Thấy Lăng Tiêu càn rỡ dò xét Thịnh Hoàn Hoàn như thế, tay Đường Nguyên Minh âm thầm nắm chặt.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn lại lạnh lùng quay mặt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Lăng Tiêu.
Trong lòng Lăng Tiêu siết chặt, dời mắt đi nhìn về hướng Hà Song quỳ trên mặt đất một lát rồi nhìn Thịnh Tư Nguyên và nói: “Thịnh lão, Thịnh lão phu nhân.”
Thịnh Tư Nguyên không cho Lăng Tiêu sắc mặt tốt, chỉ bình tĩnh nói: “Cậu tới làm gì, ngại Thịnh gia không đủ loạn hay là muốn đến chế giễu?”
Lăng Tiêu trầm giọng nói: “Tôi tới cho mọi người một câu trả lời.”
Trước khi đến đây, Lăng Tiêu đã đi đến Vô Song Thành một chuyến và tìm được một vài thứ trong văn phòng của Hà Song.
Lăng Tiêu nhận lấy một cái máy tính từ tay người đàn ông phía sau rồi lấy ra một cái bút máy màu lam từ trong túi.
Trông thấy cây bút trong tay Lăng Tiêu, Hà Song lập tức sợ hãi.
Đó là cây bút mà bà ta dùng mỗi ngày, Lăng Tiêu lấy nó tới làm gì?
Dưới ánh mắt của mọi người, Lăng Tiêu lấy ra một vật từ cây bút, đó là cái máy nghe trộm cực nhỏ.
Sắc mặt Hà Song trắng xanh, chuyện này là thế nào, trong cây bút của bà ta có thêm cái máy nghe trộm này từ khi nào?
Lăng Tiêu nhìn Hà Song sắc mặt trắng bệch: “Chắc bà cũng không ngờ trong cây bút mình mang theo mỗi ngày lại giấu máy nghe trộm đúng không.”
Lăng Hoa Thanh không tin bất kỳ ai nên đã lắp máy nghe trộm trong cây bút của Hà Song, tối hôm qua An Lan nghe thấy Lăng Hoa Thanh và thủ hạ của ông ta nhắc đến cây bút này nên đã nghĩ cách truyền tin cho Hà Vinh.
Đột nhiên, trong máy vi tính truyền ra một tiếng “Bịch”, sau đó tiếng nói oán hận không cam lòng của Hà Song đã truyền ra từ máy vi tính:
“Nhị Gia, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông muốn nối lại tình xưa với An Lan, ông muốn chơi trò ba con tình thâm với Lăng Tiêu, kiếp sau đi!”
“A Thành.”
“Chị Song.”
“Nhị Gia có dặn dò đêm nay muốn Thịnh Xán chết, nếu như thất bại nữa thì anh biết hậu quả không?”
“Vâng, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng chuyện này.”
“Nếu không giết được Thịnh Xán thì giết con gái hắn cũng được, đi đi!”
Sau khi tiếng bước chân rời đi vang lên, giọng nói của Hà Song lại truyền vào tai mọi người: “Nhị Gia, e là ông không ăn được bữa cơm ba con hiếu thuận này đâu.”
Mấy ánh mắt lạnh lẽo như tên bắn cùng nhắm về phía Hà Song.
Hà Song sớm đã suy sụp ngồi bệt dưới đất, lúc này lại điên cuồng cười: “Ha ha… Ha ha ha… Nhị Gia, uổng cho tôi yêu ông cả đời, làm nhiều chuyện trái với lương tâm vì ông, kết quả cũng chẳng là cái thá gì… Chẳng là cái thá gì…”
Hà Song vẫn cho rằng mặc dù Lăng Hoa Thanh không yêu mình, nhưng ông ta tin tưởng mình nhất, bà ta là trợ thủ đắc lực khôn khéo tài giỏi nhất của ông ta.
Lại không ngờ rằng ông ta luôn đề phòng bà ta.
Lăng Tiêu khép máy tính lại rồi giao cho vệ sĩ phía sau, sau đó nhìn về phía vợ chồng Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn: “Mọi chuyện là như vậy, các người tùy ý xử trí hai người này.”
Mà Thịnh Hoàn Hoàn lại lạnh lùng quay mặt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Lăng Tiêu.
Trong lòng Lăng Tiêu siết chặt, dời mắt đi nhìn về hướng Hà Song quỳ trên mặt đất một lát rồi nhìn Thịnh Tư Nguyên và nói: “Thịnh lão, Thịnh lão phu nhân.”
Thịnh Tư Nguyên không cho Lăng Tiêu sắc mặt tốt, chỉ bình tĩnh nói: “Cậu tới làm gì, ngại Thịnh gia không đủ loạn hay là muốn đến chế giễu?”
Lăng Tiêu trầm giọng nói: “Tôi tới cho mọi người một câu trả lời.”
Trước khi đến đây, Lăng Tiêu đã đi đến Vô Song Thành một chuyến và tìm được một vài thứ trong văn phòng của Hà Song.
Lăng Tiêu nhận lấy một cái máy tính từ tay người đàn ông phía sau rồi lấy ra một cái bút máy màu lam từ trong túi.
Trông thấy cây bút trong tay Lăng Tiêu, Hà Song lập tức sợ hãi.
Đó là cây bút mà bà ta dùng mỗi ngày, Lăng Tiêu lấy nó tới làm gì?
Dưới ánh mắt của mọi người, Lăng Tiêu lấy ra một vật từ cây bút, đó là cái máy nghe trộm cực nhỏ.
Sắc mặt Hà Song trắng xanh, chuyện này là thế nào, trong cây bút của bà ta có thêm cái máy nghe trộm này từ khi nào?
Lăng Tiêu nhìn Hà Song sắc mặt trắng bệch: “Chắc bà cũng không ngờ trong cây bút mình mang theo mỗi ngày lại giấu máy nghe trộm đúng không.”
Lăng Hoa Thanh không tin bất kỳ ai nên đã lắp máy nghe trộm trong cây bút của Hà Song, tối hôm qua An Lan nghe thấy Lăng Hoa Thanh và thủ hạ của ông ta nhắc đến cây bút này nên đã nghĩ cách truyền tin cho Hà Vinh.
Đột nhiên, trong máy vi tính truyền ra một tiếng “Bịch”, sau đó tiếng nói oán hận không cam lòng của Hà Song đã truyền ra từ máy vi tính:
“Nhị Gia, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông muốn nối lại tình xưa với An Lan, ông muốn chơi trò ba con tình thâm với Lăng Tiêu, kiếp sau đi!”
“A Thành.”
“Chị Song.”
“Nhị Gia có dặn dò đêm nay muốn Thịnh Xán chết, nếu như thất bại nữa thì anh biết hậu quả không?”
“Vâng, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng chuyện này.”
“Nếu không giết được Thịnh Xán thì giết con gái hắn cũng được, đi đi!”
Sau khi tiếng bước chân rời đi vang lên, giọng nói của Hà Song lại truyền vào tai mọi người: “Nhị Gia, e là ông không ăn được bữa cơm ba con hiếu thuận này đâu.”
Mấy ánh mắt lạnh lẽo như tên bắn cùng nhắm về phía Hà Song.
Hà Song sớm đã suy sụp ngồi bệt dưới đất, lúc này lại điên cuồng cười: “Ha ha… Ha ha ha… Nhị Gia, uổng cho tôi yêu ông cả đời, làm nhiều chuyện trái với lương tâm vì ông, kết quả cũng chẳng là cái thá gì… Chẳng là cái thá gì…”
Hà Song vẫn cho rằng mặc dù Lăng Hoa Thanh không yêu mình, nhưng ông ta tin tưởng mình nhất, bà ta là trợ thủ đắc lực khôn khéo tài giỏi nhất của ông ta.
Lại không ngờ rằng ông ta luôn đề phòng bà ta.
Lăng Tiêu khép máy tính lại rồi giao cho vệ sĩ phía sau, sau đó nhìn về phía vợ chồng Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn: “Mọi chuyện là như vậy, các người tùy ý xử trí hai người này.”
Danh sách chương