Sau khi tiến vào biệt thự, Lăng Tiêu đi thẳng lên lầu
Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc, lập tức nói: “Anh thả tôi xuống, Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, đạp tung cửa một căn phòng rồi ôm cô đi vào, cái chân dài vươn ra đóng cửa lại.
“Lăng Tiêu…”
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô một tiếng, mông rơi lên chiếc dương cầm lạnh lẽo, Lăng Tiêu cúi đầu xuống đặt trán lên trán của cô: “Em ơ lại đi, đừng đi.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự cầu khẩn hèn mọn.
Thịnh Hoàn Hoàn cho là mình rất lý trí, cô tới đây chỉ vì muốn ôm lấy hắn, cùng hắn trải qua thời khắc tuyệt vọng nhất.
Nhưng hiện tại cô lại muốn nghe theo lời mách bảo của con tim mà ở lại.
“Được! Tôi không đi.” Chỉ lần này, cứ để cô tùy hứng lần này nữa thôi.
Lúc này quản gia bên ngoài đột nhiên gõ cửa: “Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị quần áo cho ngài và Thịnh tiểu thư.”
Trên người Lăng Tiêu dính không ít máu, áo ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn cũng không quá sạch sẽ.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi mới nói: “Vào đi.”
Quản gia cúi đầu mang quần áo tiến vào, để nó vào phòng rồi lại lui ra ngoài.
Lăng Tiêu tiến vào phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn cũng thay áo ngủ.
Khi Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường ngủ say, hình ảnh quen thuộc này khiến Lăng Tiêu cảm thấy như trở lại thời gian trước khi ly hôn.
Khi đó tình cảm của họ đang ấm lên, mỗi đêm hắn đều sẽ ôm cô ngủ, cô sẽ nũng nịu dỗ hắn vui vẻ.
Khi đó hắn từng nghĩ rằng, kỳ thật sống như vậy cũng không tệ.
Có lẽ là bất tri bất giác sinh ra chờ mong với cô, cho nên khi biết cô tin tưởng Lăng Hàn mà lén điều tra hắn, hắn mới phẫn nộ như vậy.
Không có chờ mong thì không có thất vọng.
Cho nên hắn dứt khoát lựa chọn ly hôn, muốn triệt để cắt đứt sạch sẽ với cô.
Về sau hắn lại phát hiện người cắt đứt sạch sẽ chính là cô, người không bỏ xuống được lại là hắn.
Tách ra càng lâu, hắn càng nhớ cô, càng hoài niệm những ngày cô ở bên cạnh.
“Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc trên người em có ma lực gì?”
Nhìn gương mặt say giấc nồng của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu kìm lòng không được ngồi xuống bên giường, bàn tay thon dài sờ sờ chóp mũi cô.
Nhìn cô như vậy, hắn đặc biệt muốn ôm cô thật chặt vào lòng mình.
Cho nên rốt cuộc trên người Thịnh Hoàn Hoàn có ma lực gì?
Mà Lăng Tiêu cũng làm như vậy, hắn nằm xuống bên cạnh cô rồi cẩn thận luồn tay dưới đầu cô rồi ôm cô vào lòng mình.
Cô có vẻ rất mệt mỏi, dưới mắt là quầng thâm đen thui.
Hai ngày qua chắc cô không hề chợp mắt!
Lăng Tiêu ôm Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, hai mắt nhìn lên trần nhà, lúc này đã là nửa đêm gần sáng mà hắn lại không buồn ngủ chút nào.
Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc, lập tức nói: “Anh thả tôi xuống, Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, đạp tung cửa một căn phòng rồi ôm cô đi vào, cái chân dài vươn ra đóng cửa lại.
“Lăng Tiêu…”
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô một tiếng, mông rơi lên chiếc dương cầm lạnh lẽo, Lăng Tiêu cúi đầu xuống đặt trán lên trán của cô: “Em ơ lại đi, đừng đi.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự cầu khẩn hèn mọn.
Thịnh Hoàn Hoàn cho là mình rất lý trí, cô tới đây chỉ vì muốn ôm lấy hắn, cùng hắn trải qua thời khắc tuyệt vọng nhất.
Nhưng hiện tại cô lại muốn nghe theo lời mách bảo của con tim mà ở lại.
“Được! Tôi không đi.” Chỉ lần này, cứ để cô tùy hứng lần này nữa thôi.
Lúc này quản gia bên ngoài đột nhiên gõ cửa: “Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị quần áo cho ngài và Thịnh tiểu thư.”
Trên người Lăng Tiêu dính không ít máu, áo ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn cũng không quá sạch sẽ.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi mới nói: “Vào đi.”
Quản gia cúi đầu mang quần áo tiến vào, để nó vào phòng rồi lại lui ra ngoài.
Lăng Tiêu tiến vào phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn cũng thay áo ngủ.
Khi Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường ngủ say, hình ảnh quen thuộc này khiến Lăng Tiêu cảm thấy như trở lại thời gian trước khi ly hôn.
Khi đó tình cảm của họ đang ấm lên, mỗi đêm hắn đều sẽ ôm cô ngủ, cô sẽ nũng nịu dỗ hắn vui vẻ.
Khi đó hắn từng nghĩ rằng, kỳ thật sống như vậy cũng không tệ.
Có lẽ là bất tri bất giác sinh ra chờ mong với cô, cho nên khi biết cô tin tưởng Lăng Hàn mà lén điều tra hắn, hắn mới phẫn nộ như vậy.
Không có chờ mong thì không có thất vọng.
Cho nên hắn dứt khoát lựa chọn ly hôn, muốn triệt để cắt đứt sạch sẽ với cô.
Về sau hắn lại phát hiện người cắt đứt sạch sẽ chính là cô, người không bỏ xuống được lại là hắn.
Tách ra càng lâu, hắn càng nhớ cô, càng hoài niệm những ngày cô ở bên cạnh.
“Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc trên người em có ma lực gì?”
Nhìn gương mặt say giấc nồng của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu kìm lòng không được ngồi xuống bên giường, bàn tay thon dài sờ sờ chóp mũi cô.
Nhìn cô như vậy, hắn đặc biệt muốn ôm cô thật chặt vào lòng mình.
Cho nên rốt cuộc trên người Thịnh Hoàn Hoàn có ma lực gì?
Mà Lăng Tiêu cũng làm như vậy, hắn nằm xuống bên cạnh cô rồi cẩn thận luồn tay dưới đầu cô rồi ôm cô vào lòng mình.
Cô có vẻ rất mệt mỏi, dưới mắt là quầng thâm đen thui.
Hai ngày qua chắc cô không hề chợp mắt!
Lăng Tiêu ôm Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, hai mắt nhìn lên trần nhà, lúc này đã là nửa đêm gần sáng mà hắn lại không buồn ngủ chút nào.
Danh sách chương