“Tính đi, mấy đợt gần đây chúng ta thu hoạch được bao nhiêu?”, một ngày một đêm sau, sau khi nghỉ ngơi, Lý Thiệu Minh tỉnh lại, cả người đều bị băng bó, châm cứu, nằm trên một chiếc giường mềm mại lớn, sắc mặt trắng bệch, anh dõi mắt nhìn bốn người Đoàn Bội Bội, Vương Giai Nặc, Heo Rừng và Đại Quân vội vã đến thăm anh.
Từ bây giờ đến ngày đấu võ còn ba ngày, còn chưa đấu võ với Hồng Võ mà anh đã bị thương, trận đấu với Quỷ Đói đã ảnh hưởng lớn tới anh. Nhưng sau khi đánh nhau với Quỷ Đói, dựa vào những gì anh nắm được về năng lực thực chiến, cho dù bây giờ anh đang bị thương, anh cũng vẫn tin rằng có thể đánh bại Hồng Võ.
Lần đấu võ này có bảy hiệp, nếu họ thắng bốn hiệp sẽ được coi là người chiến thắng chung cuộc, họ có Diệp Hách Na Lạp Bích Tỷ ở ngoài tiếp viện, Bích Tỷ là cao thủ Thần Cấp cấp cao, sức mạnh có thể chèn ép bất cứ người nào trong đội ngũ của Hồng Võ, bọn họ có một hiệp coi như là chắc thắng. Còn ba hiệp, vết thương của Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong và Chu Bảo Bảo không nặng bằng anh, qua lần đại chiến này, bọn họ cũng thu hoạch được khá nhiều, mấy ngày nay mấy người bọn họ chỉ cần uống một số lượng đan dược lớn để bổ sung nội lực, sau đó nghỉ ngơi thêm ba ngày, đến ngày đấu võ sẽ có ít nhất ba trong số bốn người bọn họ có thể đánh bại đội ngũ của Hồng Võ.
“Đại ca, anh đã từng đánh bại bốn sát thủ trong Thập đại sát thủ, kiếm được tổng cộng khoảng mười ba tỷ từ chỗ bọn chúng. Sau đó anh lại đánh bại bốn sát thủ trong số Thập đại sát thủ, kiếm được mười hai tỷ từ chỗ bọn chúng. Ở trại huấn luyện Thiên Lang, anh đã đánh cược với người ta, thắng được hai phẩy ba tỷ tài sản nhà họ Hồng, còn hơn năm tỷ tiền cá cược của Thanh Phong và các công tử nhà giàu. Tập đoàn Nhân Đức còn có năm tỷ tài sản của chúng tôi, trừ đi chi phí mấy ngày gần đây và số tiền anh thưởng cho mọi người, hiện giờ anh vẫn còn tổng cộng bốn mươi tám tỷ”.
Vương Giai Nặc đeo chiếc kính dày cộp, những ngón tay nhỏ bé xinh đẹp nhanh nhẹn lướt trên bàn tính, sau khi Vương Giai Nặc tính xong thu nhập gần đây của Lý Thiệu Minh, cô ta ngược mắt lên nhìn anh.
“Đã có nhiều vậy rồi sao?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Đại ca, là anh quá hào phóng, mỗi lần thưởng cho chúng tôi đều thưởng hàng chục triệu, nếu không bây giờ anh đã có năm mươi tư tỷ rồi”, Vương Gia Nặc nói.
“Ồ, lần này chiến đấu với Quỷ Đói mọi người vất vả rồi, cô thay tôi chuyển thêm cho Tiểu Hy, Tiểu Chu, Cuồng Phong và Tiểu Minh mỗi người một tỷ, coi như là tiền tiêu vặt. Cô, Đại Quân và Bội Bội giúp tôi quản lý công ty cũng rất vất vả, mọi người thích thứ gì thì cứ dùng thẻ của công ty để thanh toán”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc lá, ngồi dậy trên giường.
“Đừng chuyển cho tôi, tôi đây không thiếu tiền”, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Cuồng Phong cũng ở đó, bọn họ bị thương nhẹ hơn Lý Thiệu Minh, không có vết thương ngoài nào nghiêm trọng, lúc này đã đến phòng của Lý Thiệu Minh để thăm anh.
Nghe Lý Thiệu Minh định chuyển tiền cho mình, Chu Bảo Bảo tỏ ra hơi khó chịu.
“Đúng vậy, cứ làm như bọn em đi kiếm tiền vậy, chúng em không cần tiền của anh đâu”, Triệu Thế Hy mấp máy cái miệng nhỏ: “Anh, nhà họ Lý xem thường anh, anh đã nói rõ với ông ngoại rồi, chỉ cần kiếm đủ năm mươi tỷ thì sẽ quay về nhà họ Lý báo thù, dùng tiền của anh để đập vào mặt chúng. Hay anh cứ giữ lại số tiền này đi, bọn em đưa thêm cho anh 2 tỷ nữa, anh về nhà họ Lý báo thù đi”.
“Nhà họ Lý kia là cái gì chứ? Cậy bản thân có chút tiền rồi xem thường võ sĩ chúng ta. Mẹ anh đối xử tốt với nhà họ, vậy mà bọn họ dám đối xử như vậy với ba người nhà anh. Một năm nay ông ngoại cho người đi tìm anh, nếu không phải mẹ anh cực khổ cầu xin ông ngoại thì ông ngoại đã cho người hủy diệt nhà họ Lý rồi”.
“Thù nhà họ Lý, tôi đã đợi bày năm nay, thời gian lâu rồi, tôi cũng không vội gì mấy ngày cuối này. Mọi người đều nhỏ hơn tôi, mọi người đồng ý giúp tôi, tôi rất cảm ơn, tôi là anh của các cậu, vậy nên đương nhiên sẽ cho các cậu tiền tiêu vặt. Cứ để Giai Nặc chuyển tiền cho các cậu đi, không cần khách khí với tôi đâu”, Lý Thiệu Minh khẽ nhấc tay phải lên, cười nói.
Anh biết dựa vào điều kiện gia đình Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh và Triệu Thế Hy thì bọn họ đều không thiếu tiền, Cuồng Phong nhờ lừa gạt người giàu nên cũng kiếm được không ít. Anh chỉ muốn cảm ơn bọn họ, chỉ cần những người bạn của anh sống tốt, thì anh đợi thêm mười năm nữa mới quay lại báo thù thì đã làm sao.
Năm nay anh hai mươi lăm tuổi, trước hai mươi lăm tuổi, anh dường như không có người bạn nào, bây giờ anh có bạn bè rồi, từ trong thâm tâm anh rất chân trọng những người bạn này.
“Đại ca, không, không, không hay rồi!”, anh Hổ đột nhiên mở cửa, hốt hoảng chạy vào.
“Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”, Đại Quân không khỏi nhíu mày, cảm thấy anh Hổ có chút thất lễ.
“Chị dâu đến rồi”, anh Hổ nói.
“Chị dâu nào?”, Đại Quân nói.
“Hiên, Hiên Tịnh Vũ, cái người làm cảnh sát...”, anh Hổ nói.
“Ôi!”, nghe anh Hổ nói, Đại Quân đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi: “Sao chị ấy lại đến đây chứ?”.
Không ngờ Hiên Tịnh Vũ lại đến, sắc mặt của Lý Thiệu Minh cũng có chút thay đổi, anh thích Hiên Tịnh Vũ, vậy nên trong lòng anh kính trọng nhưng cũng sợ Hiên Tịnh Vũ. Trước khi anh đánh nhau với Quỷ Đói, Hiên Tịnh Vũ còn đặc biệt đưa anh về nhà, nghiêm cấm anh không được đánh nhau. Mà bây giờ anh không những đánh nhau mà còn bị thương nặng, người bị quấn băng như xác ướp Ai Cập, nếu Hiên Tịnh Vũ thấy bộ dạng của anh bây giờ thì làm sao có thể tha cho anh? “Anh họ, hay là chúng ta bắt Hiên Tịnh Vũ đi?”, Chu Bảo Bảo biết Lý Thiệu Minh bị vợ quản chặt, cậu ta lập tức nói với Lý Thiệu Minh.
“Cậu bắt vợ tôi làm gì?", Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Tôi bắt vợ anh đi thì cô ấy sẽ không nhìn thấy anh bị thương nữa?”, Chu Bảo Bảo nói.
“Cậu điên à?”, Lý Thiệu Minh hít một hơi sâu.
Khi nói chuyện, Hiên Tịnh Vũ đã đi từ cửa vào. Cô mặc một chiếc váy hoa trắng dài, vô cùng đoan trang, nhã nhặn. Nhìn thấy Lý Thiệu Minh bị thương nặng, bị người ta đánh cho mặt mũi thâm tím, cả người toàn là vải băng bó, còn cả Triệu Thế Hy cũng có mất vết bầm trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh cũng có vết bầm nặng nhẹ khác nhau, chỉ cảm thấy có ngọn lửa tức giận đang bùng cháy, cô phải hít một hơi thật sâu để đè nén lửa giận trong lòng.
Mặt Lý Thiệu Minh không có biểu cảm gì.
“Không phải anh luôn nói anh nói lời giữ lời, đã đồng ý cái gì thì sẽ làm như thế sao?”, Hiên Tịnh Vũ là người có giáo dục, cho dù trong lòng cô lửa giận bừng bừng vẫn vẫn dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Lý Thiệu Minh”.
“Anh đâu hứa với em sẽ không đánh nhau...”, Lý Thiệu Minh nhíu mày.
“Sao em biết anh ở đây? Còn biết anh đánh nhau nữa?”.
“Anh đã lập công tiêu diệt băng nhóm tội phạm Cửu Văn Long, còn tiêu diệt được cả băng nhóm tội phạm lớn hơn đứng sau Cửu Văn Long, chuyện lớn như vậy sao em có thể không biết chứ?”, Hiên Tịnh Vũ yên lặng nhìn Lý Thiệu Minh, rồi lấy ra một tấm huân chương hạng nhất
“Như vậy cũng có thể lập công sao?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Đúng”, Hiên Tịnh Vũ nói.
Sau đó, Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ đều không nói gì nữa. Tính cách của Hiên Tịnh Vũ vốn đã lạnh lùng, rất ít nói chuyện với ai. Lý Thiệu Minh lại càng không thích nhiều lời, bình thường chỉ nói vài chuyện quan trọng với mọi người.
Hai bọn họ chỉ yên lặng nhìn chăm chú.
Heo Rừng, Đoàn Bội Bội, Vương Giai Nặc, Đại Quân và anh Hổ nhìn thấy đôi vợ chồng như vậy cũng không biết chen mồm vào thế nào.
“Thôi...”, Hiên Tịnh Vũ thở dài, đi đến nhà vệ sinh hứng một chậu nước nóng. Cô không nói gì, chỉ vò sạch một chiếc khăn bông, nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho Lý Thiệu Minh, sau đó lại ngồi bên cạnh Lý Thiệu Minh, nhẹ nhàng nhấc chân anh lên, lau chân cho anh.
Từ bây giờ đến ngày đấu võ còn ba ngày, còn chưa đấu võ với Hồng Võ mà anh đã bị thương, trận đấu với Quỷ Đói đã ảnh hưởng lớn tới anh. Nhưng sau khi đánh nhau với Quỷ Đói, dựa vào những gì anh nắm được về năng lực thực chiến, cho dù bây giờ anh đang bị thương, anh cũng vẫn tin rằng có thể đánh bại Hồng Võ.
Lần đấu võ này có bảy hiệp, nếu họ thắng bốn hiệp sẽ được coi là người chiến thắng chung cuộc, họ có Diệp Hách Na Lạp Bích Tỷ ở ngoài tiếp viện, Bích Tỷ là cao thủ Thần Cấp cấp cao, sức mạnh có thể chèn ép bất cứ người nào trong đội ngũ của Hồng Võ, bọn họ có một hiệp coi như là chắc thắng. Còn ba hiệp, vết thương của Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong và Chu Bảo Bảo không nặng bằng anh, qua lần đại chiến này, bọn họ cũng thu hoạch được khá nhiều, mấy ngày nay mấy người bọn họ chỉ cần uống một số lượng đan dược lớn để bổ sung nội lực, sau đó nghỉ ngơi thêm ba ngày, đến ngày đấu võ sẽ có ít nhất ba trong số bốn người bọn họ có thể đánh bại đội ngũ của Hồng Võ.
“Đại ca, anh đã từng đánh bại bốn sát thủ trong Thập đại sát thủ, kiếm được tổng cộng khoảng mười ba tỷ từ chỗ bọn chúng. Sau đó anh lại đánh bại bốn sát thủ trong số Thập đại sát thủ, kiếm được mười hai tỷ từ chỗ bọn chúng. Ở trại huấn luyện Thiên Lang, anh đã đánh cược với người ta, thắng được hai phẩy ba tỷ tài sản nhà họ Hồng, còn hơn năm tỷ tiền cá cược của Thanh Phong và các công tử nhà giàu. Tập đoàn Nhân Đức còn có năm tỷ tài sản của chúng tôi, trừ đi chi phí mấy ngày gần đây và số tiền anh thưởng cho mọi người, hiện giờ anh vẫn còn tổng cộng bốn mươi tám tỷ”.
Vương Giai Nặc đeo chiếc kính dày cộp, những ngón tay nhỏ bé xinh đẹp nhanh nhẹn lướt trên bàn tính, sau khi Vương Giai Nặc tính xong thu nhập gần đây của Lý Thiệu Minh, cô ta ngược mắt lên nhìn anh.
“Đã có nhiều vậy rồi sao?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Đại ca, là anh quá hào phóng, mỗi lần thưởng cho chúng tôi đều thưởng hàng chục triệu, nếu không bây giờ anh đã có năm mươi tư tỷ rồi”, Vương Gia Nặc nói.
“Ồ, lần này chiến đấu với Quỷ Đói mọi người vất vả rồi, cô thay tôi chuyển thêm cho Tiểu Hy, Tiểu Chu, Cuồng Phong và Tiểu Minh mỗi người một tỷ, coi như là tiền tiêu vặt. Cô, Đại Quân và Bội Bội giúp tôi quản lý công ty cũng rất vất vả, mọi người thích thứ gì thì cứ dùng thẻ của công ty để thanh toán”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc lá, ngồi dậy trên giường.
“Đừng chuyển cho tôi, tôi đây không thiếu tiền”, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Cuồng Phong cũng ở đó, bọn họ bị thương nhẹ hơn Lý Thiệu Minh, không có vết thương ngoài nào nghiêm trọng, lúc này đã đến phòng của Lý Thiệu Minh để thăm anh.
Nghe Lý Thiệu Minh định chuyển tiền cho mình, Chu Bảo Bảo tỏ ra hơi khó chịu.
“Đúng vậy, cứ làm như bọn em đi kiếm tiền vậy, chúng em không cần tiền của anh đâu”, Triệu Thế Hy mấp máy cái miệng nhỏ: “Anh, nhà họ Lý xem thường anh, anh đã nói rõ với ông ngoại rồi, chỉ cần kiếm đủ năm mươi tỷ thì sẽ quay về nhà họ Lý báo thù, dùng tiền của anh để đập vào mặt chúng. Hay anh cứ giữ lại số tiền này đi, bọn em đưa thêm cho anh 2 tỷ nữa, anh về nhà họ Lý báo thù đi”.
“Nhà họ Lý kia là cái gì chứ? Cậy bản thân có chút tiền rồi xem thường võ sĩ chúng ta. Mẹ anh đối xử tốt với nhà họ, vậy mà bọn họ dám đối xử như vậy với ba người nhà anh. Một năm nay ông ngoại cho người đi tìm anh, nếu không phải mẹ anh cực khổ cầu xin ông ngoại thì ông ngoại đã cho người hủy diệt nhà họ Lý rồi”.
“Thù nhà họ Lý, tôi đã đợi bày năm nay, thời gian lâu rồi, tôi cũng không vội gì mấy ngày cuối này. Mọi người đều nhỏ hơn tôi, mọi người đồng ý giúp tôi, tôi rất cảm ơn, tôi là anh của các cậu, vậy nên đương nhiên sẽ cho các cậu tiền tiêu vặt. Cứ để Giai Nặc chuyển tiền cho các cậu đi, không cần khách khí với tôi đâu”, Lý Thiệu Minh khẽ nhấc tay phải lên, cười nói.
Anh biết dựa vào điều kiện gia đình Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh và Triệu Thế Hy thì bọn họ đều không thiếu tiền, Cuồng Phong nhờ lừa gạt người giàu nên cũng kiếm được không ít. Anh chỉ muốn cảm ơn bọn họ, chỉ cần những người bạn của anh sống tốt, thì anh đợi thêm mười năm nữa mới quay lại báo thù thì đã làm sao.
Năm nay anh hai mươi lăm tuổi, trước hai mươi lăm tuổi, anh dường như không có người bạn nào, bây giờ anh có bạn bè rồi, từ trong thâm tâm anh rất chân trọng những người bạn này.
“Đại ca, không, không, không hay rồi!”, anh Hổ đột nhiên mở cửa, hốt hoảng chạy vào.
“Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”, Đại Quân không khỏi nhíu mày, cảm thấy anh Hổ có chút thất lễ.
“Chị dâu đến rồi”, anh Hổ nói.
“Chị dâu nào?”, Đại Quân nói.
“Hiên, Hiên Tịnh Vũ, cái người làm cảnh sát...”, anh Hổ nói.
“Ôi!”, nghe anh Hổ nói, Đại Quân đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi: “Sao chị ấy lại đến đây chứ?”.
Không ngờ Hiên Tịnh Vũ lại đến, sắc mặt của Lý Thiệu Minh cũng có chút thay đổi, anh thích Hiên Tịnh Vũ, vậy nên trong lòng anh kính trọng nhưng cũng sợ Hiên Tịnh Vũ. Trước khi anh đánh nhau với Quỷ Đói, Hiên Tịnh Vũ còn đặc biệt đưa anh về nhà, nghiêm cấm anh không được đánh nhau. Mà bây giờ anh không những đánh nhau mà còn bị thương nặng, người bị quấn băng như xác ướp Ai Cập, nếu Hiên Tịnh Vũ thấy bộ dạng của anh bây giờ thì làm sao có thể tha cho anh? “Anh họ, hay là chúng ta bắt Hiên Tịnh Vũ đi?”, Chu Bảo Bảo biết Lý Thiệu Minh bị vợ quản chặt, cậu ta lập tức nói với Lý Thiệu Minh.
“Cậu bắt vợ tôi làm gì?", Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Tôi bắt vợ anh đi thì cô ấy sẽ không nhìn thấy anh bị thương nữa?”, Chu Bảo Bảo nói.
“Cậu điên à?”, Lý Thiệu Minh hít một hơi sâu.
Khi nói chuyện, Hiên Tịnh Vũ đã đi từ cửa vào. Cô mặc một chiếc váy hoa trắng dài, vô cùng đoan trang, nhã nhặn. Nhìn thấy Lý Thiệu Minh bị thương nặng, bị người ta đánh cho mặt mũi thâm tím, cả người toàn là vải băng bó, còn cả Triệu Thế Hy cũng có mất vết bầm trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh cũng có vết bầm nặng nhẹ khác nhau, chỉ cảm thấy có ngọn lửa tức giận đang bùng cháy, cô phải hít một hơi thật sâu để đè nén lửa giận trong lòng.
Mặt Lý Thiệu Minh không có biểu cảm gì.
“Không phải anh luôn nói anh nói lời giữ lời, đã đồng ý cái gì thì sẽ làm như thế sao?”, Hiên Tịnh Vũ là người có giáo dục, cho dù trong lòng cô lửa giận bừng bừng vẫn vẫn dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Lý Thiệu Minh”.
“Anh đâu hứa với em sẽ không đánh nhau...”, Lý Thiệu Minh nhíu mày.
“Sao em biết anh ở đây? Còn biết anh đánh nhau nữa?”.
“Anh đã lập công tiêu diệt băng nhóm tội phạm Cửu Văn Long, còn tiêu diệt được cả băng nhóm tội phạm lớn hơn đứng sau Cửu Văn Long, chuyện lớn như vậy sao em có thể không biết chứ?”, Hiên Tịnh Vũ yên lặng nhìn Lý Thiệu Minh, rồi lấy ra một tấm huân chương hạng nhất
“Như vậy cũng có thể lập công sao?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Đúng”, Hiên Tịnh Vũ nói.
Sau đó, Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ đều không nói gì nữa. Tính cách của Hiên Tịnh Vũ vốn đã lạnh lùng, rất ít nói chuyện với ai. Lý Thiệu Minh lại càng không thích nhiều lời, bình thường chỉ nói vài chuyện quan trọng với mọi người.
Hai bọn họ chỉ yên lặng nhìn chăm chú.
Heo Rừng, Đoàn Bội Bội, Vương Giai Nặc, Đại Quân và anh Hổ nhìn thấy đôi vợ chồng như vậy cũng không biết chen mồm vào thế nào.
“Thôi...”, Hiên Tịnh Vũ thở dài, đi đến nhà vệ sinh hứng một chậu nước nóng. Cô không nói gì, chỉ vò sạch một chiếc khăn bông, nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho Lý Thiệu Minh, sau đó lại ngồi bên cạnh Lý Thiệu Minh, nhẹ nhàng nhấc chân anh lên, lau chân cho anh.
Danh sách chương