Cô thân với hắn lắm sao?
Anh ấy bắt đầu vào cuộc thẩm vấn Yến Mịch hoặc nói là thẩm vấn món đồ chơi của mình.
- Hắn?
Yến Mịch vẫn chưa hiểu lắm câu hỏi của Dật Quân.
- Ý anh nói là....!Hạo Nam sao?
Yến Mịch nhướng mày nhìn anh, mặt không cảm xúc.
Chiết tiệt! Cái biểu cảm trên mặt cô ta là sao đây?
- Đúng vậy, cô và hắn rất thân sao?
- Nói là thân thì cũng không thân lắm, chỉ đơn thuần là một người bạn thôi, dù sao thì cũng là bạn học với nhau nên khi nói chuyện sẽ có cảm giác thoải mái như rất thân thiết.
Nghe cô nói thế anh nhếch mép tỏ ý không tin.
- Có thật là chỉ đơn thuần như vậy thôi không? Thật sự chỉ vì là bạn học? Cô chỉ có mỗi hắn ta là bạn học thôi à?
- Em và anh ấy thật sự chỉ là bạn học, vã lại lúc nhỏ cũng có quen biết, có chơi với nhau nên mới thân thiết như vậy.

Anh tin thì thì tin, không tin cũng được.
Tin thì tin, không tin cũng được? Không muốn giải thích với tôi đến vậy sao?

- Cô không giải thích thêm à? Không sợ người cô yêu sẽ hiểu lầm sao?
Nghe anh nói đến ba chữ "người cô yêu" Yến Mịch liền hốt hoảng, giật nảy người, có một chút hoảng hốt lại xen vào đó một chút tức giận.
Cô không nói gì chỉ xoay đầu nhìn ra cửa sổ để che giấu đi đôi mắt bi thương của mình.

Bị Yến Mịch cho ăn bơ anh ta liền trở nên hung hăng, dữ tợn.

Sát khí đã bao phủ cả xe, ngột ngạt khiến cho cô sắp phải nghẹt thở.
Két!!!!!!
Dật Quân....!không hiểu sao anh ta lại dừng xe lại, vội vã cởi dây an toàn ra.

Thoáng chốc hai tay anh đã đặt lên bã vai của Yến Mịch, cô hoảng hốt, đôi mắt run run nhìn anh.
- Giải thích đi, tôi cần cô giải thích, không giải thích tôi sẽ hiểu lầm đó.
Anh dùng ánh mắt và ngữ khí vô cùng hung tợn đối với cô.
Thật hoang đường, thật vô lí, anh ấy sao lại không nói lí lẽ như vậy chứ? Hôm nay Dật Quân anh ấy bị sao vậy? Anh ấy là đang chơi đùa mèo vờn chuột với món đồ chơi của mình sao?
- Nói đi, sao cô không nói gì hết vậy? Có phải là bị câm rồi không?
Thật đáng sợ, cô càng im lặng anh càng trở nên đang sợ.


Giải thích? Anh thật sự chỉ cần một câu giải thích thôi hay là còn muốn điều gì từ cô nữa? Dật Quân thật vô lí, từ khi nào mà anh ấy lại trở nên vô kí kì lạ như vậy chứ?
Ánh mắt đỏ lửa đó như đang thiêu đốt cô, tay anh ta bóp chặt lấy bã vai cô đến nỗi khiến cô phải nhăn mặt vì đau.
- A! Đau.....!anh buông em ra đi, đau quá!
- Cô cũng biết đau à? Một thứ gọi là thú vui...!cũng biết đau sao? Tôi nói cho cô biết...!cô nên giải thích rõ ràng mối quan hệ của cô...!và hắn đi.

Thứ tôi cần là một món đồ chơi trung thành tuyệt đối, tôi không thích cô vừa ở với tôi lại vừa cười đùa vui vẻ với người khác.

Cô là của tôi và mãi mãi cũng chỉ được là của tôi mà thôi.
Ha ha ha, gì đây? Giải thích? Hiểu rồi, anh ta không phải muốn nghe những lời giải thích của Yến Mịch mà anh ta muốn sự trung thành tuyệt đối của cô với anh ta.
Tính chiếm hữu của anh ta quá cao, quá nhạy cảm.

Một món đồ chơi....!anh ta muốn cô là của anh ấy, không muốn bị người khác giành hay dòm ngó đến.
Anh ta muốn cô luôn là một con thú cưng ngoan ngoãn, không cắn chủ, cho dù anh có hành hạ cô ra sao thì cô cũng phải nở nụ cười cung kính nhìn chủ của mình, không tránh né, không lạnh nhạt, càng không được căm hận anh.

Giải thích chỉ là một vấn đề nhỏ trong việc trung thành, không muốn bị chủ hiểu lầm, chỉ một lòng với chủ.
Cho đến cuối cùng cô cũng chỉ là một thứ mua vui được anh mua về.

Nếu đã là mua về thì chính là của anh, anh ta chỉ là đang giở thói ích kỷ, không muốn người khác đụng, dòm, ngó, hay có bất kỳ tham vọng, ý muốn gì với đồ của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện