Chương 2301

“Không cần dùng loại ánh mắt cảnh giác đó nhìn tôi, lẽ nào em đang sợ tôi sẽ giống như lần trước cứ như thế dẫn Cửu Cửu đi sao?” Nói rồi, ánh mắt sắc bén đó của Bắc Minh Quân vừa khéo chạm vào mắt của Cố Tịch Dao.

Điều này khiến Cố Tịch Dao cảm thấy sống lưng ‘vèo’ một cái, xuất hiện một cỗ khí lạnh, loại hàn ý đó lạnh thấu từ trong xương tỏa ra, gần như mỗi cọng lông trên người đều rung lên.

Cô giống như bị yểm ma chú, máy móc gật đầu. Đợi đến khi cô hoàn hồn, lại liều mạng lắc đầu.

Cô không muốn ở trước mặt Bắc Minh Quân tỏ ra bản thân rất sợ hãi. Cho dù thật sự muốn đi đến một bước đó, cũng không thể để anh xem thường mình.

***

Bắc Minh Quân mặt mày vốn dĩ trầm mặc bắt đầu trở lên nhu hòa hơn, anh đã ý thức đến việc mình có khả năng đã dọa sợ cô gái trước mặt này.

“Tôi bây giờ sẽ không dẫn con bé quay về, lần này em có thể yên tâm rồi.”

Nghe thấy câu nói này, Cố Tịch Dao như được giải phóng gánh nặng mà khẽ thở phào, có điều cô vẫn hỏi một câu: “Cái gì gọi là ‘bây giờ không dẫn về’? Lẽ nào là anh sẽ dẫn con bé đi vào lúc thích hợp? Nếu như bàn tính của anh là tính như thế, vậy tôi muốn nói rõ một câu với anh: Tôi sẽ không để Cửu Cửu rời khỏi tôi. Cho dù là anh kiện ra tòa, tôi cũng sẽ theo đến cùng.”

Lông mày của Bắc Minh Quân hơi nhíu lại, anh cầm ly trà uống một ngụm: “Có lẽ là em lầm ý của tôi. Thật ra tôi là muốn nói…”

“Tôi không có hiểu lầm. Anh không có từng trải qua cảm giác làm mẹ, sẽ không hiểu con cái ở trong lòng một người mẹ rốt cuộc chiếm vị trí quan trọng nhiều như nào.” Còn chưa đợi anh nói hết, Cố Tịch Dao đã cướp lời rồi.

*

Đợi đến khi sắc trời dần dần tối đi, khi đèn đường sáng lên, Hình Uy và Anna mới từ trong phòng ngủ của Lạc Kiều đi ra. Bọn họ cảm thấy nên để lại cho Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao nhiều thời gian.

Có lẽ rất nhiều vấn đề, nói chuyện lâu có thể giải quyết được.

Nhưng bọn họ sau khi đi xuống xem thử, chỉ có Cố Tịch Dao một mình ngồi trên sô pha trong phòng khách. Ở đối diện cô là một chiếc sô pha trống không, còn có một ly trà uống được một nửa.

“Nguyên…” Anna đi đến bên cạnh cô, khẽ gọi một tiếng.

Chỉ thấy ánh mắt của cô rõ ràng rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến người ta cảm thấy có hơi bất an.

“Cô Cố, ông chủ đi từ bao giờ vậy?” Hình Uy vội hỏi một câu.

“Đi được một lúc rồi.” Cố Tịch Dao từ từ nói.

Anna quan tâm ngồi bên cạnh cô, đưa tay nắm lấy tay của cô. Chỉ cảm thấy từ trong ngón tay của cô truyền ra từng làn hơi lạnh, thậm chí còn có hơi run rẩy.

Một loại cảm giác không tốt lập tức xông thẳng vào tim: “Nguyên, có phải hai người không có bàn bạc ổn thỏa về chuyện của Cửu Cửu không? Bắc Minh Quân muốn cướp đứa trẻ đi?”

*

Biệt thự ở lưng chừng núi lần nữa sáng đèn, Bắc Minh Quân trở về căn biệt thự trống trải.

Anh chưa bao giờ cảm thấy trái tim và thân thể mệt mỏi như vậy, bèn trực tiếp ngã ra sô pha.

Đây là lần thứ ba anh nằm ở nơi này.

Mà lần đầu tiên ở đây chính là buổi đêm ở cùng với Cố Tịch Dao…

Còn lần thứ hai, chính là hôm qua, một mình ngủ ở đây, mãi đến sáng sớm bị sự lạnh lẽo làm cho tỉnh. Lúc này mới phát hiện mình cả đêm này không có đắp chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện