Sáng hôm sau tại nhà họ Hiên.
Đêm qua sau khi Lý Thiệu Minh đánh thắng Khuê Sói, anh bảo Hiên Tịnh Vũ báo cảnh sát bắt hết đàn em của hắn, chẳng ai biết anh dẫn Khuê Sói đi đâu, cả đêm không về, chỉ bảo Hiên Tịnh Vũ là hôm sau anh sẽ về, bảo cô cứ ở nhà đợi anh.
Ông Hiên là bạn thân của bố Lý Phong, năm đó ông ấy và bố Lý Phong cùng gia nhập vào đội cảnh sát, cùng cố gắng chống lại bọn tội phạm và cùng được thăng chức, ông Hiên trở thành Cục trưởng cục cảnh sát thành phố, còn bố của Lý Phong làm chính trị viên. Sau này nghe nói một nhóm cướp trốn tới nơi của họ, ông Hiên và bố của Lý Phong đã đích thân dẫn các đồng chí cảnh sát truy bắt đám tội phạm đó. Kết quả bố của Lý Phong hi sinh, ông Hiên đồng ý với bố của Lý Phong rằng sẽ chăm sóc Lý Phong cả đời. Khi Lý Phong và Hiên Tịnh Vũ ngày càng lớn, ngoại hình Hiên Tịnh Vũ vô cùng xinh đẹp, ngày càng thu hút các cậu ấm theo đuổi, bố Hiên không ưng mấy cậu ấm lòe loẹt nên ông ấy gả luôn Hiên Tịnh Vũ cho Lý Phong.
Mẹ của Lý Phong mắc nhiều bệnh, tiền trợ cấp của nhà Lý Phong đã tiêu hết ngay từ khi Lý Phong mười mấy tuổi, ông Hiên luôn chu cấp cho nhà Lý Phong trong suốt những năm qua. Ông Hiên coi Lý Phong như con trai ruột của mình. Bệnh của ông ấy mới đỡ được chút, nghe nói Hiên Tịnh Vũ muốn dẫn Lý Phong về, ông ấy đã báo cho hai người anh trong nhà ngay và nhờ họ đón ông cụ nhà họ Hiên, dẫn cả nhà họ Hiên đến để nhiệt tình chào đón Lý Phong.
Ông ấy đoán trước kia lúc Lý Phong bỏ nhà đi chắc là do Hiên Tịnh Vũ lạnh nhạt với anh, người nhà họ Hiên không thích anh, anh không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Ông ấy cũng cảm thấy rất tự trách khi Lý Phong bỏ nhà đi, ông ấy muốn cho Lý Phong cảm nhận được sự ấm áp của nhà họ Hiên, hết lòng dỗ dành Lý Phong ở lại để chung sống yên bình cùng Hiên Tịnh Vũ.
Từ nhỏ Lý Phong đã mất bố, anh đã rất khổ rồi, ông Hiên không đành lòng để Lý Phong bị bắt nạt, bị người ta coi thường thêm nữa.
Nhà của ông Hiên là một căn nhà nhỏ hai tầng, sống chung khu dân cư với rất nhiều lãnh đạo trong thành phố. Sáng ra lúc ông Hiên dẫn theo một nhóm người chờ ở trước cửa, phó bí thư thành phố đứng trên sân thượng nhìn thấy ông Hiên bỗng mỉm cười: “Ông Hiên, sắc mặt hôm nay tốt nhỉ, nhà ông có chuyện gì vậy? Sao nghe hoành tráng thế?”
“Con rể về”, sắc mặt ông Hiên tươi tắn, đứng thẳng người và mỉm cười.
“Sao cơ?”, vẻ mặt phó bí thư bỗng trở nên ớn lạnh.
Ông Hiên cả đời ngay thẳng, nhiệm vụ trước nay của ông ấy là trừ hại cho dân, các lãnh đạo trong thành phố đều là người tốt, phó bí thư cũng rất ngưỡng mộ ông Hiên. Ông ta là hàng xóm của ông Hiên, cũng hiểu rõ về mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Hiên. Khi nghe thấy con rể ở rể nhà họ Hiên sắp trở về, ông ta bỗng cảm thấy mất hứng, đứa con rể ở rể này thà đừng về còn hơn.
Tại sao? Bởi vì ông Hiên không ưa những cậu ấm thích làm màu trong thành phố, nhưng phó bí thư lại nghĩ Lý Phong đó còn thua xa đám cậu ấm màu mè trong thành phố. Các cậu ấm còn có tiền đồ, có cố gắng tiến lên, sóng sau xô sóng trước. Nhưng tên Lý Phong này thì kém cỏi, không làm gì nên hồn. Không những tính tình nhu nhược hèn hạ, mà còn nông cạn, không có chí lớn, lại còn ham ăn biếng làm. Năm anh lên đại học, đều là ông Hiên bỏ tiền túi ra cho anh đi học trường đại học Dã Kê.
Anh và Hiên Tịnh Vũ đã kết hôn được nửa năm, nửa năm qua Hiên Tịnh Vũ đã tìm biết bao nhiêu công việc cho anh, nhưng những việc này anh không làm được nổi năm ngày. Không phải là đồng nghiệp xa lánh anh, mà là vì lương thấp việc nặng, hỏi anh muốn gì thì anh nói muốn làm việc nhẹ lương cao. Phó bí thư thầm nghĩ, nếu có công việc tốt như thế thì tôi đã làm rồi, cần gì mệt nhọc bạc cả đầu khi mới có hơn năm mươi tuổi.
Hơn nữa còn bỏ nhà đi, khiến ông Hiên tức giận tái phát bệnh tim phải nhập viện. Đây không phải lần đầu anh bỏ nhà đi, cả đời này có khi ông Hiên còn yêu thương anh nhiều hơn cả con gái ruột, anh đã hai mươi hai tuổi rồi, ấy vậy mà cứ bắt ông Hiên phải lo lắng, phó bí thư cảm thấy anh làm vậy quá ấu trĩ.
“Tiểu Vũ, thoáng cái đã chín giờ rồi, bác và mọi người đợi suốt từ tám giờ sáng đến giờ, rốt cuộc chồng cháu có tới không? Nếu chồng cháu không tới thì để mọi người vào nhà”, ông cụ nhà họ Hiên mỉm cười, nhìn Hiên Tịnh Vũ nói. Ông ta nhấn mạnh vào chữ chồng, giọng hơi mỉa mai.
Ông cụ nhà họ Hiên vẫn còn sống, mỗi năm cứ thay phiên sống với nhà của ba người con. Ông Hiên có hai người anh, các con của hai ông anh đều là con trai, ông Hiên chỉ có một đứa con gái là Hiên Tịnh Vũ. Hai người anh của ông Hiên đều làm việc trong cơ quan chính phủ, hai người anh họ của Hiên Tịnh Vũ cũng làm ăn rất tốt. Người anh cả tự mở công ty nhỏ, thu nhập hàng năm là một triệu tệ. Anh hai làm nhân viên trong văn phòng chính phủ, đang cố gắng để được thăng chức lên làm phó phòng.
“Tiểu Vũ, nghiêm túc đó, rốt cuộc chồng em có tới không? Em chắc là hôm nay cậu ta tới chứ? Đừng nói lại bỏ nhà ra đi nhé?”, vẻ mặt của anh hai đang rất bực mình, thầm nghĩ tên ranh Lý Phong này lại bắt mình đợi một tiếng đồng hồ, lãnh đạo trong thành phố còn chẳng lên mặt như cậu ta đâu.
Ngoài ông Hiên, tất cả người trong nhà họ Hiên đều không đồng ý gả Hiên Tịnh Vũ cho Lý Phong. Cứ nghĩ tới tên Lý Phong ‘tô son trát phấn’ đó anh ta lại muốn dạy dỗ cho Lý Phong một bài học.
“Tiểu Bình, nói gì vậy? Cố ý chọc giận chú ba của con à?”, vợ bác hai tỏ vẻ không vui.
Trên dưới nhà họ Hiên có mỗi ông Hiên là có tiền đồ nhất, ông Hiên là chủ một nhà. Thấy sắc mặt ông Hiên không vui, vợ bác hai vội vàng trách mắng anh hai một câu. Rồi bà ta cau mày nhìn đồng hồ trên cổ tay, trong lòng cũng không mấy vui vẻ. Tên Lý Phong này đúng là phiền phức, trước kia lúc nào cũng không tuân thủ giờ giấc rồi đến muộn, giờ bỏ nhà đi được một thời gian thế mà vẫn vậy. Nếu không phải nể mặt chú ba, thì bà ta đã dạy cho tên Lý Phong một trận rồi.
Tiểu Vũ rơi vào thế khó, vốn dĩ tìm một cậu ấm nhà giàu có tài sản hơn tỉ rất dễ, sao lại đi tìm thứ như này.
Nghiệt duyên.
“Lý Phong, chắc anh ta sẽ không đến muộn đâu”, Hiên Tịnh Vũ kéo lấy Tiểu Bình An vào lòng, tuy trong lòng cô cũng không vui, nhưng cô vẫn cố chịu đựng điều đó.
Tuy tính cách Lý Phong vẫn giống như trước, nhưng từ khi anh mất tích trở về, rõ ràng cô cảm nhận được Lý Phong, người tự xưng là Lý Thiệu Minh đã thay đổi rất nhiều. Tác phòng làm việc của anh, cách đối nhân xử thế và cả sự tự tin khi mọi chuyện lớn nhỏ như đều nằm trong tầm kiểm soát. Cao thủ dạy anh võ công hình như không những dạy anh tuyệt thế võ công, mà còn dạy cho anh cách làm người. Anh vẫn hèn hạ như trước, nhưng cô đã dần thích sự hèn hạ này.
Trước giờ anh không bao giờ nuốt lời, anh nói muốn phế đi hay tay hai chân của người ta anh liền phế bỏ. Anh đã hứa với cô hôm nay sẽ tới nên chắc sẽ tới, đúng không?
Hiên Tịnh Vũ không hề nói về Lý Phong với người nhà họ Hiên, cô không biết nếu người nhà họ Hiên nhìn thấy Lý Phong mà họ luôn coi thường giờ đã là một đại gia với khối tài sản hơn trăm triệu, hơn nữa lại là người có tiếng trong mắt hai tổ chức cấp cao như cảnh sát và quân đội, được hai tổ chức cảnh sát và quân đội mời làm chuyên viên, liệu họ sẽ có biểu cảm như nào khi gặp được anh đây?
Tuy tính cô trầm lặng, không quan tâm mấy tới những thứ hư vinh. Nhưng cô đã dần có cảm tình với Lý Phong, cô mong người trong nhà có thể thấy được sự thay đổi của Lý Phong.
Dường như Thẩm Hân đã mua một chiếc xe sang hãng hiệu Maybach cho anh, anh sẽ lái chiếc xe sang đó tới đây chứ?
“Giờ Lý Phong giỏi rồi”, đột nhiên Tiểu Bình An nói với ánh mắt ngây thơ.
“Lý Phong giỏi rồi?”, người nhà họ Hiên ngạc nhiên nhìn cô bé.
“Phải, giờ Lý Phong giỏi rồi, chú ấy có tiền rồi. Chú ấy tự kiếm tiền, chú ấy mua cho cháu rất nhiều đồ chơi và quần áo, còn đút tiền cho các cô trong trường mẫu giáo của chúng cháu, để các cô ấy chăm sóc cháu tốt hơn. Đây, bộ đồ trên người cháu là do chú ấy mua đó”, Tiểu Bình An ngày càng thích Lý Phong, cô bé không thích người nhà họ Hiên khinh thường anh, nên cô bé đã lớn tiếng giải thích cho anh.
“Hả? Tên ranh đó tìm được việc rồi sao?”, anh cả ngạc nhiên, lật ngược nhãn hiệu trên bộ đồ của Tiểu Bình An.
Tiểu Bình An mặc một chiếc váy trắng với kiểu dáng thời trang, chất vải thoải mái, mặc lên người Tiểu Bình An trông rất khí chất. Hắn liếc qua nhãn hiệu trên chiếc váy trắng mà cô bé mặc, tay trái bỗng run lên, không ngờ lại là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế.
Channel.
Từ nhỏ, gia đình anh cả nhà họ Hiên đã khá giả, giờ mở công ty ắt cũng phân biệt được mặt hàng, hắn nhận ra bộ váy trắng trên người Tiểu Bình An không phải hàng giả.
Dù không có Lý Phong, Hiên Tịnh Vũ cũng có thể mua bộ váy xinh xắn cho Tiểu Bình An. Nhưng Tiểu Bình An năm nay mới có năm tuổi, cho cô bé mặc một bộ váy hãng hiệu nổi tiếng quốc tế với giá hàng nghìn tệ có phải hơi quá rồi không?
Chẳng lẽ tên Lý Phong này phát tài rồi?
Nhìn thấy anh hai nhà họ Hiên cũng đang nhìn bộ váy trên người Tiểu Bình An, sắc mặt anh cả nhà họ Hiên cũng trở nên nghiêm trọng.
Hắn vất vả ba năm mới gây dựng nên công ty có mức thu nhập tiền triệu, còn Lý Phong mất tích một thời gian giờ quay về đã vượt xa hắn. Dù cậu ta vẫn chưa bỏ xa mình, nhưng có thể dễ dàng mua cho con gái một bộ váy mấy nghìn tệ, thực lực này không thể xem thường được đâu.
“Tiểu Vũ, chất vải của bộ váy trên người Tiểu Bình An được đó, chắc cũng phải mấy nghìn tệ nhỉ? Bộ váy này là Lý Phong mua cho con bé thật à?”, anh hai nhà họ Hiên hít sâu một hơi và hỏi.
“Vâng”, Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.
Nghe thấy lời của Hiên Tịnh Vũ, mọi người trong nhà họ Hiên ngơ ngác nhìn nhau. Trẻ con không biết nói dối, nhưng đôi lúc người làm mẹ cũng bị lừa. Còn Hiên Tịnh Vũ lại không bao giờ bị người ta lừa, cô cũng không bao giờ nói dối. Nếu Hiên Tịnh Vũ đã nói thế thì chắc chắn là thật.
Người trong nhà họ Hiên bỗng xôn xao cả lên.
“Phong Nhi bỏ nhà đi một thời gian, cuối cùng đã tiến bộ rồi”, trong lòng ông Hiên như được an ủi.
Đứa con rể ở rể nhà họ Hiên đã có tiền đồ rồi? Phó bí thư đang tưới hoa cũng bị cảnh tượng trong nhà họ Hiên thu hút.
“Từ khi Lý Phong xa nhà trở về quả thật đã trở nên rất có triển vọng. Anh ta đã kiếm được hai trăm triệu, mở một võ đường và còn có một chiếc xe sang hãng hiệu Maybach”, Hiên Tịnh Vũ nói với vẻ lạnh băng.
“Cái gì?”, mọi người trong nhà họ Hiên và phó bí thư càng ngạc nhiên.
Dần dần, một bầu không khí khác lạ bao trùm. Tất cả mọi người trong nhà đều đưa mắt nhìn nhau, có nằm mơ họ cũng không ngờ Lý Phong, người mà họ luôn coi thường lại có thành công chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi như thế.
Ông Hiên lại càng kinh ngạc, thầm cảm thấy tự hào.
Giỏi lắm, Phong Nhi, con giỏi lắm. Thì ra con đã thành tài đã phát triển rồi, cuối cùng bố cũng không làm phụ lòng người bố đã hi sinh của con.
Đúng lúc này một chiếc xe tải nhỏ từ xa lao tới. Khi chiếc xe tải nhỏ dừng lại, Lý Thiệu Minh mặc một bộ vest chỉnh tề nhảy xuống xe.
Thấy mọi người nhà họ Hiên đợi đã lâu, anh vội vàng cúi đầu lịch sự xin lỗi: “Xin lỗi, con tới trễ”.
Nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ mà Lý Phong lái tới, Hiên Tịnh Vũ, phó bí thư và tất cả mọi người trong nhà họ Hiên bỗng sững sờ.
Bà Hiên thầm nghĩ hay cho một chiếc xe sang hãng hiệu Maybach, ấy vậy mà vẫn vác tay không tới…
Đêm qua sau khi Lý Thiệu Minh đánh thắng Khuê Sói, anh bảo Hiên Tịnh Vũ báo cảnh sát bắt hết đàn em của hắn, chẳng ai biết anh dẫn Khuê Sói đi đâu, cả đêm không về, chỉ bảo Hiên Tịnh Vũ là hôm sau anh sẽ về, bảo cô cứ ở nhà đợi anh.
Ông Hiên là bạn thân của bố Lý Phong, năm đó ông ấy và bố Lý Phong cùng gia nhập vào đội cảnh sát, cùng cố gắng chống lại bọn tội phạm và cùng được thăng chức, ông Hiên trở thành Cục trưởng cục cảnh sát thành phố, còn bố của Lý Phong làm chính trị viên. Sau này nghe nói một nhóm cướp trốn tới nơi của họ, ông Hiên và bố của Lý Phong đã đích thân dẫn các đồng chí cảnh sát truy bắt đám tội phạm đó. Kết quả bố của Lý Phong hi sinh, ông Hiên đồng ý với bố của Lý Phong rằng sẽ chăm sóc Lý Phong cả đời. Khi Lý Phong và Hiên Tịnh Vũ ngày càng lớn, ngoại hình Hiên Tịnh Vũ vô cùng xinh đẹp, ngày càng thu hút các cậu ấm theo đuổi, bố Hiên không ưng mấy cậu ấm lòe loẹt nên ông ấy gả luôn Hiên Tịnh Vũ cho Lý Phong.
Mẹ của Lý Phong mắc nhiều bệnh, tiền trợ cấp của nhà Lý Phong đã tiêu hết ngay từ khi Lý Phong mười mấy tuổi, ông Hiên luôn chu cấp cho nhà Lý Phong trong suốt những năm qua. Ông Hiên coi Lý Phong như con trai ruột của mình. Bệnh của ông ấy mới đỡ được chút, nghe nói Hiên Tịnh Vũ muốn dẫn Lý Phong về, ông ấy đã báo cho hai người anh trong nhà ngay và nhờ họ đón ông cụ nhà họ Hiên, dẫn cả nhà họ Hiên đến để nhiệt tình chào đón Lý Phong.
Ông ấy đoán trước kia lúc Lý Phong bỏ nhà đi chắc là do Hiên Tịnh Vũ lạnh nhạt với anh, người nhà họ Hiên không thích anh, anh không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Ông ấy cũng cảm thấy rất tự trách khi Lý Phong bỏ nhà đi, ông ấy muốn cho Lý Phong cảm nhận được sự ấm áp của nhà họ Hiên, hết lòng dỗ dành Lý Phong ở lại để chung sống yên bình cùng Hiên Tịnh Vũ.
Từ nhỏ Lý Phong đã mất bố, anh đã rất khổ rồi, ông Hiên không đành lòng để Lý Phong bị bắt nạt, bị người ta coi thường thêm nữa.
Nhà của ông Hiên là một căn nhà nhỏ hai tầng, sống chung khu dân cư với rất nhiều lãnh đạo trong thành phố. Sáng ra lúc ông Hiên dẫn theo một nhóm người chờ ở trước cửa, phó bí thư thành phố đứng trên sân thượng nhìn thấy ông Hiên bỗng mỉm cười: “Ông Hiên, sắc mặt hôm nay tốt nhỉ, nhà ông có chuyện gì vậy? Sao nghe hoành tráng thế?”
“Con rể về”, sắc mặt ông Hiên tươi tắn, đứng thẳng người và mỉm cười.
“Sao cơ?”, vẻ mặt phó bí thư bỗng trở nên ớn lạnh.
Ông Hiên cả đời ngay thẳng, nhiệm vụ trước nay của ông ấy là trừ hại cho dân, các lãnh đạo trong thành phố đều là người tốt, phó bí thư cũng rất ngưỡng mộ ông Hiên. Ông ta là hàng xóm của ông Hiên, cũng hiểu rõ về mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Hiên. Khi nghe thấy con rể ở rể nhà họ Hiên sắp trở về, ông ta bỗng cảm thấy mất hứng, đứa con rể ở rể này thà đừng về còn hơn.
Tại sao? Bởi vì ông Hiên không ưa những cậu ấm thích làm màu trong thành phố, nhưng phó bí thư lại nghĩ Lý Phong đó còn thua xa đám cậu ấm màu mè trong thành phố. Các cậu ấm còn có tiền đồ, có cố gắng tiến lên, sóng sau xô sóng trước. Nhưng tên Lý Phong này thì kém cỏi, không làm gì nên hồn. Không những tính tình nhu nhược hèn hạ, mà còn nông cạn, không có chí lớn, lại còn ham ăn biếng làm. Năm anh lên đại học, đều là ông Hiên bỏ tiền túi ra cho anh đi học trường đại học Dã Kê.
Anh và Hiên Tịnh Vũ đã kết hôn được nửa năm, nửa năm qua Hiên Tịnh Vũ đã tìm biết bao nhiêu công việc cho anh, nhưng những việc này anh không làm được nổi năm ngày. Không phải là đồng nghiệp xa lánh anh, mà là vì lương thấp việc nặng, hỏi anh muốn gì thì anh nói muốn làm việc nhẹ lương cao. Phó bí thư thầm nghĩ, nếu có công việc tốt như thế thì tôi đã làm rồi, cần gì mệt nhọc bạc cả đầu khi mới có hơn năm mươi tuổi.
Hơn nữa còn bỏ nhà đi, khiến ông Hiên tức giận tái phát bệnh tim phải nhập viện. Đây không phải lần đầu anh bỏ nhà đi, cả đời này có khi ông Hiên còn yêu thương anh nhiều hơn cả con gái ruột, anh đã hai mươi hai tuổi rồi, ấy vậy mà cứ bắt ông Hiên phải lo lắng, phó bí thư cảm thấy anh làm vậy quá ấu trĩ.
“Tiểu Vũ, thoáng cái đã chín giờ rồi, bác và mọi người đợi suốt từ tám giờ sáng đến giờ, rốt cuộc chồng cháu có tới không? Nếu chồng cháu không tới thì để mọi người vào nhà”, ông cụ nhà họ Hiên mỉm cười, nhìn Hiên Tịnh Vũ nói. Ông ta nhấn mạnh vào chữ chồng, giọng hơi mỉa mai.
Ông cụ nhà họ Hiên vẫn còn sống, mỗi năm cứ thay phiên sống với nhà của ba người con. Ông Hiên có hai người anh, các con của hai ông anh đều là con trai, ông Hiên chỉ có một đứa con gái là Hiên Tịnh Vũ. Hai người anh của ông Hiên đều làm việc trong cơ quan chính phủ, hai người anh họ của Hiên Tịnh Vũ cũng làm ăn rất tốt. Người anh cả tự mở công ty nhỏ, thu nhập hàng năm là một triệu tệ. Anh hai làm nhân viên trong văn phòng chính phủ, đang cố gắng để được thăng chức lên làm phó phòng.
“Tiểu Vũ, nghiêm túc đó, rốt cuộc chồng em có tới không? Em chắc là hôm nay cậu ta tới chứ? Đừng nói lại bỏ nhà ra đi nhé?”, vẻ mặt của anh hai đang rất bực mình, thầm nghĩ tên ranh Lý Phong này lại bắt mình đợi một tiếng đồng hồ, lãnh đạo trong thành phố còn chẳng lên mặt như cậu ta đâu.
Ngoài ông Hiên, tất cả người trong nhà họ Hiên đều không đồng ý gả Hiên Tịnh Vũ cho Lý Phong. Cứ nghĩ tới tên Lý Phong ‘tô son trát phấn’ đó anh ta lại muốn dạy dỗ cho Lý Phong một bài học.
“Tiểu Bình, nói gì vậy? Cố ý chọc giận chú ba của con à?”, vợ bác hai tỏ vẻ không vui.
Trên dưới nhà họ Hiên có mỗi ông Hiên là có tiền đồ nhất, ông Hiên là chủ một nhà. Thấy sắc mặt ông Hiên không vui, vợ bác hai vội vàng trách mắng anh hai một câu. Rồi bà ta cau mày nhìn đồng hồ trên cổ tay, trong lòng cũng không mấy vui vẻ. Tên Lý Phong này đúng là phiền phức, trước kia lúc nào cũng không tuân thủ giờ giấc rồi đến muộn, giờ bỏ nhà đi được một thời gian thế mà vẫn vậy. Nếu không phải nể mặt chú ba, thì bà ta đã dạy cho tên Lý Phong một trận rồi.
Tiểu Vũ rơi vào thế khó, vốn dĩ tìm một cậu ấm nhà giàu có tài sản hơn tỉ rất dễ, sao lại đi tìm thứ như này.
Nghiệt duyên.
“Lý Phong, chắc anh ta sẽ không đến muộn đâu”, Hiên Tịnh Vũ kéo lấy Tiểu Bình An vào lòng, tuy trong lòng cô cũng không vui, nhưng cô vẫn cố chịu đựng điều đó.
Tuy tính cách Lý Phong vẫn giống như trước, nhưng từ khi anh mất tích trở về, rõ ràng cô cảm nhận được Lý Phong, người tự xưng là Lý Thiệu Minh đã thay đổi rất nhiều. Tác phòng làm việc của anh, cách đối nhân xử thế và cả sự tự tin khi mọi chuyện lớn nhỏ như đều nằm trong tầm kiểm soát. Cao thủ dạy anh võ công hình như không những dạy anh tuyệt thế võ công, mà còn dạy cho anh cách làm người. Anh vẫn hèn hạ như trước, nhưng cô đã dần thích sự hèn hạ này.
Trước giờ anh không bao giờ nuốt lời, anh nói muốn phế đi hay tay hai chân của người ta anh liền phế bỏ. Anh đã hứa với cô hôm nay sẽ tới nên chắc sẽ tới, đúng không?
Hiên Tịnh Vũ không hề nói về Lý Phong với người nhà họ Hiên, cô không biết nếu người nhà họ Hiên nhìn thấy Lý Phong mà họ luôn coi thường giờ đã là một đại gia với khối tài sản hơn trăm triệu, hơn nữa lại là người có tiếng trong mắt hai tổ chức cấp cao như cảnh sát và quân đội, được hai tổ chức cảnh sát và quân đội mời làm chuyên viên, liệu họ sẽ có biểu cảm như nào khi gặp được anh đây?
Tuy tính cô trầm lặng, không quan tâm mấy tới những thứ hư vinh. Nhưng cô đã dần có cảm tình với Lý Phong, cô mong người trong nhà có thể thấy được sự thay đổi của Lý Phong.
Dường như Thẩm Hân đã mua một chiếc xe sang hãng hiệu Maybach cho anh, anh sẽ lái chiếc xe sang đó tới đây chứ?
“Giờ Lý Phong giỏi rồi”, đột nhiên Tiểu Bình An nói với ánh mắt ngây thơ.
“Lý Phong giỏi rồi?”, người nhà họ Hiên ngạc nhiên nhìn cô bé.
“Phải, giờ Lý Phong giỏi rồi, chú ấy có tiền rồi. Chú ấy tự kiếm tiền, chú ấy mua cho cháu rất nhiều đồ chơi và quần áo, còn đút tiền cho các cô trong trường mẫu giáo của chúng cháu, để các cô ấy chăm sóc cháu tốt hơn. Đây, bộ đồ trên người cháu là do chú ấy mua đó”, Tiểu Bình An ngày càng thích Lý Phong, cô bé không thích người nhà họ Hiên khinh thường anh, nên cô bé đã lớn tiếng giải thích cho anh.
“Hả? Tên ranh đó tìm được việc rồi sao?”, anh cả ngạc nhiên, lật ngược nhãn hiệu trên bộ đồ của Tiểu Bình An.
Tiểu Bình An mặc một chiếc váy trắng với kiểu dáng thời trang, chất vải thoải mái, mặc lên người Tiểu Bình An trông rất khí chất. Hắn liếc qua nhãn hiệu trên chiếc váy trắng mà cô bé mặc, tay trái bỗng run lên, không ngờ lại là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế.
Channel.
Từ nhỏ, gia đình anh cả nhà họ Hiên đã khá giả, giờ mở công ty ắt cũng phân biệt được mặt hàng, hắn nhận ra bộ váy trắng trên người Tiểu Bình An không phải hàng giả.
Dù không có Lý Phong, Hiên Tịnh Vũ cũng có thể mua bộ váy xinh xắn cho Tiểu Bình An. Nhưng Tiểu Bình An năm nay mới có năm tuổi, cho cô bé mặc một bộ váy hãng hiệu nổi tiếng quốc tế với giá hàng nghìn tệ có phải hơi quá rồi không?
Chẳng lẽ tên Lý Phong này phát tài rồi?
Nhìn thấy anh hai nhà họ Hiên cũng đang nhìn bộ váy trên người Tiểu Bình An, sắc mặt anh cả nhà họ Hiên cũng trở nên nghiêm trọng.
Hắn vất vả ba năm mới gây dựng nên công ty có mức thu nhập tiền triệu, còn Lý Phong mất tích một thời gian giờ quay về đã vượt xa hắn. Dù cậu ta vẫn chưa bỏ xa mình, nhưng có thể dễ dàng mua cho con gái một bộ váy mấy nghìn tệ, thực lực này không thể xem thường được đâu.
“Tiểu Vũ, chất vải của bộ váy trên người Tiểu Bình An được đó, chắc cũng phải mấy nghìn tệ nhỉ? Bộ váy này là Lý Phong mua cho con bé thật à?”, anh hai nhà họ Hiên hít sâu một hơi và hỏi.
“Vâng”, Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.
Nghe thấy lời của Hiên Tịnh Vũ, mọi người trong nhà họ Hiên ngơ ngác nhìn nhau. Trẻ con không biết nói dối, nhưng đôi lúc người làm mẹ cũng bị lừa. Còn Hiên Tịnh Vũ lại không bao giờ bị người ta lừa, cô cũng không bao giờ nói dối. Nếu Hiên Tịnh Vũ đã nói thế thì chắc chắn là thật.
Người trong nhà họ Hiên bỗng xôn xao cả lên.
“Phong Nhi bỏ nhà đi một thời gian, cuối cùng đã tiến bộ rồi”, trong lòng ông Hiên như được an ủi.
Đứa con rể ở rể nhà họ Hiên đã có tiền đồ rồi? Phó bí thư đang tưới hoa cũng bị cảnh tượng trong nhà họ Hiên thu hút.
“Từ khi Lý Phong xa nhà trở về quả thật đã trở nên rất có triển vọng. Anh ta đã kiếm được hai trăm triệu, mở một võ đường và còn có một chiếc xe sang hãng hiệu Maybach”, Hiên Tịnh Vũ nói với vẻ lạnh băng.
“Cái gì?”, mọi người trong nhà họ Hiên và phó bí thư càng ngạc nhiên.
Dần dần, một bầu không khí khác lạ bao trùm. Tất cả mọi người trong nhà đều đưa mắt nhìn nhau, có nằm mơ họ cũng không ngờ Lý Phong, người mà họ luôn coi thường lại có thành công chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi như thế.
Ông Hiên lại càng kinh ngạc, thầm cảm thấy tự hào.
Giỏi lắm, Phong Nhi, con giỏi lắm. Thì ra con đã thành tài đã phát triển rồi, cuối cùng bố cũng không làm phụ lòng người bố đã hi sinh của con.
Đúng lúc này một chiếc xe tải nhỏ từ xa lao tới. Khi chiếc xe tải nhỏ dừng lại, Lý Thiệu Minh mặc một bộ vest chỉnh tề nhảy xuống xe.
Thấy mọi người nhà họ Hiên đợi đã lâu, anh vội vàng cúi đầu lịch sự xin lỗi: “Xin lỗi, con tới trễ”.
Nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ mà Lý Phong lái tới, Hiên Tịnh Vũ, phó bí thư và tất cả mọi người trong nhà họ Hiên bỗng sững sờ.
Bà Hiên thầm nghĩ hay cho một chiếc xe sang hãng hiệu Maybach, ấy vậy mà vẫn vác tay không tới…
Danh sách chương