cúi đầu.
- Đừng gọi thân mật như vậy, tôi là mẹ cô khi nào? - bà không quan tâm đến sự xuất hiện của ả, một ánh mắt cũng không thèm dòm.
- Bắt đầu từ giờ ạ, con đang mang đứa bé của Lăng Phong, mang giọt máu nhà họ Bạch trong bụng. - ả vờ đưa tay lên xoa xoa bụng.
Bà dừng tay, đặt tách trà xuống, ngước mắt lên nhìn ả.
- Thật sao? Nhưng làm sao tôi có thể tin được cô? - bà nghi hoặc.
- Đây ạ, mẹ có thể xem. - ả đưa tờ giấy xét nghiệm ra cho bà.
Giựt lấy tờ giấy, bà không thèm để tâm, thẳng tay xé nát.
- Đi, tự tôi đưa đi khám. - bà đứng dậy, kéo tay ả ra ngoài.
- Không, không ạ, con đã khám rồi mà. - ả giựt tay níu lại, không chịu đi.
- Cô sợ rồi à? Hay cái thai không phải của thằng Phong? - bà mỉm cười.
- Dạ, con đi. - ả cũng đành đi, lỡ "phóng lao, nên phải theo lao".
Đưa ả ta lên xe, bà cho người chạy ngay đến bệnh viện.
- Vui lòng, kiểm tra giúp tôi, cái thai là thật hay giả, và thời gian khi cô ta có thai. - hất ả vào phòng khám, bà căn dặn tên bác sĩ.
Một lúc sau, ả bước ra tay đưa tờ xét nghiệm cho bà, vẫn vừa khớp với thời gian ả và anh gặp nhau.
- To gan, ngươi dám bao che cho cô ta, có phải ngươi không muốn làm ở đây nữa? Có phải cô ta cho ngươi 10tr để bịt miệng ngươi không? 10tr có thể giúp ngươi có công việc mới ư? - bà tức giận chửi vào mặt tên bác sĩ..
- Không, cô ấy chỉ cho tôi 5tr thôi, tôi vẫn còn muốn làm ở đây, tôi xin lỗi. - tên bác sĩ run rẩy, lo sợ.
Còn ả ta bị tên bác sĩ vạch trần, mặt cắt không còn giọt máu, chân run rẩy không đứng vững.
Danh sách chương