“An Lan, đây không phải trò chơi.”
“Vậy ông coi nó như trò chơi đi.”
An Lan nghe thấy âm thanh dưới lầu, nụ cười trên mặt bà càng thêm xán lạn: “Tôi muốn bắt đầu, chỉ đếm tới ba.”
“Một…”
“Ngừng lại, tôi không chơi trò quỷ này với bà.” Lăng Hoa Thanh khủng hoảng gầm thét với An Lan.
“Hai…”
“Tôi nói ngừng lại.” Lăng Hoa Thanh rống giận phóng về hướng An Lan, muốn cướp cây súng trong tay bà.
“Ba…”
“Phanh…”
An Lan đột nhiên gia tốc, giọng nói của bà cùng vang lên với tiếng súng.
Toàn thân Lăng Hoa Thanh run lên, ông ta khó tin mà nhìn xuống ngực mình, sau đó lại trúng một phát súng, trên thân lại có thêm một vệt máu.
“Phanh phanh phanh…”
Ngón trỏ tay phải An Lan vẫn không ngừng lại, bà lạnh lùng đếm phát đạn, mãi đến khi còn lại viên cuối cùng thì bà mới buông cò súng ra.
Chiếc áo sơ mi trắng trong bộ đồ vest của Lăng Hoa Thanh đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Ông ta nhìn An Lan trừng trừng, thân thể ngã thẳng xuống đất, máu chảy ra từng giọt từng giọt nhuộm đỏ cả sàn nhà.
“Ba.”
Lăng Tiêu xông lên thì nhìn thấy Lăng Hoa Thanh quỳ trên mặt đất, dưới người toàn là máu tươi, mà mấy tiếng súng vừa rồi sớm đã làm mặt mày Lăng Tiêu không còn chút máu.
Lăng Hoa Thanh chống một tay lên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu vẩn đục cứ nhìn chằm chằm vào An Lan, mang theo sự cố chấp nhất quán: “Vì… Sao?”
Máu tràn ra từ khóe miệng ông ta.
An Lan cười nói: “Ở bên cạnh ông, ngày ngày tôi như cái xác không hồn, sống không bằng chết, tôi đã chịu đủ cuộc sống này rồi.”
Lăng Hoa Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng ông ta đã trúng quá nhiều phát súng nên thân thể đã không cho phép, ông ta chỉ có thể cố chống người lên nhìn An Lan, súng trên tay đã sớm trượt xuống đất.
Mà ông ta cũng không chống được bao lâu thì thân thể đã ngã thẳng xuống đất.
“Ba.” Lăng Tiêu tuyệt vọng gào thét, luống cuống tay chân đón lấy Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh vẫn nhìn An Lan, miệng không ngừng ọc máu.
An Lan nhìn Lăng Hoa Thanh thoi thóp mà nước mắt cứ chảy dài: “Thật không ngờ cuối cùng người nhẫn tâm nhất sẽ là tôi.”
Lăng Hoa Thanh có rất nhiều lời không thể nói ra được, tay ông ta nắm chặt lấy áo Lăng Tiêu, thân thể run lên, trước khi chết trông có vẻ rất đau đớn.
Ông ta không muốn chết, càng không đành lòng giết bà.
Ông ta có súng, lại không nỡ nổ súng vào bà.
Cuộc đời này của ông ta thua trong tay một người phụ nữ tên là An Lan.
“Vậy ông coi nó như trò chơi đi.”
An Lan nghe thấy âm thanh dưới lầu, nụ cười trên mặt bà càng thêm xán lạn: “Tôi muốn bắt đầu, chỉ đếm tới ba.”
“Một…”
“Ngừng lại, tôi không chơi trò quỷ này với bà.” Lăng Hoa Thanh khủng hoảng gầm thét với An Lan.
“Hai…”
“Tôi nói ngừng lại.” Lăng Hoa Thanh rống giận phóng về hướng An Lan, muốn cướp cây súng trong tay bà.
“Ba…”
“Phanh…”
An Lan đột nhiên gia tốc, giọng nói của bà cùng vang lên với tiếng súng.
Toàn thân Lăng Hoa Thanh run lên, ông ta khó tin mà nhìn xuống ngực mình, sau đó lại trúng một phát súng, trên thân lại có thêm một vệt máu.
“Phanh phanh phanh…”
Ngón trỏ tay phải An Lan vẫn không ngừng lại, bà lạnh lùng đếm phát đạn, mãi đến khi còn lại viên cuối cùng thì bà mới buông cò súng ra.
Chiếc áo sơ mi trắng trong bộ đồ vest của Lăng Hoa Thanh đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Ông ta nhìn An Lan trừng trừng, thân thể ngã thẳng xuống đất, máu chảy ra từng giọt từng giọt nhuộm đỏ cả sàn nhà.
“Ba.”
Lăng Tiêu xông lên thì nhìn thấy Lăng Hoa Thanh quỳ trên mặt đất, dưới người toàn là máu tươi, mà mấy tiếng súng vừa rồi sớm đã làm mặt mày Lăng Tiêu không còn chút máu.
Lăng Hoa Thanh chống một tay lên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu vẩn đục cứ nhìn chằm chằm vào An Lan, mang theo sự cố chấp nhất quán: “Vì… Sao?”
Máu tràn ra từ khóe miệng ông ta.
An Lan cười nói: “Ở bên cạnh ông, ngày ngày tôi như cái xác không hồn, sống không bằng chết, tôi đã chịu đủ cuộc sống này rồi.”
Lăng Hoa Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng ông ta đã trúng quá nhiều phát súng nên thân thể đã không cho phép, ông ta chỉ có thể cố chống người lên nhìn An Lan, súng trên tay đã sớm trượt xuống đất.
Mà ông ta cũng không chống được bao lâu thì thân thể đã ngã thẳng xuống đất.
“Ba.” Lăng Tiêu tuyệt vọng gào thét, luống cuống tay chân đón lấy Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh vẫn nhìn An Lan, miệng không ngừng ọc máu.
An Lan nhìn Lăng Hoa Thanh thoi thóp mà nước mắt cứ chảy dài: “Thật không ngờ cuối cùng người nhẫn tâm nhất sẽ là tôi.”
Lăng Hoa Thanh có rất nhiều lời không thể nói ra được, tay ông ta nắm chặt lấy áo Lăng Tiêu, thân thể run lên, trước khi chết trông có vẻ rất đau đớn.
Ông ta không muốn chết, càng không đành lòng giết bà.
Ông ta có súng, lại không nỡ nổ súng vào bà.
Cuộc đời này của ông ta thua trong tay một người phụ nữ tên là An Lan.
Danh sách chương