Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng Lăng Tiêu rời đi, trong lòng phiền muộn nói không nên lời, xem ra hắn thật sự tức giận.

Nhưng nếu không phải Lăng Tiêu thì là ai?
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, cô đã cho người hầu mới tới trong nhà nghỉ hết, những người còn lại đều là người hầu lâu năm của Thịnh gia.

Trước đó luôn rất bình yên, sao lại trùng hợp xảy ra vào tối nay như vậy?
Nhớ tới dị thường của Lăng Tiêu, hoài nghi trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn khó tiêu tan triệt để, nhưng hắn thật sự không có lý do giết ba, trừ phi trong đó có ẩn tình mà cô không biết.

Lăng Tiêu, vừa rồi anh thật sự không đi vào phòng ba tôi?
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bực bội, cũng may lúc này Thịnh phu nhân đã đi ngủ!
Cô suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: “Thật xin lỗi Lăng Tiêu, tôi không nên hoài nghi anh.

"
Lăng Tiêu không đáp lại.

Tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không dám mơ mộng Lăng Tiêu sẽ nhắn tin trả lời, cô đang phiền muộn thì Nam Tầm đột nhiên gọi đến: “Hoàn Hoàn, đi ra uống một ly với chị đi.

"
"Được.


" Thịnh Hoàn Hoàn đang buồn phiền nên đồng ý không chút do dự.

Nam Tầm đặt một phòng ở Thịnh Thế Danh Môn, Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi ra khỏi thang máy đã bước ngang qua một người đàn ông chừng 30 tuổi.

Người đàn ông này nhìn hơi quen mắt, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu, chẳng qua người mà cô cảm thấy quen mắt thực sự quá nhiều, cho nên cũng không để ý.

Chu Duệ không nghĩ tới đêm nay lại gặp được Thịnh Hoàn Hoàn, cuộc gặp gỡ hôm qua đã làm lòng gã ngứa ngáy, đáng tiếc cô ngồi một lát liền đi, gã không có cơ hội đưa cô lên giường.

Đêm nay nói thế nào cũng phải kéo cô lên giường.

May mà gã đã sớm chuẩn bị!
Đêm nay Chu Duệ vốn đi ra để săn gái, trên người có mang theo thuốc, chỉ cần một viên nhỏ là có thể đánh ngất một người trưởng thành.

Gã đi theo sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn, thấy cô bước vào một gian phòng, ngoài cửa chỉ có hai vệ sĩ.

Chu Duệ đứng ở góc cua đó một lúc lâu, phục vụ đưa rượu đi ra từ bên trong, khi đi ngang qua thì bị gã ngăn lại!
Mộ gia.

Bạch Tuyết bị cầm tù nhiều năm nên nội tâm rất tự ti, bị Mộ lão thái thái sỉ nhục như vậy đã khóc đến sưng mắt, nói thẳng mình không xứng với Mộ Tư.

Thật vất vả Mộ Tư mới trấn an được, chờ Bạch Tuyết ngủ thì đã rất trễ, về đến phòng anh ta lại trằn trọc không yên, trong đầu cứ hiện ra dáng vẻ thẹn thùng quyến rũ của Thịnh Hoàn Hoàn.

Rốt cuộc cô và Lăng Tiêu làm gì trong xe?
Đêm nay có phải Lăng Tiêu đã qua đêm ở Thịnh gia?
Mộ Tư càng nghĩ càng bực bội, cầm điện thoại lên rồi mở ra, không tự chủ được lật danh bạ rồi đánh một chữ "Hoàn".

Kết quả là trống rỗng.

Lúc này Mộ Tư còn chưa kịp phản ứng, lại nhập vào hai chữ "Hoàn Hoàn", kết quả vẫn trống rỗng.

Mộ Tư nhíu mày lại, bắt đầu kéo tìm tin nhắn trò chuyện trước đó với Thịnh Hoàn Hoàn, kết quả vẫn không có.

Lúc này Mộ Tư mới phản ứng lại, Thịnh Hoàn Hoàn đã chặn số của mình.

Lần trước Thịnh Hoàn Hoàn xoá số của Mộ Tư, Bạch Tuyết lại tìm được số của cô từ điện thoại của Mộ Tư rồi gọi đến, ngày đó cô đã chặn số điện thoại này ngay trước mặt Lăng Tiêu.

Hiện tại tất nhiên Mộ Tư không tìm thấy số của Thịnh Hoàn Hoàn.

Mộ Tư biến sắc, lập tức mở phần mềm chat ra, gửi một dấu chấm hỏi qua, rất nhanh bên cạnh tin nhắn này đã xuất hiện một dấu "!" màu đỏ.


Sau đó anh ta nhận được nhắc nhở của hệ thống: “Tin nhắn đã được gửi, nhưng bị đối phương từ chối.

".

Mộ Tư lập tức mở phần mềm chat khác ra, lại không tìm được avatar của Hoàn Hoàn, cô trực tiếp biến mất khỏi danh sách bạn bè của anh ta.

Lần này Mộ Tư hoàn toàn xác định Thịnh Hoàn Hoàn đã chặn tất cả phương thức liên lạc của mình.

Cô muốn triệt để cắt đứt quan hệ với anh ta, cả bạn bè bình thường cũng không làm.

Nhận thức này làm vẻ mặt Mộ Tư trở nên rất khó coi.

Anh ấn nút quay lại, muốn tìm kiếm đám bạn bè của Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng anh không có quyền hạn nên không nhìn thấy cái gì cả, thế là trở lại lịch sử tin nhắn.

Lần cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho anh là vào ngày kết hôn, cô gửi một tấm ảnh selfie mặc áo cưới của mình.

Trong ảnh, cô mặc bộ váy cưới, cài chiếc khăn voan trắng noãn, nhìn vào ống kính mà cười thật tươi, gương mặt dịu dàng, hạnh phúc ngọt ngào trong mắt như muốn tràn ra ngoài.

Mộ Tư không khỏi nhớ tới ngày đó Thịnh Hoàn Hoàn mặc áo cưới đuổi theo ra ngoài, cô mặc váy cưới thật đẹp, đẹp đến mức làm người ta không dời mắt ra được.

Mộ Tư bực bội vứt điện thoại qua một bên, không bao lâu sau lại nhặt lên, tìm được Cố Bắc Thành trong danh bạ, muốn hỏi anh ta thời gian này Thịnh gia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh ta đột nhiên nhớ lại, ngày đó lúc Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Cố Bắc Thành đã nói với anh ta một câu: “Nếu anh đã lựa chọn vứt bỏ, về sau chuyện của em ấy sẽ không liên quan gì đến Mộ Tư anh nữa.

"
Mộ Tư từ bỏ, lại gửi tin nhắn cho Malle: “Ở đâu?"
 
Mấy phút sau Malle mới trả lời anh ta: “Sinh nhật của Hứa Ninh Viễn, chúng tôi ở chỗ cũ, anh hai có muốn đi qua không?"
Mộ Tư lập tức trả lời: “Nửa giờ sau đến.

"
….

Sau khi vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện chỉ có một mình Nam Tầm.

"Đến đây, ngồi đi.

" Nam Tầm nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, tiếp đó cứ uống hết ly này đến ly khác.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, vừa ngồi xuống bên cạnh Nam Tầm thì cô ấy đã rót ly rượu cho cô rồi cười nói: “Uống đi, đêm nay không say không về.


"
Thịnh Hoàn Hoàn uống hai ly với Nam Tầm rồi mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Cảm xúc của Nam Tầm rất không ổn.

Nam Tầm cười: “Không có gì, có thể có chuyện gì, chẳng qua là Mộ Tư gọi điện thoại nói vớ Cố Nam Thành về chuyện tối hôm qua, anh ta cãi nhau ầm ĩ một trận với chị.

"
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, không ngờ Mộ Tư lại làm như vậy, xem ra anh ta thật sự rất bận tâm chuyện của Bạch Tuyết, không nỡ để cô ta chịu chút thiệt thòi nào.

"Chị không giải thích với anh Nam Thành sao?"
"Anh ta có hỏi cái gì đâu, chỉ nói chị ngang ngược, không coi ai ra gì, tại sao chị phải giải thích?"
Nói xong Nam Tầm lại nốc cạn một ly.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới câu nói tối hôm qua của Nam Tầm: “Em nói xem tại sao con người lại thay đổi?"
Lấy tình cảm của Cố Nam Thành và Nam Tầm thì thực sự không đáng cãi nhau vì chuyện nhỏ này, nhưng có vẻ thái độ của Cố Nam Thành đã thay đổi, trở nên rất mất kiên nhẫn.

Nếu không Cố Nam Thành sẽ không chẳng hỏi chẳng rằng đã khẳng định là Nam Tầm sai, còn chỉ trích Nam Tầm ngang ngược, không coi ai ra gì.

"Có phải chị đi tìm Trần Do Mỹ không?"
"Không có, chị cũng muốn đi, lại bị anh ta cản, còn xoá hình trong điện thoại của chị, không để chị tung ra, anh ta đang bảo vệ con tiện nhân kia.

" Hốc mắt Nam Tầm đỏ ngàu, vẻ mặt hơi dữ tợn: “Còn dám nói mình và Trần Do Mỹ không có chuyện gì, chuyện hoang đường này ai mà tin?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Nam Tầm như vậy thì không biết nói gì.

Cô, Lăng Kha, Nam Tầm và Hạ Tri Vi ở nước ngoài là đám bạn tốt, trong đó Nam Tầm là rộng rãi nhất.

Nam Tầm tốt nghiệp trường quân đội hàng đầu Hoa Hạ, là sinh viên giỏi rất được coi trọng, đáng lý ra cô ấy sẽ có một tiền đồ rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp cô liền gả cho Cố Nam Thành, trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.

Có rất nhiều thứ đều là Nam Tầm dạy cho cô, bao gồm đua xe và bắn súng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện