Qua thật lâu Đường Nguyên Minh vẫn không nói gì, trên trán người đàn ông lại ứa mồ hôi.
Một lúc sau Đường Nguyên Minh mới phất tay với anh ta: “Ra ngoài đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo sớm cho các người, nhớ là tôi muốn nữ bác sĩ và y tá trưởng có kinh nghiệm nhất cả thành phố tới làm cuộc phẫu thuật này.”
Người đàn ông vội vàng gật đầu: “Đường tổng yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này.”
Nói xong, ông ta vội xoay người rời đi, thực sự quá dọa người!
Người đàn ông đi chưa được bao lâu thì Đường Nguyên Minh liền nhận được điện thoại của thủ hạ, Thịnh giai Âm trúng đạn qua đời, Lăng Tiêu đang lùng bắt Hà Song cả thành phố.
Đường Nguyên Minh nghe xong thì lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định phải tìm ra Hà Song trước Lăng Tiêu.”
Lúc này Hà Song đang trốn trong một căn nhà bị ngư dân vứt bỏ ở bờ biển, bà ta đang chờ thuyền đưa mình ra khỏi Hải Thành.
Nhưng đợi đến sau nửa đêm vẫn không nghe có thuyền chạy đến, một tia sáng yếu ớt chiếu vào từ khe cửa, Hà Song mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng anh tuấn kia của Đường Nguyên Minh.
Hà Song lập tức nâng súng trong tay lên, nhưng Đường Nguyên Minh lại nhanh hơn bà ta, anh tung một chân đá văng khẩu súng đi thật xa.
Hà Song không phản kháng nữa mà ngồi dưới đất nhìn Đường Nguyên Minh: “Cậu là con trai của Đường Thắng Văn?”
Hà Song không ngờ người đầu tiên tìm thấy mình lại là Đường Nguyên Minh.
Thân hình cao lớn của Đường Nguyên Minh gần như che khuất tất cả ánh sáng: “Làm giao dịch đi, thế nào?”
Hà Song cười cười: “Chúng ta có gì để giao dịch?”
Đường Nguyên Minh ngồi xuống một cái thùng lớn rồi rút một điếu thuốc ra châm lửa, ngậm nó trên đôi môi gợi cảm: “Không phải bà muốn Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù sao, chúng ta làm giao dịch.”
“Cậu muốn tôi làm thế nào?” Hà Song hỏi.
“Cắn chết Lăng Hoa Thanh không hé miệng.”
“Tôi có lợi ích gì?”
“Tôi sẽ cho bà được chết dứt khoát, không để bà rơi vào tay cha con Lăng Hoa Thanh.”
Đường Nguyên Minh phun ra một ngụm khói trắng, ngón tay thon dài gạt gạt tàn thuốc, không nhanh không chậm nói với Hà Song: “Bà phải biết rằng đây là lựa chọn tốt nhất của mình.”
Hà Song chỉ trầm mặc một lát rồi chấp nhận: “Được, tôi hứa với cậu, chỉ cần chết được thể diện.”
Hà Song đi theo Lăng Hoa Thanh nhiều năm nên biết rõ kết cục rơi vào tay ông ta sẽ như thế nào, ông ta nhất sẽ khiến bà ta sống không bằng chết, quan trọng nhất là bà ta không muốn con tiện nhân An Lan kia toại nguyện.
Bà ta đã rơi vào tay Đường Nguyên Minh rồi thì trốn cũng không thoát, nhưng bà ta có thể lựa chọn một cái chết thể diện, đồng thời cũng làm cha con Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù, không cách nào giải quyết xung đột nữa.
Không phải Lăng Tiêu yêu Thịnh Hoàn Hoàn sao, vậy để hắn yêu cả đời mà không được, không uổng công bà ta mất mạng vì chuyện này.
Đường Nguyên Minh vừa mang Hà Song đi thì Lăng Tiêu đã lập tức xuất hiện.
Lăng Tiêu vồ hụt nhìn dấu chân xung quanh, sắc mặt cực kỳ nặng nề: “Đi điều tra xem có phải Hà Song được người của Vô Song Thành mang đi không.”
Vừa trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu đã nhận được tin tức phía người của Vô Song Thành còn đang tìm kiếm Hà Song.
Một lúc sau Đường Nguyên Minh mới phất tay với anh ta: “Ra ngoài đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo sớm cho các người, nhớ là tôi muốn nữ bác sĩ và y tá trưởng có kinh nghiệm nhất cả thành phố tới làm cuộc phẫu thuật này.”
Người đàn ông vội vàng gật đầu: “Đường tổng yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này.”
Nói xong, ông ta vội xoay người rời đi, thực sự quá dọa người!
Người đàn ông đi chưa được bao lâu thì Đường Nguyên Minh liền nhận được điện thoại của thủ hạ, Thịnh giai Âm trúng đạn qua đời, Lăng Tiêu đang lùng bắt Hà Song cả thành phố.
Đường Nguyên Minh nghe xong thì lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định phải tìm ra Hà Song trước Lăng Tiêu.”
Lúc này Hà Song đang trốn trong một căn nhà bị ngư dân vứt bỏ ở bờ biển, bà ta đang chờ thuyền đưa mình ra khỏi Hải Thành.
Nhưng đợi đến sau nửa đêm vẫn không nghe có thuyền chạy đến, một tia sáng yếu ớt chiếu vào từ khe cửa, Hà Song mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng anh tuấn kia của Đường Nguyên Minh.
Hà Song lập tức nâng súng trong tay lên, nhưng Đường Nguyên Minh lại nhanh hơn bà ta, anh tung một chân đá văng khẩu súng đi thật xa.
Hà Song không phản kháng nữa mà ngồi dưới đất nhìn Đường Nguyên Minh: “Cậu là con trai của Đường Thắng Văn?”
Hà Song không ngờ người đầu tiên tìm thấy mình lại là Đường Nguyên Minh.
Thân hình cao lớn của Đường Nguyên Minh gần như che khuất tất cả ánh sáng: “Làm giao dịch đi, thế nào?”
Hà Song cười cười: “Chúng ta có gì để giao dịch?”
Đường Nguyên Minh ngồi xuống một cái thùng lớn rồi rút một điếu thuốc ra châm lửa, ngậm nó trên đôi môi gợi cảm: “Không phải bà muốn Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù sao, chúng ta làm giao dịch.”
“Cậu muốn tôi làm thế nào?” Hà Song hỏi.
“Cắn chết Lăng Hoa Thanh không hé miệng.”
“Tôi có lợi ích gì?”
“Tôi sẽ cho bà được chết dứt khoát, không để bà rơi vào tay cha con Lăng Hoa Thanh.”
Đường Nguyên Minh phun ra một ngụm khói trắng, ngón tay thon dài gạt gạt tàn thuốc, không nhanh không chậm nói với Hà Song: “Bà phải biết rằng đây là lựa chọn tốt nhất của mình.”
Hà Song chỉ trầm mặc một lát rồi chấp nhận: “Được, tôi hứa với cậu, chỉ cần chết được thể diện.”
Hà Song đi theo Lăng Hoa Thanh nhiều năm nên biết rõ kết cục rơi vào tay ông ta sẽ như thế nào, ông ta nhất sẽ khiến bà ta sống không bằng chết, quan trọng nhất là bà ta không muốn con tiện nhân An Lan kia toại nguyện.
Bà ta đã rơi vào tay Đường Nguyên Minh rồi thì trốn cũng không thoát, nhưng bà ta có thể lựa chọn một cái chết thể diện, đồng thời cũng làm cha con Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù, không cách nào giải quyết xung đột nữa.
Không phải Lăng Tiêu yêu Thịnh Hoàn Hoàn sao, vậy để hắn yêu cả đời mà không được, không uổng công bà ta mất mạng vì chuyện này.
Đường Nguyên Minh vừa mang Hà Song đi thì Lăng Tiêu đã lập tức xuất hiện.
Lăng Tiêu vồ hụt nhìn dấu chân xung quanh, sắc mặt cực kỳ nặng nề: “Đi điều tra xem có phải Hà Song được người của Vô Song Thành mang đi không.”
Vừa trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu đã nhận được tin tức phía người của Vô Song Thành còn đang tìm kiếm Hà Song.
Danh sách chương