“Cái này...” Thịnh Xán không đáp lại được câu nói ngay thẳng của Đường Nguyên Minh: “Cái này phải xem suy nghĩ của Hoàn Hoàn.”
“Bác trai, cháu biết bác lo lắng cái gì, cháu sẽ xem đứa nhỏ trong bụng Hoàn Hoàn như con ruột của mình.”
Đường Nguyên Minh trịnh trọng cam đoan với Thịnh Xán, sau đó giọng nói cũng lạnh xuống: “Lăng Tiêu đã có một đứa con trai, lúc trước Hoàn Hoàn gả cho hắn chỉ do tình thế ép buộc.”
“Trong vòng ba tháng, Hoàn Hoàn sống không được vui vẻ gì, có mấy lần đêm hôm khuya khoắt còn bị Lăng Tiêu đuổi ra. Hoàn Hoàn sợ bác gái lo lắng nên không dám về nhà.”
Thịnh Xán nghe những lời này của Đường Nguyên Minh thì lập tức nổi trận lôi đình, ấn tượng đối với Lăng Tiêu lập tức sụt giảm mạnh: “Lẽ nào lại như vậy, Lăng Tiêu này thật quá đáng.”
Đường Nguyên Minh tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn vì muốn cứu vớt Thịnh Thế nên mới chủ động tiếp cận Lăng Tiêu, em ấy đặc biệt được Lăng lão nãi nãi và con của Lăng Tiêu thích nên Lăng Tiêu mới đồng ý cưới về, kỳ thật trong lòng hắn rất xem thường em ấy. Nếu hắn có chút tình cảm nào với Hoàn Hoàn thì sẽ không đối xử với em ấy như vậy.”
“Khi bác gái còn sống vẫn không đồng ý Hoàn Hoàn ở bên cạnh Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu vừa ly hôn với Hoàn Hoàn không bao lâu thì bên cạnh lại có thêm một vị hôn thê.”
Lần này cảm kích của Thịnh Xán đối với Lăng Tiêu do hắn mạo hiểm vào rừng Sương Mù mời Tô Quy trị liệu cho mình đều biến mất: “Không ngờ Lăng Tiêu này lại là cùng một loại người như Mộ Tư.”
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu thì càng nghĩ càng bất an, cô sợ Đường Nguyên Minh nói cái gì với Thịnh Xán, ba của cô không biết gì nên rất dễ bị lừa.
Càng nghĩ cô càng muốn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, bảo hắn lập tức tới ngay một chuyến, nhưng lại nghĩ tới hắn bị thương, lỡ hai người đánh nhau thì Lăng Tiêu nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Cuối cùng cô vẫn không gọi cú điện thoại này.
Nhưng may mà Đường Nguyên Minh không ở lại dùng cơm, sau khi anh đi thì Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xuống lầu liền thấy Thịnh Xán đen mặt ngồi trên ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thịnh Hoàn Hoàn thầm kêu không ổn, vội vàng ngồi xuống sau lưng Thịnh Xán: “Ba, làm sao vậy ạ?”
Thịnh Xán nghiêm khắc nói: “Hoàn Hoàn, con thành thật nói cho ba biết Lăng Tiêu là người thế nào, có phải nó từng đuổi con ra ngoài lúc nửa đêm không?”
“Ba, có phải là Đường Nguyên Minh nói gì với ba không?”
“Ba biết cậu ấy sẽ không nói dối.” Thịnh Xán tin tưởng Đường Nguyên Minh sẽ không dùng những lời bịa đặt để bôi xấu Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm lấy tay Thịnh Xán rồi dựa đầu vào vai ông ấy: “Ba, người ngoài không hiểu chuyện giữa con và Lăng Tiêu, rất nhiều chuyện nói một hai câu căn bản không rõ được, ba không thể nghe lời nói một phía của Đường Nguyên Minh.”
Thịnh Xán hỏi: “Ba chỉ hỏi con có phải Lăng Tiêu có một đứa con riêng ba bốn tuổi không?”
Nếu như phải thì tức là sinh hoạt cá nhân lộn xộn, loại đàn ông này không đáng tin.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Lăng Tiêu chỉ là bác của Thiên Vũ, năm đó đứa con nhỏ nhất của An Lan vừa ra đời đã được đưa ra nước ngoài, tên là An Niên, Thiên Vũ là con của An Niên. Nhưng An Niên đã mất vì bị tai nạn xe nên Lăng Tiêu mới nhận nuôi cậu bé thôi.”
“Ba, Thiên Vũ là đứa nhỏ rất đáng yêu, nếu ba gặp nó thì nhất định sẽ thích.”
Thịnh Xán hừ một tiếng: “Vậy vị hôn thê thì sao?”
“Bác trai, cháu biết bác lo lắng cái gì, cháu sẽ xem đứa nhỏ trong bụng Hoàn Hoàn như con ruột của mình.”
Đường Nguyên Minh trịnh trọng cam đoan với Thịnh Xán, sau đó giọng nói cũng lạnh xuống: “Lăng Tiêu đã có một đứa con trai, lúc trước Hoàn Hoàn gả cho hắn chỉ do tình thế ép buộc.”
“Trong vòng ba tháng, Hoàn Hoàn sống không được vui vẻ gì, có mấy lần đêm hôm khuya khoắt còn bị Lăng Tiêu đuổi ra. Hoàn Hoàn sợ bác gái lo lắng nên không dám về nhà.”
Thịnh Xán nghe những lời này của Đường Nguyên Minh thì lập tức nổi trận lôi đình, ấn tượng đối với Lăng Tiêu lập tức sụt giảm mạnh: “Lẽ nào lại như vậy, Lăng Tiêu này thật quá đáng.”
Đường Nguyên Minh tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn vì muốn cứu vớt Thịnh Thế nên mới chủ động tiếp cận Lăng Tiêu, em ấy đặc biệt được Lăng lão nãi nãi và con của Lăng Tiêu thích nên Lăng Tiêu mới đồng ý cưới về, kỳ thật trong lòng hắn rất xem thường em ấy. Nếu hắn có chút tình cảm nào với Hoàn Hoàn thì sẽ không đối xử với em ấy như vậy.”
“Khi bác gái còn sống vẫn không đồng ý Hoàn Hoàn ở bên cạnh Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu vừa ly hôn với Hoàn Hoàn không bao lâu thì bên cạnh lại có thêm một vị hôn thê.”
Lần này cảm kích của Thịnh Xán đối với Lăng Tiêu do hắn mạo hiểm vào rừng Sương Mù mời Tô Quy trị liệu cho mình đều biến mất: “Không ngờ Lăng Tiêu này lại là cùng một loại người như Mộ Tư.”
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu thì càng nghĩ càng bất an, cô sợ Đường Nguyên Minh nói cái gì với Thịnh Xán, ba của cô không biết gì nên rất dễ bị lừa.
Càng nghĩ cô càng muốn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, bảo hắn lập tức tới ngay một chuyến, nhưng lại nghĩ tới hắn bị thương, lỡ hai người đánh nhau thì Lăng Tiêu nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Cuối cùng cô vẫn không gọi cú điện thoại này.
Nhưng may mà Đường Nguyên Minh không ở lại dùng cơm, sau khi anh đi thì Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xuống lầu liền thấy Thịnh Xán đen mặt ngồi trên ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thịnh Hoàn Hoàn thầm kêu không ổn, vội vàng ngồi xuống sau lưng Thịnh Xán: “Ba, làm sao vậy ạ?”
Thịnh Xán nghiêm khắc nói: “Hoàn Hoàn, con thành thật nói cho ba biết Lăng Tiêu là người thế nào, có phải nó từng đuổi con ra ngoài lúc nửa đêm không?”
“Ba, có phải là Đường Nguyên Minh nói gì với ba không?”
“Ba biết cậu ấy sẽ không nói dối.” Thịnh Xán tin tưởng Đường Nguyên Minh sẽ không dùng những lời bịa đặt để bôi xấu Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm lấy tay Thịnh Xán rồi dựa đầu vào vai ông ấy: “Ba, người ngoài không hiểu chuyện giữa con và Lăng Tiêu, rất nhiều chuyện nói một hai câu căn bản không rõ được, ba không thể nghe lời nói một phía của Đường Nguyên Minh.”
Thịnh Xán hỏi: “Ba chỉ hỏi con có phải Lăng Tiêu có một đứa con riêng ba bốn tuổi không?”
Nếu như phải thì tức là sinh hoạt cá nhân lộn xộn, loại đàn ông này không đáng tin.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Lăng Tiêu chỉ là bác của Thiên Vũ, năm đó đứa con nhỏ nhất của An Lan vừa ra đời đã được đưa ra nước ngoài, tên là An Niên, Thiên Vũ là con của An Niên. Nhưng An Niên đã mất vì bị tai nạn xe nên Lăng Tiêu mới nhận nuôi cậu bé thôi.”
“Ba, Thiên Vũ là đứa nhỏ rất đáng yêu, nếu ba gặp nó thì nhất định sẽ thích.”
Thịnh Xán hừ một tiếng: “Vậy vị hôn thê thì sao?”
Danh sách chương