Diệp Sâm vừa mở miệng thì đôi môi đã bị Nam Tầm ngăn chặn.
Hạnh phúc tới quá nhanh, Diệp Sâm cảm thấy trên đầu có pháo hoa đang nổ tung.
Qua tận nửa ngày Diệp Sâm mới phản ứng lại, lập tức muốn đổi bị động thành chủ động, nhưng lúc này Nam Tầm lại đột nhiên buông anh ra: “Đi luyện xe với em, em muốn tham gia cuộc thi quốc tế.”
Đầu óc Diệp Sâm hơi choáng váng: “Được, tôi đi với em.”
“Giờ đi ngay đi.”
Tay Nam Tầm rơi vào tay cầm trên cửa, ra hiệu cho Diệp Sâm tránh ra.
Diệp Sâm lập tức ôm chặt lấy eo Nam Tầm, đè cô lên ván cửa, đôi mắt dưới lớp kính sắc bén như chim ưng, giọng nói anh trở nên khàn đặc: “Đương nhiên phải đi, nhưng phải chờ tôi đòi hồi báo lại trước rồi nói.”
Vừa dứt lời, anh đã chặn đôi môi mình mong nhớ đã lâu, thành công chiếm đất.
Mà lần này Nam Tầm chẳng những không đẩy anh ra, còn chủ động đưa tay ôm cổ Diệp Sâm, nhiệt tình đáp lại anh.
Ngày đó Nam Tầm khi nhìn thấy Lăng Hoa Thanh và An Lan mất mạng thì trong lòng đã có lĩnh ngộ mới.
Đứng trước cái chết thì tất cả những chuyện vụn vặt đã trở nên không đáng sợ nữa.
Cô đã không còn tình cảm với Cố Nam Thành, Diệp Sâm yêu cô nhiều năm, vẫn luôn chờ đợi cô nên bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào, vì sao cô không thể thử ở bên anh?
Cô không muốn trốn vào mai rùa nữa, đã ly hôn lại thì thế nào, từng sinh con thì thế nào, chẳng lẽ không có quyền được yêu sao?
Sự nhiệt tình của Nam Tầm làm Diệp Sâm kích động đến suýt cướp cò trong toilet.
Qua hồi lâu Diệp Sâm mới buông cô ra, dịu dàng dựa trán vào đầu cô: “Nam Tầm, nói cho tôi biết em đang có ý gì?”
Nam Tầm nói: “Diệp Sâm, chúng ta hẹn hò thử đi.”
Diệp Sâm cười: “Trực tiếp nhảy qua bước hẹn hò, kết hôn đi.”
Nam Tầm biết Diệp Sâm rất nghiêm túc nên cô mới chịu hẹn hò với anh thử xem, nhưng từng có một cuộc hôn nhân thất bại làm cô không muốn dễ dàng trao hết nữa.
Hai người yêu nhau đến mấy thì chỉ cần ở bên nhau sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, có cái giải quyết được, có cái không.
Diệp Sâm xuất ngoại nhiều năm, có khi Nam Tầm cũng không hiểu anh.
Cho nên hai chữ kết hôn này quá qua loa đối với họ.
Diệp Sâm như đã biết cô đang lo lắng cái gì, thế là nói: “Tôi biết em sẽ không chịu, vậy thì hẹn hò trước đi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng biểu hiện, nếu đạt tiêu chuẩn thì em không được chơi xấu.”
Nam Tầm trêu chọc nói: “Vậy anh phải biểu hiện tốt một chút, anh quen biết em nhiều năm rồi chắc cũng biết em là người rất bắt bẻ, hơn nữa còn rất khó hầu hạ.”
Diệp Sâm khẽ cười, trong tươi cười mang theo vài phần tà khí, anh cúi đầu phà hơi ra bên tai Nam Tầm: “Tôi sẽ cố gắng hầu hạ em thật tốt.”
Câu nói này cực kỳ mập mờ, khiến vành tai Nam Tầm nóng lên, cô đẩy anh ra rồi mở cửa: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Lời nói này còn chưa dứt thì mấy người nép lên ván cửa nghe lén đã ngã vào.
Mọi người: “…”
Nam Tầm càng lúng túng, nhấc chân đạp một phát lên mông Trần Uy.
Hạnh phúc tới quá nhanh, Diệp Sâm cảm thấy trên đầu có pháo hoa đang nổ tung.
Qua tận nửa ngày Diệp Sâm mới phản ứng lại, lập tức muốn đổi bị động thành chủ động, nhưng lúc này Nam Tầm lại đột nhiên buông anh ra: “Đi luyện xe với em, em muốn tham gia cuộc thi quốc tế.”
Đầu óc Diệp Sâm hơi choáng váng: “Được, tôi đi với em.”
“Giờ đi ngay đi.”
Tay Nam Tầm rơi vào tay cầm trên cửa, ra hiệu cho Diệp Sâm tránh ra.
Diệp Sâm lập tức ôm chặt lấy eo Nam Tầm, đè cô lên ván cửa, đôi mắt dưới lớp kính sắc bén như chim ưng, giọng nói anh trở nên khàn đặc: “Đương nhiên phải đi, nhưng phải chờ tôi đòi hồi báo lại trước rồi nói.”
Vừa dứt lời, anh đã chặn đôi môi mình mong nhớ đã lâu, thành công chiếm đất.
Mà lần này Nam Tầm chẳng những không đẩy anh ra, còn chủ động đưa tay ôm cổ Diệp Sâm, nhiệt tình đáp lại anh.
Ngày đó Nam Tầm khi nhìn thấy Lăng Hoa Thanh và An Lan mất mạng thì trong lòng đã có lĩnh ngộ mới.
Đứng trước cái chết thì tất cả những chuyện vụn vặt đã trở nên không đáng sợ nữa.
Cô đã không còn tình cảm với Cố Nam Thành, Diệp Sâm yêu cô nhiều năm, vẫn luôn chờ đợi cô nên bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào, vì sao cô không thể thử ở bên anh?
Cô không muốn trốn vào mai rùa nữa, đã ly hôn lại thì thế nào, từng sinh con thì thế nào, chẳng lẽ không có quyền được yêu sao?
Sự nhiệt tình của Nam Tầm làm Diệp Sâm kích động đến suýt cướp cò trong toilet.
Qua hồi lâu Diệp Sâm mới buông cô ra, dịu dàng dựa trán vào đầu cô: “Nam Tầm, nói cho tôi biết em đang có ý gì?”
Nam Tầm nói: “Diệp Sâm, chúng ta hẹn hò thử đi.”
Diệp Sâm cười: “Trực tiếp nhảy qua bước hẹn hò, kết hôn đi.”
Nam Tầm biết Diệp Sâm rất nghiêm túc nên cô mới chịu hẹn hò với anh thử xem, nhưng từng có một cuộc hôn nhân thất bại làm cô không muốn dễ dàng trao hết nữa.
Hai người yêu nhau đến mấy thì chỉ cần ở bên nhau sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, có cái giải quyết được, có cái không.
Diệp Sâm xuất ngoại nhiều năm, có khi Nam Tầm cũng không hiểu anh.
Cho nên hai chữ kết hôn này quá qua loa đối với họ.
Diệp Sâm như đã biết cô đang lo lắng cái gì, thế là nói: “Tôi biết em sẽ không chịu, vậy thì hẹn hò trước đi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng biểu hiện, nếu đạt tiêu chuẩn thì em không được chơi xấu.”
Nam Tầm trêu chọc nói: “Vậy anh phải biểu hiện tốt một chút, anh quen biết em nhiều năm rồi chắc cũng biết em là người rất bắt bẻ, hơn nữa còn rất khó hầu hạ.”
Diệp Sâm khẽ cười, trong tươi cười mang theo vài phần tà khí, anh cúi đầu phà hơi ra bên tai Nam Tầm: “Tôi sẽ cố gắng hầu hạ em thật tốt.”
Câu nói này cực kỳ mập mờ, khiến vành tai Nam Tầm nóng lên, cô đẩy anh ra rồi mở cửa: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Lời nói này còn chưa dứt thì mấy người nép lên ván cửa nghe lén đã ngã vào.
Mọi người: “…”
Nam Tầm càng lúng túng, nhấc chân đạp một phát lên mông Trần Uy.
Danh sách chương