CHƯƠNG 37

Vì là chó mặt xệ nên những nếp nhăn trên mặt nó lại càng khiến nó trông hung dữ hơn.

Dương Dương sợ hãi vội lăn vào lòng bà.

“Bà ơi, cháu sợ…”

Hành động khác thường của Dương Dương khiến Giang Tuệ Tâm và Quản gia Vương hơi sửng sốt.

“Thằng bé ngốc này, sao vừa mới thấy Bối Lạp đã sợ rồi?”

Quản gia Vương cũng phụ họa gật đầu: “Cậu chủ nhỏ đừng sợ, phu nhân biết Bối Lạp là thú cưng mà cậu yêu quý nhất nên tôi không dám giết nó, cũng xin cậu chủ nhỏ tha thứ cho tôi…”

Thì ra nó là Bối Lạp.

Dương Dương bĩu môi, liếc nhìn con chó đó bằng ánh mắt ghét bỏ.

Cái người tên Trình Trình đó rốt cuộc là người như thế nào vậy nhỉ?

Một con chó mặt xệ, da nhăn nheo xấu đau xấu đớn như vậy mà cũng là thú cưng mà cậu ta yêu quý nhất?

Dương Dương lại ngước nhìn khung hình treo trên tường.

Thầm nghĩ, được rồi, cậu tên là Trình Trình, tuy cậu trông cũng đẹp trai. Dĩ nhiên là đẹp thua mình nhưng sở thích của cậu đúng là quá kém…

Bối Lạp?

Con chó ngu xuẩn này mà xứng được gọi bằng cái tên như vậy sao? Ha ha?

Đúng là làm nhục hai chữ Bối Lạp mà.

Dường như Bối Lạp đọc hiểu được suy nghĩ trong lòng Dương Dương nên nó lại sủa toáng lên với cậu như thể đang kháng nghị điều gì đó.

Dương Dương vừa mới chui ra khỏi vòng tay của Giang Tuệ Tâm liền hung hăng trừng mắt với Bối Lạp.

Dương Dương này tốt xấu gì cũng đã từng lăn lộn ở nước Mỹ, có con chó dữ nào mà chưa từng gặp qua chứ?

Chậc, nhưng xấu như vậy thì đây là lần đầu tiên!

Cho nên cậu sợ là vì bị hình dáng xấu xí của Bối Lạp dọa!

Chứ không phải sợ nó hung dữ!

Cậu mỉm cười, một suy nghĩ xấu xa thoáng hiện lên trong tâm trí cậu.

Dương Dương mở to đôi mắt trong sáng, đáng thương không gì sánh bằng của mình nhìn Giang Tuệ Tâm:

“Bà ơi, cháu đổi tên cho Bối Lạp có được không?”

Ánh mắt ấy khiến Giang Tuệ Tâm vừa nhìn thấy liền vui trong lòng như hoa nở.

Thằng cháu ngoan của bà rốt cuộc cũng chịu làm nũng với bà rồi.

Nũng nịu kìa!

“Được, được, được, chỉ cần Trình Trình vui thì cháu muốn đổi tên gì cũng được!”

Quản gia Vương nhìn thấy cảnh này suýt chút nữa là tròng mắt rớt ra ngoài luôn.

Dương Dương nhếch mép, cười.

Cười một cách hồn nhiên: “Sau này gọi Bối Lạp là Trái Banh đi.”

“Banh?”

Giang Tuệ Tâm lấy làm khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện