Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mới đẩy Thịnh Hoàn Hoàn từ trên người xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn bị tra tấn thương tích đầy mình, như miếng vải rách nằm ở đó không còn sức lực nhúc nhích...
Lăng Tiêu rất bất mãn với dáng vẻ nửa chết nửa sống này của cô, không chút thương tiếc mà đẩy cửa xe ra tự đi xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi thật lâu trong xe mới dịu lại, tự sửa sang lại một chút mới kéo thân thể bủn rủn đau đớn xuống xe.
Tiến đến phòng khách, Bạch quản gia liền bưng ly sữa bò đến, cung kính cúi người: “Thiếu phu nhân.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chất lỏng màu trắng kia, không chút do dự bưng lên rồi uống cạn.

Uống xong liền đặt cái ly lên khay, kéo bước chân nặng nề bước từng bước lên lầu.

Trở lại phòng ngủ cũng không thấy Lăng Tiêu đâu, hắn đã vào phòng sách, Thịnh Hoàn Hoàn cầm áo ngủ vào phòng tắm, sau khi đi ra thì nằm trên giường không nhúc nhích.

Qua chừng mười phút, Lăng Tiêu đi ra từ phòng sách, đứng ở mép giường nhìn xuống cô gái nằm trên giường mà nói: “Đi nấu cơm.”
Thịnh Hoàn Hoàn mở đôi mắt đỏ ké ra, nhìn hắn một lúc lâu mới kéo kéo đôi môi sưng đỏ ra, khàn khàn mở miệng: “Tôi mệt quá.”
Chỉ thấy Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Cho cô mười lăm phút.”
Nói xong, hắn xoay người vào phòng tắm.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn trần nhà, một lát sau mới giãy giụa đứng lên, kéo bước chân nặng nề đi vào phòng bếp.
Khi Lăng Tiêu đi ra liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm sấp xuống bàn, trước mặt có một bát mì.
Hắn đi qua, ngồi xuống đối diện cô.
Mà cô vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, giống như đã ngủ rồi.
Lăng Tiêu không gọi cô mà lấy bát mì qua ăn.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, trên vầng trán trắng nõn đang ứa mồ hôi, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề.
Nghe tiếng hít thở càng ngày càng nặng, tầm mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt cô, chỉ thấy sắc mặt cô đỏ bừng, đầy đầu mồ hôi.
Hắn nhăn mày, nhấc chân đá giày cô: “Thịnh Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn “Ưm” một tiếng, vẫn nằm đó, khuôn mặt nhỏ đau đớn nhăn lại, mặt đỏ đến mức không bình thường.
Lăng Tiêu cau chặt mày kiếm lại, ngón tay thon dài dừng lại trên mặt cô, đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ nóng đến dọa người.
Không biết Lăng Tiêu thấp giọng nói câu gì đó, vội đứng dậy ôm Thịnh Hoàn Hoàn lên, bước nhanh đi đến phòng ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy có người chạm vào cô, cô nỗ lực mở mí mắt nặng nề ra, gương mặt trước mắt đặc biệt đẹp, lại âm trầm đến dọa người.
Lăng Tiêu đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên giường rồi xoay người đi ra bên ngoài, bước chân vừa di chuyển thì tay đã bị cô túm chặt: “Đừng đi.”
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó kéo tay cô xuống.
Hắn không rời đi bao lâu, một lát sau lại về tới phòng ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn mê mang, cảm thấy trên trán truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, trên trán cô có thêm một cái khăn lông ướt.
Chóp mũi là mùi hương quen thuộc, cô đau khổ lẩm bẩm: “Lăng Tiêu, tôi thật khó chịu, tôi đau quá.”
Sắc mặt cô gái trên giường đỏ đến dị thường, môi bị rách vừa sưng vừa khô, cô cau mày, mặt đầy đau đớn, nhìn rất yếu ớt.
Bạch quản gia dẫn bác sĩ gia đình tiến vào từ ngoài cửa, Lăng Tiêu thu bàn tay đang ngừng ở giữa không trung lại, lui ra ngoài ban công, lấy điếu thuốc ra châm.

Không bao lâu sau, Bạch quản gia đi đến bên cạnh hắn: “Thiếu gia, thiếu phu nhân sốt cao gần 40 độ, hiện tại đang tiêm thuốc hạ sốt.”
“Đã biết.” Lăng Tiêu không có quá nhiều phản ứng.
Bạch quản gia ho nhẹ một tiếng, do dự xấu hổ mở miệng: “Bác sĩ nói, thiếu phu nhân sốt cao là vì chuyện đó, cô ấy tiêm thuốc hạ sốt cho thiếu phu nhân, còn để lại chút thuốc mỡ, nhờ ngài bôi cho cô ấy, còn nói...!Còn nói...”
Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu dừng ở trên mặt ông: “Nói.”
Bạch quản gia đành căng da đầu nói: “Còn nói lần sau ngài dịu dàng một chút.”
Vẻ mặt Lăng Tiêu trầm trầm: “Đi ra ngoài.”
Bạch quản gia lập tức cong lưng lui xuống.
Hút xong một điếu thuốc, Lăng Tiêu lại trở vào phòng ngủ.
Cô gái trên giường đã ngủ say, vừa nhìn dáng vẻ đáng thương kia là biết đã bị đàn ông hung hăng chà đạp, yếu ớt như vừa chạm vào sẽ tan mất.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn cứ liên tục sốt cao, mãi đến sáng sớm mới hạ nhiệt.
Một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ dưới bụng làm mắt cô run rẩy, mãi đến khi người nọ đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn mới dám mở hai mắt ra.
Tối hôm qua cô luôn ngủ mê mang, cảm thấy bên cạnh luôn có người đổ nước, đổi khăn ướt cho mình.

Hình như người kia chính là Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngủ ngon, hiện tại cảm thấy cả người đau đớn, cô lại khép mí mắt nặng nề lại, ngủ một giấc tới giữa trưa.
Đợt bệnh này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại thì cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít.
Cô lấy di động ra, phát hiện đang trong trạng thái tắt máy, bộ hết pin sao?
Thịnh Hoàn Hoàn mở điện thoại ra, lượng điện còn 40%, là hắn sợ cô bị điện thoại đánh thức nên tắt sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, trên người dính nhớt, đầy mùi mồ hồi, cô phải tắm rửa một cái.
Sau khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn liền nhận được điện thoại của Lý Hưng Hoài, hôm nay đoàn xe có chở mấy chiếc xe đua mới tới, ông hỏi cô khi nào tới tham gia huấn luyện.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó nói cho ông ngày mai sẽ đến.

Sau khi ăn cơm trưa, Thịnh Hoàn Hoàn lấy quyển sách hôm qua mang về từ Thịnh gia ra, bên trong có rất nhiều nhận xét của Thịnh Xán, cái gì cũng giải thích rành mạch, đáng tiếc trước kia cô xem không vô!
Lăng Thiên Vũ lại bám dính lấy cô, Thịnh Hoàn Hoàn đưa quyển từ điển phiên dịch Trung Anh cho cậu, cậu nhóc liền lẳng lặng cầm từ điển ngồi bên cạnh cô xem.
Không biết có phải có Lăng Thiên Vũ làm bạn không, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trái tim mình trở nên tĩnh lặng, trước kia cô xem loại sách buồn tẻ này một lát liền trở nên thực bực bội.

Hiện tại cô chẳng những xem vào, còn có lĩnh ngộ mới.
Quả nhiên trước kia không có chí tiến thủ là vì cô sống quá an nhàn.
Buổi chiều, vợ chồng Hàn Tín đi vào tập đoàn Lăng thị để ký kết một hợp đồng với Lăng Tiêu, giá trị không cách nào đánh giá.
Sau khi ký kết hợp đồng, Hàn Tín liền hỏi: “Khi nào bác sĩ Đường xuất phát được?”
“Anh ta đang chờ một loại thuốc, nhưng có thể xem bệnh kín của lệnh phu nhân trước.”
Lăng Tiêu đưa danh thiếp của Đường Dật cho Hàn Tín, trên đó có điện thoại và địa chỉ của anh.
Nói xong chính sự, Hàn phu nhân hỏi về Thịnh Hoàn Hoàn: “Lăng tổng, nghe nói cậu và Hoàn Hoàn đã kết hôn, lần này tôi tới Hải Thành có mang theo không ít đặc sản, làm phiền cậu mang về cho cô ấy giúp tôi.”
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Vậy tôi thay nhà tôi cảm ơn Hàn phu nhân.”
Vừa rồi Hàn phu nhân luôn âm thầm đánh giá Lăng Tiêu, càng xem càng vừa lòng.
Ánh mắt con bé kia rất tốt, người đàn ông này không thua kém Mộ Tư chút nào.

Nhưng ai cũng nói đàn ông môi mỏng bạc tình, rất khó đi vào trái tim dạng người như Lăng Tiêu!
Sau khi vợ chồng Hàn Tín rời đi, Lăng Tiêu mở máy tính ra, bên trong có video theo dõi trong nhà, mọi chuyện xảy ra trong phòng chính đều bị máy tính quay lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện