Phải biết rằng, An Na muốn thắng Thịnh Hoàn Hoàn trong trận đấu này thì phải chiếm được ưu thế tuyệt đối, nếu như chỉ miễn cưỡng thắng được thì cũng là cô ta thua.

Dù sao An Na cũng là lão tướng trên đường đua, mà Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là một người mới chưa từng xuất ngoại.

Nếu như An Na không thể lấy ưu thế tuyệt đối giành được thắng lợi trong trận đấu này thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ lập tức nổi danh.

Không chỉ trong Hoa Hạ mà còn tiếng tăm vang dội trên đấu trường quốc tế.

Dù sao An Na cũng là nhất tỷ quốc tế.

Đường đua quốc tế vốn không có mấy nữ tay đua, nếu để Thịnh Hoàn Hoàn nổi tiếng thì An Na trở về sẽ bị người ta nhạo báng, do cô ta quen kiêu ngạo nên bình thường đắc tội không ít người.

An Na biết rõ điểm này nên tâm lý đã chịu áp lực rất lớn, bởi vì giờ khắc này cô ta cảm thấy rất bất lực, cô ta đang liều mạng cắt đuôi Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng đối phương như cục kẹo da trâu muốn bỏ thế nào cũng không được.

Phùng Việt ngồi bên cạnh Lăng Tiêu vô cùng kích động: “Boss, tôi thật không ngờ thực lực của Thịnh tiểu thư lại mạnh như vậy, thật là làm người ta bất ngờ.”

Lăng Tiêu lại tự nhiên kiêu ngạo: “Người phụ nữ Boss nhà anh nhìn trúng có thể kém cỏi được sao?”

Phùng Việt: “…”

Không thể khen, thật không thể khen.

Hai ngày nay anh ta vừa nhắc tới Thịnh Hoàn Hoàn thì Boss liền đặc biệt bất ổn, đặc biệt khác thường, giống như bị ai nhập vậy.

Tựa như hiện tại, trước kia trên mặt Boss mãi mãi không xuất hiện nụ cười dịu dàng cưng chiều này, anh ta thật sự không quen, toàn thân đều nổi da gà.

Trừ cái đó ra, Boss còn thường xuyên ngồi một mình ngẩn người, bị quấy rầy sẽ trở mặt, hoàn toàn không có chút chuyên nghiệp yêu nghề kính nghiệp nào cả.

Càng đáng sợ là lúc họp hắn cũng thất thần, dường như đang suy nghĩ chuyện gì to tát lắm.

Nhưng phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, còn có chuyện khó gì mà Boss không giải quyết được?

Hai ngày nay Phùng Việt sống trong nơm nớp lo sợ, nằm mộng cũng mơ thấy Lăng Tiêu biến trở về dáng vẻ cao ngạo ngày xưa.

Mặc dù làm người ta kính sợ, nhưng ít ra không cần phí hết tâm tư đi đoán mò!

Phùng Việt đảo mắt qua đường đua một vòng rồi lập tức thầm kêu không ổn, châm chước nhiều lần mới lấy hết dũng khí nhắc nhở Lăng Tiêu đang tập trung xem thi đấu: “Boss, Đường Nguyên Minh đến.”

Phùng Việt cảm thấy một luồng hơi lạnh lập tức tràn ra từ trên người Lăng Tiêu, vô tình nhào đến làm anh ta rùng mình, kinh hồn bạt vía.

Lăng Tiêu nhìn về hướng Đường Nguyên Minh, ánh mắt của Đường Nguyên Minh cũng vừa vặn nhìn lại.

Hai ánh mắt va chạm trên không trung như vô số mũi tên bắn vào nhau.

Đường Nguyên Minh tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó Mộ Tư cũng đến.

Đám cư dân mạng tinh mắt lập tức phát hiện họ, nhao nhao bắt đầu tìm kiếm Cố Bắc Thành trong đám người.

Tìm vài vòng cũng không tìm được.

Sao lại không có chứ?

Ba vị đứng đầu bảng vote đều xuất hiện, Kim Thần vì bị thương nên không thể tới, hiện tại cũng chỉ thiếu Cố Bắc Thành đứng đầu bảng hai ngày nay!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện