- Tôi mạng phép được hỏi là thiếu gia đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy? Khiến cô ấy hận cậu? - bà cúi đầu.
Anh giương đôi mắt nhìn xa xăm.
- Bà nhớ cô gái lần trước tôi đưa về nhà chứ? Cô ta đã có thai.
- Thật sao? Nhưng chỉ 1 đêm sao? - bà ngạc nhiên tột cùng, nhanh quá nhỉ?
- Tôi cũng không tin, nhưng sự thật là như vậy.
- Cậu không điều tra sao? Tôi không tin cô ta dễ dàng chịu mang thai con cậu đâu. - bà nghi ngờ, nhìn dáng vẻ cô ta vào lần đầu gặp mặt, bà đã không hề có thiện cảm với cô gái này.
- Không cần, như vậy cũng tốt, cũng có lý do để tôi rời xa Tiểu Băng. Thôi bà đi làm việc của mình đi, tôi về phòng.
Nhìn dáng vẻ anh cất bước đi, bà chạnh lòng, buồn thay cho chuyện tình nghiệt ngã của hai người, duyên thì đã có nhưng phận làm người yêu nhau tại sao lại không có?
Nhốt mình trong phòng, nước mắt cô không ngừng rơi. Thì ra đó giờ cô cũng như món đồ chơi của anh, mặc cho gia đình anh muốn tung cho ai thì tung. Người kết hôn cùng cô là anh, nhưng chồng cô lại là anh trai anh, nghĩ tới viễn cảnh rời xa anh, sự chia ly, khiến tim cô nhói đau, cô chợt nhận ra mình đã yêu anh mất rồi, nhưng giờ đã lấn áp chút thù hận, hận anh khiến cô yêu, hận anh lừa dối cô, hận anh khiến cô tổn thương. Sau khi, cảm thấy tinh thần bình ổn trở lại, cô mò lên chiếc giường, thiếp đi dặn lòng phải can đảm, mạnh mẽ để trả thù anh.
Tại sân bay....
Một thanh niên chạc 24 tuổi, bước ra dáng vẻ thanh tú, anh tuấn, làn tóc bồng bềnh đang đưa theo gió, tháo chiếc kính xuống, anh ngước nhìn bầu trời trong xanh, miệng cười nham hiểm.
- Chào người em kính yêu, anh về rồi đây. - sau đó, tiếp tục bước đi leo lên chiếc xe đang đậu chờ sẵn ở ngoài.
Con xe đưa anh về cổng Bạch gia, đưa tay nhấn chuông, một lúc sau một người đàn ông đứng tuổi đi ra.
Ông ta, cúi đầu chào hắn.
- Đại thiếu gia đã về, phu nhân chờ người ở bên trong. - nói rồi ông ta đưa tay dìu hắn ta vào trong.
Bà ngồi trong căn phòng kín, trong bà vẫn đoan trang, diễm lệ như ngày nào.
- Con đã về rồi ư? Nào con ngồi xuống đi. - thấy hắn ta bước vào bà cũng tỏ vẻ vui mừng, chào đón.
Kéo ghế, ngồi phía đối diện.
- Chào mẹ, hình như mẹ không vui khi nhìn thấy con nhỉ? - hắn ta nheo mắt nhìn người đàn bà trước mặt, tay mân mê chiếc ly.
- Sao lại không vui chứ, trước đây ta toàn nhìn con qua màn hình, giờ đây nhìn thấy con bằng xương, bằng thịt, ta muốn nhìn rõ con hơn thôi. - bà ngước nhìn đứa con xa nhà bấy lâu, đã trưởng thành hơn, chững chạc hơn, nhưng có vẻ ốm hơn rất nhiều.
- Thật sự như vậy sao? - hắn nở nụ cười mỉa mai, châm chọc, trong lòng hắn rõ hận bà như nào.
- Thật sự như vậy. - bà một mực khẳng định.
- Thôi được rồi, tôi chỉ tới đây chào hỏi vậy thôi, xong việc rồi, tôi phải đi. À, mà không nên cho con trai yêu quý của mẹ biết rằng tôi đã về. - hắn kéo ghế đứng dậy.
- Mẹ xin con đừng làm gì nó, hãy nghĩ đến tình cảm anh em. - bà ngước mặt lên, ánh mắt như van xin hắn.
- Không cần bà quan tâm, chào mẹ kính yêu tôi đi. - nói lời tạm biệt rồi hắn nhanh chân rời đi.
Buổi tối đó, tại nhà anh.
Anh nằm trên giường không cách nào ngủ được, nằm lăn qua lăn lại, mắt cứ mở.
Bất chợt điện thoại anh rung lên, khiến tâm anh lo lắng. Bắt máy một giọng nói khá quen thuộc truyền đến tai.
- Alo, hôm nay em mệt, anh có thể đến với em được không? - giọng ả ta khiêu gợi.
- Không, tôi đã nói khi nào giải quyết xong, tôi sẽ đến tìm cô. - giọng anh đầy tức giận.
- Em muốn bây giờ cơ, hay để em đến báo cho mẹ và vợ anh biết tin mừng?
Anh lo lắng, sợ hãi, rùng mình, đúng là con rắn này không dễ nuốt.
- Được rồi, tôi đến ngay.
Dập máy, anh với tay lấy chìa khóa xe, chạy xuống nhà tìm bà quản gia.
- Bà Lâm, tôi có việc gấp phải đi giải quyết vài ngày, bà ở nhà phải chăm sóc cho cô ấy thật kỹ, cô ấy có hỏi cứ bảo tôi đi công tác vài ngày, nhớ đấy. - nói rồi anh bước đi, khuôn mặt rầu rĩ.
- Dạ, vâng. - bà quản gia cảm thấy sự kỳ lạ trong chuyện này.
Anh lái xe đến nhà cô ta, bước vào trong đã thấy ả ta mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, tay cầm ly rượu đầy mê hoặc.
- Anh đến rồi à, nào vào đây uống với em. - ả bước ra kéo tay anh vào.
- Cô làm gì vậy? Cô đang mang thai không được uống rượu? - anh giựt tay ả ra khỏi ly rượu.
- Tâm trạng khi mang thai của các bà bầu, chắc anh cũng hiểu chút ít nhỉ? Anh không bên cạnh em khiến em rất buồn, phải mượn rượu giải sầu. - ả ta vùi vào lòng anh.
- Cô né xa tôi ra một chút. Rượu này để tôi uống thay cô. - đẩy ả ra, một tay cầm ly rượu uống cạn.
- Là do anh muốn uống đấy. - ả cười gian tà.
Được vài phút sau, anh đau đầu, bước chân loạng choạng, rồi té xuống bất tỉnh.
Nhất cử nhất động của anh giờ đây được ả tóm gọn trong bàn tay.
Đưa anh lên giường và bắt đầu kế hoạch của ả.
Sáng hôm sau, tại nhà cô....
"kính..koang...kính....gggg" tiếng chuông cửa vang ầm ĩ.
Bà quản gia vội chạy ra mở cửa.
Hắn đứng trước mặt bà, ngã mũ cung kính, bà là người mà hắn kính trọng nhất, chỉ có bà hiểu được hắn.
- Cậu tìm ai? Cậu chủ nhà tôi đã đi rồi. - bà nhìn hắn.
- Tôi đến tìm vợ tôi? - hắn mỉm cười, nụ cười thật đẹp a.
- Vợ? Chắc có lẽ cậu nhầm nhà, ở đây không có vợ cậu. - bà vội đưa tay đẩy hắn ra, đóng cửa.
- Nhan sắc bà Lâm vẫn còn rõ kiều diễm nhỉ? Chắc tay nghề nấu chè khoai không thay đổi đâu ha? - hắn đưa tay tháo cặp kính râm xuống, lộ rõ đôi mắt hiền hoà, ấm áp.
Câu nói này, đôi mắt này? Có lẽ nào là...
- BẠCH HÀN PHONG?? - bà bất ngờ thốt lên.
Anh giương đôi mắt nhìn xa xăm.
- Bà nhớ cô gái lần trước tôi đưa về nhà chứ? Cô ta đã có thai.
- Thật sao? Nhưng chỉ 1 đêm sao? - bà ngạc nhiên tột cùng, nhanh quá nhỉ?
- Tôi cũng không tin, nhưng sự thật là như vậy.
- Cậu không điều tra sao? Tôi không tin cô ta dễ dàng chịu mang thai con cậu đâu. - bà nghi ngờ, nhìn dáng vẻ cô ta vào lần đầu gặp mặt, bà đã không hề có thiện cảm với cô gái này.
- Không cần, như vậy cũng tốt, cũng có lý do để tôi rời xa Tiểu Băng. Thôi bà đi làm việc của mình đi, tôi về phòng.
Nhìn dáng vẻ anh cất bước đi, bà chạnh lòng, buồn thay cho chuyện tình nghiệt ngã của hai người, duyên thì đã có nhưng phận làm người yêu nhau tại sao lại không có?
Nhốt mình trong phòng, nước mắt cô không ngừng rơi. Thì ra đó giờ cô cũng như món đồ chơi của anh, mặc cho gia đình anh muốn tung cho ai thì tung. Người kết hôn cùng cô là anh, nhưng chồng cô lại là anh trai anh, nghĩ tới viễn cảnh rời xa anh, sự chia ly, khiến tim cô nhói đau, cô chợt nhận ra mình đã yêu anh mất rồi, nhưng giờ đã lấn áp chút thù hận, hận anh khiến cô yêu, hận anh lừa dối cô, hận anh khiến cô tổn thương. Sau khi, cảm thấy tinh thần bình ổn trở lại, cô mò lên chiếc giường, thiếp đi dặn lòng phải can đảm, mạnh mẽ để trả thù anh.
Tại sân bay....
Một thanh niên chạc 24 tuổi, bước ra dáng vẻ thanh tú, anh tuấn, làn tóc bồng bềnh đang đưa theo gió, tháo chiếc kính xuống, anh ngước nhìn bầu trời trong xanh, miệng cười nham hiểm.
- Chào người em kính yêu, anh về rồi đây. - sau đó, tiếp tục bước đi leo lên chiếc xe đang đậu chờ sẵn ở ngoài.
Con xe đưa anh về cổng Bạch gia, đưa tay nhấn chuông, một lúc sau một người đàn ông đứng tuổi đi ra.
Ông ta, cúi đầu chào hắn.
- Đại thiếu gia đã về, phu nhân chờ người ở bên trong. - nói rồi ông ta đưa tay dìu hắn ta vào trong.
Bà ngồi trong căn phòng kín, trong bà vẫn đoan trang, diễm lệ như ngày nào.
- Con đã về rồi ư? Nào con ngồi xuống đi. - thấy hắn ta bước vào bà cũng tỏ vẻ vui mừng, chào đón.
Kéo ghế, ngồi phía đối diện.
- Chào mẹ, hình như mẹ không vui khi nhìn thấy con nhỉ? - hắn ta nheo mắt nhìn người đàn bà trước mặt, tay mân mê chiếc ly.
- Sao lại không vui chứ, trước đây ta toàn nhìn con qua màn hình, giờ đây nhìn thấy con bằng xương, bằng thịt, ta muốn nhìn rõ con hơn thôi. - bà ngước nhìn đứa con xa nhà bấy lâu, đã trưởng thành hơn, chững chạc hơn, nhưng có vẻ ốm hơn rất nhiều.
- Thật sự như vậy sao? - hắn nở nụ cười mỉa mai, châm chọc, trong lòng hắn rõ hận bà như nào.
- Thật sự như vậy. - bà một mực khẳng định.
- Thôi được rồi, tôi chỉ tới đây chào hỏi vậy thôi, xong việc rồi, tôi phải đi. À, mà không nên cho con trai yêu quý của mẹ biết rằng tôi đã về. - hắn kéo ghế đứng dậy.
- Mẹ xin con đừng làm gì nó, hãy nghĩ đến tình cảm anh em. - bà ngước mặt lên, ánh mắt như van xin hắn.
- Không cần bà quan tâm, chào mẹ kính yêu tôi đi. - nói lời tạm biệt rồi hắn nhanh chân rời đi.
Buổi tối đó, tại nhà anh.
Anh nằm trên giường không cách nào ngủ được, nằm lăn qua lăn lại, mắt cứ mở.
Bất chợt điện thoại anh rung lên, khiến tâm anh lo lắng. Bắt máy một giọng nói khá quen thuộc truyền đến tai.
- Alo, hôm nay em mệt, anh có thể đến với em được không? - giọng ả ta khiêu gợi.
- Không, tôi đã nói khi nào giải quyết xong, tôi sẽ đến tìm cô. - giọng anh đầy tức giận.
- Em muốn bây giờ cơ, hay để em đến báo cho mẹ và vợ anh biết tin mừng?
Anh lo lắng, sợ hãi, rùng mình, đúng là con rắn này không dễ nuốt.
- Được rồi, tôi đến ngay.
Dập máy, anh với tay lấy chìa khóa xe, chạy xuống nhà tìm bà quản gia.
- Bà Lâm, tôi có việc gấp phải đi giải quyết vài ngày, bà ở nhà phải chăm sóc cho cô ấy thật kỹ, cô ấy có hỏi cứ bảo tôi đi công tác vài ngày, nhớ đấy. - nói rồi anh bước đi, khuôn mặt rầu rĩ.
- Dạ, vâng. - bà quản gia cảm thấy sự kỳ lạ trong chuyện này.
Anh lái xe đến nhà cô ta, bước vào trong đã thấy ả ta mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, tay cầm ly rượu đầy mê hoặc.
- Anh đến rồi à, nào vào đây uống với em. - ả bước ra kéo tay anh vào.
- Cô làm gì vậy? Cô đang mang thai không được uống rượu? - anh giựt tay ả ra khỏi ly rượu.
- Tâm trạng khi mang thai của các bà bầu, chắc anh cũng hiểu chút ít nhỉ? Anh không bên cạnh em khiến em rất buồn, phải mượn rượu giải sầu. - ả ta vùi vào lòng anh.
- Cô né xa tôi ra một chút. Rượu này để tôi uống thay cô. - đẩy ả ra, một tay cầm ly rượu uống cạn.
- Là do anh muốn uống đấy. - ả cười gian tà.
Được vài phút sau, anh đau đầu, bước chân loạng choạng, rồi té xuống bất tỉnh.
Nhất cử nhất động của anh giờ đây được ả tóm gọn trong bàn tay.
Đưa anh lên giường và bắt đầu kế hoạch của ả.
Sáng hôm sau, tại nhà cô....
"kính..koang...kính....gggg" tiếng chuông cửa vang ầm ĩ.
Bà quản gia vội chạy ra mở cửa.
Hắn đứng trước mặt bà, ngã mũ cung kính, bà là người mà hắn kính trọng nhất, chỉ có bà hiểu được hắn.
- Cậu tìm ai? Cậu chủ nhà tôi đã đi rồi. - bà nhìn hắn.
- Tôi đến tìm vợ tôi? - hắn mỉm cười, nụ cười thật đẹp a.
- Vợ? Chắc có lẽ cậu nhầm nhà, ở đây không có vợ cậu. - bà vội đưa tay đẩy hắn ra, đóng cửa.
- Nhan sắc bà Lâm vẫn còn rõ kiều diễm nhỉ? Chắc tay nghề nấu chè khoai không thay đổi đâu ha? - hắn đưa tay tháo cặp kính râm xuống, lộ rõ đôi mắt hiền hoà, ấm áp.
Câu nói này, đôi mắt này? Có lẽ nào là...
- BẠCH HÀN PHONG?? - bà bất ngờ thốt lên.
Danh sách chương