Một mặt nâng cao địa vị của ông ấy, một mặt là ám chỉ Lăng lão thái rất xem trọng lần gặp mặt này, tâm cơ rất đáng sợ.
“Tôi nào dám ghét bỏ những thứ tốt như vậy.” Thịnh Xán cầm lấy một pho tượng ngọc Điền Hoà rồi ngắm nghía thưởng thức, sau đó hững hờ hỏi Lăng Tiêu: “Biết vì sao tôi mời cậu tới không?”
Lúc này Thịnh Xán đang thầm nghĩ: Độ bóng và mức thẩm thấu này thật sự là loại ngọc cực phẩm, chắc lão thái thái Lăng gia tặng luôn cả đồ cất giữ của mình, xem ra là rất hài lòng về Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lại rất khiêm tốn: “Vãn bối không biết, xin bác trai chỉ rõ.”
Thịnh Xán buông ngọc điêu xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi chỉ muốn hỏi tại sao phải ly hôn với Hoàn Hoàn, cậu cảm thấy Hoàn Hoàn nhà tôi không xứng với cậu à?”
Lần này Lăng Tiêu trầm mặc, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng ảm đạm xuống.
Trên trán Bạch quản gia ứa mồ hôi lạnh, thiếu gia đừng ăn ngay nói thật đấy: “Thịnh tiên sinh, thiếu gia nhà tôi chưa từng cảm thấy Thiếu phu nhân không xứng với cậu ấy, khi họ ở bên nhau, thiếu gia rất tốt với Thiếu phu nhân.”
“Tôi có hỏi ông à?” Thịnh Xán lạnh lùng liếc Bạch quản gia một cái rồi bắn ánh mắt sắc nhọn về hướng Lăng Tiêu: “Tôi muốn nghe cậu ta nói.”
Bạch quản gia lo âu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Chỉ thấy Lăng Tiêu gục đầu xuống, qua thật lâu mới hơi cong đầu gối rồi quỳ một gối xuống đất: “Bác trai, là do cháu sai, là cháu không biết quý trọng cô ấy, để cô ấy chịu thiệt thòi.”
Lúc trước là Lăng Tiêu đưa ra đề nghị ly hôn, hiện tại người hối hận là hắn, nhận lầm tất nhiên cũng là hắn.
Trước kia hắn cảm thấy không quan trọng nên mới chia tay dứt khoát như vậy.
Sau khi rời đi hắn mới biết có một người tri kỷ ở bên cạnh là vô cùng quý giá, không người nào thay thế được cả.
Lăng Tiêu rất nghiêm túc nhận sai, ngày đó bị Thịnh Hoàn Hoàn mắng cho một trận làm hắn nhớ tới trong vòng ba tháng họ ở bên nhau, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, chưa từng lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của cô, làm cô chịu rất nhiều thiệt thòi.
Hắn cũng không thật sự đặt cô vào cuộc sống của mình, trong kế hoạch tương lai cũng không có cô, đối xử với cô tùy tiện như với một người hầu.
Hắn chưa hề coi cô là vợ, lại dựa vào cái gì yêu cầu cô hoàn toàn tin tưởng hắn?
Hắn nói hắn thất vọng về cô, thử hỏi cô không thất vọng về hắn sao?
Thịnh Xán nhìn người đàn ông quỳ một gối trước mặt mình, cho dù quỳ, cho dù gục đầu xuống thì khí phách và sự ngông nghênh kia cũng không giảm đi nửa phần.
Một hậu bối như vậy khiến Thịnh Xán không chán ghét nổi.
Sau một lúc lâu Thịnh Xán mới nói: “Nếu như lúc này cậu còn nhanh mồm nhanh miệng như vừa rồi để kiếm cớ trốn tránh trách nhiệm thì tôi sẽ rất xem thường cậu.”
Bạch quản gia nghe xong thì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thiếu gia đã được Thịnh Xán tán thành.
Nhưng sau đó lại nghe Thịnh Xán nói: “Đứng lên đi, mang những thứ này về đi.”
Bạch quản gia lại đổ mồ hôi lạnh, không phải bảo thiếu gia tới ăn cơm sao, hiện tại còn chưa ăn và cũng chưa gặp được Thiếu phu nhân mà sao lại đuổi người đi?
Phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, ai dám đối xử với thiếu gia nhà ông như vậy chứ?
Lăng Tiêu như không nghe thấy mà quỳ ở đó: “Bác trai, xin bác cho cháu thêm một cơ hội, lần này cháu nhất định sẽ không làm bác thất vọng.”
Thịnh Xán cười hỏi: “Vậy cậu nói thử xem cậu có điểm nào đáng để tôi cho cậu thêm một cơ hội?”
“Tôi nào dám ghét bỏ những thứ tốt như vậy.” Thịnh Xán cầm lấy một pho tượng ngọc Điền Hoà rồi ngắm nghía thưởng thức, sau đó hững hờ hỏi Lăng Tiêu: “Biết vì sao tôi mời cậu tới không?”
Lúc này Thịnh Xán đang thầm nghĩ: Độ bóng và mức thẩm thấu này thật sự là loại ngọc cực phẩm, chắc lão thái thái Lăng gia tặng luôn cả đồ cất giữ của mình, xem ra là rất hài lòng về Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lại rất khiêm tốn: “Vãn bối không biết, xin bác trai chỉ rõ.”
Thịnh Xán buông ngọc điêu xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi chỉ muốn hỏi tại sao phải ly hôn với Hoàn Hoàn, cậu cảm thấy Hoàn Hoàn nhà tôi không xứng với cậu à?”
Lần này Lăng Tiêu trầm mặc, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng ảm đạm xuống.
Trên trán Bạch quản gia ứa mồ hôi lạnh, thiếu gia đừng ăn ngay nói thật đấy: “Thịnh tiên sinh, thiếu gia nhà tôi chưa từng cảm thấy Thiếu phu nhân không xứng với cậu ấy, khi họ ở bên nhau, thiếu gia rất tốt với Thiếu phu nhân.”
“Tôi có hỏi ông à?” Thịnh Xán lạnh lùng liếc Bạch quản gia một cái rồi bắn ánh mắt sắc nhọn về hướng Lăng Tiêu: “Tôi muốn nghe cậu ta nói.”
Bạch quản gia lo âu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Chỉ thấy Lăng Tiêu gục đầu xuống, qua thật lâu mới hơi cong đầu gối rồi quỳ một gối xuống đất: “Bác trai, là do cháu sai, là cháu không biết quý trọng cô ấy, để cô ấy chịu thiệt thòi.”
Lúc trước là Lăng Tiêu đưa ra đề nghị ly hôn, hiện tại người hối hận là hắn, nhận lầm tất nhiên cũng là hắn.
Trước kia hắn cảm thấy không quan trọng nên mới chia tay dứt khoát như vậy.
Sau khi rời đi hắn mới biết có một người tri kỷ ở bên cạnh là vô cùng quý giá, không người nào thay thế được cả.
Lăng Tiêu rất nghiêm túc nhận sai, ngày đó bị Thịnh Hoàn Hoàn mắng cho một trận làm hắn nhớ tới trong vòng ba tháng họ ở bên nhau, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, chưa từng lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của cô, làm cô chịu rất nhiều thiệt thòi.
Hắn cũng không thật sự đặt cô vào cuộc sống của mình, trong kế hoạch tương lai cũng không có cô, đối xử với cô tùy tiện như với một người hầu.
Hắn chưa hề coi cô là vợ, lại dựa vào cái gì yêu cầu cô hoàn toàn tin tưởng hắn?
Hắn nói hắn thất vọng về cô, thử hỏi cô không thất vọng về hắn sao?
Thịnh Xán nhìn người đàn ông quỳ một gối trước mặt mình, cho dù quỳ, cho dù gục đầu xuống thì khí phách và sự ngông nghênh kia cũng không giảm đi nửa phần.
Một hậu bối như vậy khiến Thịnh Xán không chán ghét nổi.
Sau một lúc lâu Thịnh Xán mới nói: “Nếu như lúc này cậu còn nhanh mồm nhanh miệng như vừa rồi để kiếm cớ trốn tránh trách nhiệm thì tôi sẽ rất xem thường cậu.”
Bạch quản gia nghe xong thì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thiếu gia đã được Thịnh Xán tán thành.
Nhưng sau đó lại nghe Thịnh Xán nói: “Đứng lên đi, mang những thứ này về đi.”
Bạch quản gia lại đổ mồ hôi lạnh, không phải bảo thiếu gia tới ăn cơm sao, hiện tại còn chưa ăn và cũng chưa gặp được Thiếu phu nhân mà sao lại đuổi người đi?
Phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, ai dám đối xử với thiếu gia nhà ông như vậy chứ?
Lăng Tiêu như không nghe thấy mà quỳ ở đó: “Bác trai, xin bác cho cháu thêm một cơ hội, lần này cháu nhất định sẽ không làm bác thất vọng.”
Thịnh Xán cười hỏi: “Vậy cậu nói thử xem cậu có điểm nào đáng để tôi cho cậu thêm một cơ hội?”
Danh sách chương