Vừa tỉnh dậy, mở mắt ra cô còn chưa kịp định hồn lại thì nước mắt đã rơi ra.
Hiện tại cô cảm thấy mình giống như là một người dư thừa vậy, cô cũng không biết là mình có còn là tiểu thư của nhà họ Nhã không nữa, hay là hiện tại cô chỉ là Bắc thiếu phu nhân?
Ba cô sao lại vô tình như vậy kia chứ? Trước giờ Yến Mịch cô chưa từng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng này của ba.

Tim cô như bị đâm một nhát thật sâu, thật sâu, gia đình không cần cô nữa, cô không còn là đứa con gái duy nhất của ba mẹ nữa, càng không phải là người được ba mẹ yêu thương nhất nữa.
Chỉ sau một thời gian nhắn thôi mà cô đã mất đi tất cả, đã trắng tay không còn gì.
Bây giờ Yến Mịch chỉ muốn chết đi cho xong, lúc trước cô sống vì muốn sống vì bọn họ, hiện tại bọn họ xem cô là công cụ thì cô có còn phải sống vì họ nữa không?
- Khóc gì chứ? Đau lòng lắm hay sao?
Là giọng nói quen thuộc này.


Nó vẫn khiến cho tim cô giá băng như thường.
Yến Mịch quay sang nhìn Bắc Dật Quân, anh ta đứng bên cửa sổ, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, gió đông không ngừng thổi qua mái tóc của anh, khung cảnh này gần như nên thơ.
Nhìn thấy anh cô không khỏi giật mình.
Nãy giờ tỉnh dậy cô chưa phát hiện là anh đang đứng trong phòng.
- Bọn họ đã không cần cô rồi, đến cuối cùng cô chỉ là một công cụ mà thôi.

Có phải...!không chấp nhận được? Có phải trong lòng cô đang cảm thấy...!rất khó chịu? Ha! Trước giờ...!cô vì bọn họ mà chịu đựng....!vậy bây giờ, bây giờ thì sao? Cô còn muốn...!chịu đựng vì họ nữa không?
Giọng anh trầm trầm, chậm rãi thốt ra từng chữ, không trêu đùa cũng chẳng thương hại mà chỉ là hỏi hang đơn thuần.
- Tôi.....
Cô ngồi dậy, đôi mắt hiện ra đầy sự bi thương.
- Nếu cô muốn trả thù......!thì có thể chọc giận tôi, nếu cô chọc giận tôi thì có thể tôi sẽ khiến cho nhà họ Nhã trong phút chốc liền biến thành khói bụi.

Anh quay sang nhìn cô bằng đôi mắt thản nhiên.
Nhưng không, cô chắc chắn.
- Tôi không muốn làm vậy.

Mà tại sao tôi phải làm như vậy? Bịn họ nuôi tôi bao nhiêu năm, chiều chuộng, yêu thương tôi bao nhiêu năm nhưng tôi vẫn là một kẻ vô dụng, không giúp được gì cho họ.


Bây giờ cho dù họ đang lợi dụng tôi nhưng...!tôi chấp nhận bị họ lợi dụng.

Xem như là đền đáp lại công ơn sinh thành, dưỡng dục của họ.

Vã lại, ở đó còn có mẹ tôi, tôi không muốn bà ấy phải lo lắng cho tôi.
- Còn nữa, tại sao chúng ta không thể nghĩ thoáng hơn kia chứ? Nhà họ Nhã có thêm hai người con không phải lại càng tốt hơn hay sao? Có người kế thừa lại có người sau này chăm sóc cho họ.

Còn tôi? Ha! Tôi đã là món đồ chơi của anh rồi, không giúp ích gì được cho nhà họ Nhã cả.

Có quyền gì mà thất vọng, có quyền gì mà oán trách chứ?
- Hiện tại, không phải tôi chỉ cần làm tốt nghĩa vụ của mình thôi là được rồi sao? Như vậy chính là giúp họ.
Anh biết nhưng vẫn cố hỏi thêm vì anh cảm thấy...!

Người phụ nữ này lạc quan quá rồi! Cũng...!bi thương quá rồi!
- Nghĩa vụ của cô là gì?
Anh nheo mắt lại nhìn cô vô cảm mà khiến người ta phải chua xót.
- Làm món đồ chơi của anh đấy! Không phải sao? Chỉ cần tôi làm tốt...!thì Nhã gia mãi mãi được trường tồn, mãi mãi được thịnh vượng, cơm no áo ấm.
Món đồ chơi? Cô thừa nhận rồi à? Thừa nhận mình chỉ là một món đồ chơi của Bắc Dật Quân rồi kia đấy? Cô đã hạ thấp mình đến mức nào rồi? Cô chẳng còn quan tâm đến sĩ diện, mặt mũi của mình nữa sao? Chỉ vì Nhã gia mà cô lại biến mình thành một kẻ thấp hèn như thế?
Lúc trước, có thể nhìn ra trong mắt có ba chữ "không cam tâm", còn bây giờ chỉ có thể nhìn thấy ba chữ "sao cũng được" trong mắt cô.
Bây giờ cho dù có gọi cô là gì, là Bắc thiếu phu nhân, là món đồ chơi, tình nhân, búp bê, con rối, thú cưng hay là kẻ thay thế thì cô cũng ngoan ngoãn chấp nhận.

Yến Mịch cô đã thấp hèn như vậy từ lúc nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện