Cho nên cô cũng đang trách hắn?
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, qua thật lâu hắn mới nói: “Nếu đây là đáp án của em thì tôi đã hiểu.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu đã lạnh lùng đi ngang qua người Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, nụ cười này rất nhạt, lại rất đắng chát.
“Đi thôi, anh đưa em về.” Lăng Tiêu đi chưa được bao lâu thì Đường Nguyên Minh đã nói với Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn mỏi mệt đáp: “Em có lái xe tới.”
Đường Nguyên Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa mà đi thẳng một mạch đến trước xe xe cô, khi cô mở khóa thì anh đã mở cửa xe leo lên ghế lái.
Đường Nguyên Minh lại nói: “Anh đưa em về.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, nhưng cuối cùng vẫn leo lên ghế lái phụ.
Mộ Tư đứng xa xa nhìn họ rồi nói với trợ lý sau lưng: “Đuổi theo họ.”
Vừa rồi anh ta thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng nên có chút lo lắng.
Mộ Tư đi theo Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn vốn là muốn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn an toàn trở lại Thịnh gia, kết quả không ngờ Đường Nguyên Minh căn bản không lái xe về Thịnh gia mà lại đổi hướng giữa chừng.
Mộ Tư lập tức bảo trợ lý quay đầu theo sau, cũng căn dặn: “Đừng đến quá gần, sẽ bị Đường Nguyên Minh phát hiện.”
Đường Nguyên Minh đã nhập ngũ mười năm nên khả năng quan sát đặc biệt nhạy bén.
Cuối cùng Đường Nguyên Minh lái xe của Thịnh Hoàn Hoàn đi vào hầm để xe chung cư của mình.
Mộ Tư dựa vào khuôn mặt Ngũ Thiếu của Hải Thành mà thành công được bảo vệ cho qua.
Mới đi vào anh ta đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đang hôn mê đi xuống xe.
Trợ lý nặng nề nói: “Mộ tổng, chuyện này không đúng, Thịnh tiểu thư không uống rượu cũng không bị thương, vì sao lại không có phản ứng?”
Tay cô đã rũ xuống, rõ ràng là ngất xỉu rồi.
Rốt cuộc Đường Nguyên Minh muốn làm gì Hoàn Hoàn?
“Mộ tổng, có muốn tôi đi lên cản anh ta lại không?”
“Nhanh đi.” Mộ Tư quả quyết nói.
Trợ lý lập tức xuống xe xông lên: “Anh muốn làm gì, để người xuống cho tôi.”
Trợ lý nổi giận gầm lên một tiếng rồi cản trước mặt Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ trước mặt, sau đó quay đầu lại nhìn về phía xe của Mộ Tư, chân dài lập tức nhấc lên rồi hung tợn đạp một cái vào bụng trợ lý.
Cú đá này cực kỳ mạnh, đã đá trợ lý bay ra ngoài rồi “Đùng” một tiếng ngã xuống đất cách xa ba, bốn mét.
Trợ lý đau khổ ôm bụng, cảm giác như dạ dày rách toạc.
Đường Nguyên Minh trực tiếp ngó lơ anh ta rồi ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chân tiến vào thang máy, đó là thang máy dành riêng cho tầng cao nhất, không có mật khẩu hay vân tay của Đường Nguyên Minh thì không dùng được.
Lúc này Mộ Tư căm hận mà đấm một cái lên đôi chân không còn tri giác của mình, sau đó cầm điện thoại lên bấm số.
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, qua thật lâu hắn mới nói: “Nếu đây là đáp án của em thì tôi đã hiểu.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu đã lạnh lùng đi ngang qua người Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, nụ cười này rất nhạt, lại rất đắng chát.
“Đi thôi, anh đưa em về.” Lăng Tiêu đi chưa được bao lâu thì Đường Nguyên Minh đã nói với Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn mỏi mệt đáp: “Em có lái xe tới.”
Đường Nguyên Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa mà đi thẳng một mạch đến trước xe xe cô, khi cô mở khóa thì anh đã mở cửa xe leo lên ghế lái.
Đường Nguyên Minh lại nói: “Anh đưa em về.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, nhưng cuối cùng vẫn leo lên ghế lái phụ.
Mộ Tư đứng xa xa nhìn họ rồi nói với trợ lý sau lưng: “Đuổi theo họ.”
Vừa rồi anh ta thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng nên có chút lo lắng.
Mộ Tư đi theo Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn vốn là muốn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn an toàn trở lại Thịnh gia, kết quả không ngờ Đường Nguyên Minh căn bản không lái xe về Thịnh gia mà lại đổi hướng giữa chừng.
Mộ Tư lập tức bảo trợ lý quay đầu theo sau, cũng căn dặn: “Đừng đến quá gần, sẽ bị Đường Nguyên Minh phát hiện.”
Đường Nguyên Minh đã nhập ngũ mười năm nên khả năng quan sát đặc biệt nhạy bén.
Cuối cùng Đường Nguyên Minh lái xe của Thịnh Hoàn Hoàn đi vào hầm để xe chung cư của mình.
Mộ Tư dựa vào khuôn mặt Ngũ Thiếu của Hải Thành mà thành công được bảo vệ cho qua.
Mới đi vào anh ta đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đang hôn mê đi xuống xe.
Trợ lý nặng nề nói: “Mộ tổng, chuyện này không đúng, Thịnh tiểu thư không uống rượu cũng không bị thương, vì sao lại không có phản ứng?”
Tay cô đã rũ xuống, rõ ràng là ngất xỉu rồi.
Rốt cuộc Đường Nguyên Minh muốn làm gì Hoàn Hoàn?
“Mộ tổng, có muốn tôi đi lên cản anh ta lại không?”
“Nhanh đi.” Mộ Tư quả quyết nói.
Trợ lý lập tức xuống xe xông lên: “Anh muốn làm gì, để người xuống cho tôi.”
Trợ lý nổi giận gầm lên một tiếng rồi cản trước mặt Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ trước mặt, sau đó quay đầu lại nhìn về phía xe của Mộ Tư, chân dài lập tức nhấc lên rồi hung tợn đạp một cái vào bụng trợ lý.
Cú đá này cực kỳ mạnh, đã đá trợ lý bay ra ngoài rồi “Đùng” một tiếng ngã xuống đất cách xa ba, bốn mét.
Trợ lý đau khổ ôm bụng, cảm giác như dạ dày rách toạc.
Đường Nguyên Minh trực tiếp ngó lơ anh ta rồi ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chân tiến vào thang máy, đó là thang máy dành riêng cho tầng cao nhất, không có mật khẩu hay vân tay của Đường Nguyên Minh thì không dùng được.
Lúc này Mộ Tư căm hận mà đấm một cái lên đôi chân không còn tri giác của mình, sau đó cầm điện thoại lên bấm số.
Danh sách chương