Cô ngồi trên băng ghế dài, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại một đoạn tình yêu ngọt ngào mà chua xót đắng cay…
Một người đàn ông cao lớn tuấn tú dừng chân ở cạnh cửa công viên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía thiên hạ đang ngồi trong rừng.
Tịch Mộc Thức Minh từ khách sạn luôn đi theo cô tới tận đây, trong lòng cảm giác giống như con thuyền trôi nổi bất định trong cơn bão táp giữa đại dương mênh mông, hiện tại anh cuối cùng cũng có thể ngắm cô thật kĩ rồi.
Anh khẳng định, chính là cô! Tóc của cô vẫn dài như vậy, gương mặt vẫn ngây thơ vô hại lại tràn đầy thông minh, trên người mặc bộ váy áo màu lam, vẫn giống hình ảnh cô gái nhỏ chiếm cứ trái tim anh. Cô đã hoàn toàn trưởng thành, tăng thêm hương vị phụ nữ thành thục. Mà bộ dáng của cô, cơ thể của cô, giờ phút này quả thật giống như cây kim cứu mạng, lần nữa châm vào, khiến sự nhiệt huyết ngưng đọng đã lâu của anh cùng với trái tim sắp không thể đập lại lần nữa sống lại.
Cô đối với anh có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao? Chẳng qua là từ xa nhìn cô, vậy mà cũng làm cho lòng anh có cảm giác kích động như vậy. Thấy cô, anh bây giờ nên coi như đây là một giấc mộng, sau đó rời đi sao? Không thể nào! Tâm tình như vậy, anh không thể lại trải qua lần thứ hai. Bất luận như thế nào, lần này cô đã trở lại trước mắt anh, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng để cho chuyện này lặp lại lần nữa. Anh sẽ không tiếc mọi thứ để đem cô đoạt lại vào tay.
Minh Hạ đang nhắm mắt, trước mặt chợt có một bóng râm to lớn lay động, cô lập tức mở mắt ra, thấy được người đàn ông không thể nào xuất hiện ở đây, người đàn ông vừa xuất hiện trong đầu cô.
Là anh? Từng tia nghi hoặc, trong lòng cô bắt đầu nổi lên cơn lốc xoáy, quấy rối sức phán đoán của cô.
Đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông thiết tha nhìn cô chăm chú, hơn nữa sắc bén không cho phép cô trốn tránh.
"Em cuối cùng cũng trở về!"
Không sai, là giọng nói này không sai, thanh âm vừa thâm trầm uy nghiêm, lại thân thiết dịu dàng, chỉ có anh mới có.
Nét mặt của cô lo sợ không yên, một bộ dạng vô cùng hoảng sợ, vô thức muốn co cẳng chạy, muốn thoát khỏi tình cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc này.
Tại sao lại có thể như vậy? Anh sao lại xuất hiện ở đây? Mới vừa rồi anh rõ ràng chỉ ở trong đầu cô nha!
Tịch Mộc Thức Minh tiến lên ngăn lại cơ thể chuẩn bị né ra của cô, ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn lên môi cô.
Qua lâu như vậy rồi mà cô còn chưa dứt bỏ thói quen xấu làm cho anh thống hận này, vẫn thích dùng cách chạy trốn để giải quyết vấn đề? Chẳng lẽ cô không biết, trốn tránh cũng không làm biến mất mọi thứ giữa bọn họ sao?
"Minh Hạ, đừng trốn tránh nữa, anh sẽ không để cho em chạy trốn lần thứ hai!" Anh khàn khàn nỉ non bên tai cô.
Đầu óc cô đang rơi vào u mê không biết phản ứng ra sao, lại theo bản năng kêu lên: "Anh tư…"
Một tiếng gọi xa cách của cô cơ hồ làm anh sụp đổ, "Hôm nay sau năm năm, em vẫn còn gọi anh như vậy?" Vết thương trong lòng anh giống như lại nứt ra, có chút đau…
Anh ôm rất chặt, khiến cô thiếu chút nữa hít thở không thông. Tại sao? Anh là nhớ nhung cô sao?
Anh không chút nghĩ ngợi, lần nữa cuồng nhiệt nặng nề hôn cô, sau đó, hai mắt anh che kín tia đỏ căm giận, nhưng lại âm lãnh cười, "Nói cho anh biết, có người đàn ông nào sẽ hôn em gái của mình như vậy không? Sẽ đụng chạm vào cơ thể của em gái mình không?"
"Đừng nói nữa!" Cô chống tay trước ngực anh, đôi mắt bắt đầu ngưng tụ những giọt nước mắt, lại khiến cho anh càng buộc chặt cánh tay cứng như sắt, đem cô ép chặt hơn vào trong lòng mình.
"Không thể tùy theo em!" Lại còn nghe theo cô ấy được sao? Anh chính là quá nuông chiều cô, mới để cho cô có cơ hội rời khỏi anh.
Cô không giãy giụa nữa, trong lòng đã biết tác phong của anh là không cho phép cự tuyệt.
Cô hai mắt đẫm lệ làm anh đau lòng, "Gặp anh thật sự đau khổ như vậy sao?"
Cô dứt khoát vùi đầu vào trong lồng ngực dày rộng vững chắc của anh, không để cho anh nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của cô, một hồi mới lắc đầu, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói: "Anh vẫn cố chấp như vậy sao?"
"Em vì sao vẫn thích khóc như vậy?" Trời mới biết anh rất ghét bộ dáng cô khóc, mỗi lần nhìn thấy tâm tình đều rất kém.
Cô ngẩng đầu, hơi nhíu đôi mày thanh tú, có chút oán thán trả lời: "Bởi vì anh vẫn hung dữ như vậy, nói chuyện hung hăng dọa người, em thật sự không muốn nhìn thấy anh." Gặp lại anh, tâm tình của cô rất mâu thuẫn, vừa vui mừng lại vừa lo buồn.
"Không cho phép, cho dù em lại chạy trốn, anh cũng nhất định có thể lại bắt em trở về, đừng dùng suy nghĩ không chính đáng với anh." Bây giờ cô tự chui đầu vào lưới, cũng đừng nghĩ anh lại để cho cô chạy thoát.
"Em hiểu rõ." Cô không nhịn được cười. Anh tiền nhiều thế mạnh, muốn tìm cô thật sự rất dễ dàng, nhưng nếu anh muốn bắt lấy cô như vậy, tại sao năm năm trước lại không hành động?
Tịch Mộc Thức Minh hài lòng với câu trả lời của cô, vùi mặt vào trong mái tóc của cô.
Cảm giác này thật tuyệt, tuyệt đến độ khiến cho anh mê muội. Đáng chết, anh chính là không kháng cự được cô. Thanh âm trầm khàn bán đứng sự cương nghị của anh. Anh hỏi ra vấn đề mà anh vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại không cơ hội, "Tại sao bây giờ mới trở về?"
Minh Hạ liền thoáng giật mình, không biết trả lời như thế nào. Nguyên nhân quá nhiều, nhưng lại mơ hồ đến mức không nói ra được.
"Sao anh tìm được em?" Cô tránh nặng tìm nhẹ hỏi lại anh.
Cho dù thế lực của anh lớn thế nào đi nữa, cô vừa mới đến Tokyo được một ngày, không thể nào đã bị anh phát hiện. Lại nói, cô cũng không tin những năm gần đây anh vẫn tìm cô, đợi cô xuất hiện.
"Em cho rằng mình có thể len lén ra vào Nhật Bản, mà không bị anh phát hiện sao? Em quá coi thường anh đi!" Anh không muốn nhiều lời.
"Anh thật sự hận không thể tự tay giết chết em cho rồi!" Anh thật hận, tại sao cô không trở lại sớm một chút? Lần này vẫn là bởi vì công việc mới trở về. Anh hận sự nhẫn tâm cùng thái độ đà điểu của cô, càng hận chính mình tại sao lại không quên được cô.
Minh Hạ biết anh hận cô, nhưng cũng không thể tất cả đều trách cô a! Cô vẫn không thể quên, ở Nhật, quan hệ của bọn họ là "Anh em", tình cảm anh em không thể đi quá giới hạn, cô phải có tự giác này.
"Buông em ra, em muốn đi về." Còn ở lại, cô sợ mình sẽ dao động mất.
"Về khách sạn hay là Đài Loan?" Lúc này nơi đây, anh không muốn buông cô ra, anh nhất định phải trừng phạt cô thật nghiêm.
"Em lần này là đi công tác." Cũng không phải trở lại tìm anh như anh nghĩ.
"Đây rốt cuộc là câu trả lời gì hả?" Tịch Mộc Thức Minh nhíu lại mày kiếm, nhất định muốn cô chính miệng nói cho anh biết.
"Nói chuyện hung dữ như vậy làm gì! Em không có thời gian, xin lỗi không tiếp được rồi!" Cô mang tâm tư rối loạn vội vàng đẩy anh ra, bước nhanh rời khỏi công viên, để lại một mình anh đứng dưới tàng cây.
Anh không đuổi theo, dù thế nào đi nữa anh đã nắm giữ được hành tung của cô, cô trốn không thoát!
Nụ cười nhạt đã lâu không thấy lại trở về trên mặt anh, anh cảm thấy năm năm tức giận kia đã từ từ cách xa anh.
Một người đàn ông cao lớn tuấn tú dừng chân ở cạnh cửa công viên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía thiên hạ đang ngồi trong rừng.
Tịch Mộc Thức Minh từ khách sạn luôn đi theo cô tới tận đây, trong lòng cảm giác giống như con thuyền trôi nổi bất định trong cơn bão táp giữa đại dương mênh mông, hiện tại anh cuối cùng cũng có thể ngắm cô thật kĩ rồi.
Anh khẳng định, chính là cô! Tóc của cô vẫn dài như vậy, gương mặt vẫn ngây thơ vô hại lại tràn đầy thông minh, trên người mặc bộ váy áo màu lam, vẫn giống hình ảnh cô gái nhỏ chiếm cứ trái tim anh. Cô đã hoàn toàn trưởng thành, tăng thêm hương vị phụ nữ thành thục. Mà bộ dáng của cô, cơ thể của cô, giờ phút này quả thật giống như cây kim cứu mạng, lần nữa châm vào, khiến sự nhiệt huyết ngưng đọng đã lâu của anh cùng với trái tim sắp không thể đập lại lần nữa sống lại.
Cô đối với anh có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao? Chẳng qua là từ xa nhìn cô, vậy mà cũng làm cho lòng anh có cảm giác kích động như vậy. Thấy cô, anh bây giờ nên coi như đây là một giấc mộng, sau đó rời đi sao? Không thể nào! Tâm tình như vậy, anh không thể lại trải qua lần thứ hai. Bất luận như thế nào, lần này cô đã trở lại trước mắt anh, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng để cho chuyện này lặp lại lần nữa. Anh sẽ không tiếc mọi thứ để đem cô đoạt lại vào tay.
Minh Hạ đang nhắm mắt, trước mặt chợt có một bóng râm to lớn lay động, cô lập tức mở mắt ra, thấy được người đàn ông không thể nào xuất hiện ở đây, người đàn ông vừa xuất hiện trong đầu cô.
Là anh? Từng tia nghi hoặc, trong lòng cô bắt đầu nổi lên cơn lốc xoáy, quấy rối sức phán đoán của cô.
Đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông thiết tha nhìn cô chăm chú, hơn nữa sắc bén không cho phép cô trốn tránh.
"Em cuối cùng cũng trở về!"
Không sai, là giọng nói này không sai, thanh âm vừa thâm trầm uy nghiêm, lại thân thiết dịu dàng, chỉ có anh mới có.
Nét mặt của cô lo sợ không yên, một bộ dạng vô cùng hoảng sợ, vô thức muốn co cẳng chạy, muốn thoát khỏi tình cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc này.
Tại sao lại có thể như vậy? Anh sao lại xuất hiện ở đây? Mới vừa rồi anh rõ ràng chỉ ở trong đầu cô nha!
Tịch Mộc Thức Minh tiến lên ngăn lại cơ thể chuẩn bị né ra của cô, ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn lên môi cô.
Qua lâu như vậy rồi mà cô còn chưa dứt bỏ thói quen xấu làm cho anh thống hận này, vẫn thích dùng cách chạy trốn để giải quyết vấn đề? Chẳng lẽ cô không biết, trốn tránh cũng không làm biến mất mọi thứ giữa bọn họ sao?
"Minh Hạ, đừng trốn tránh nữa, anh sẽ không để cho em chạy trốn lần thứ hai!" Anh khàn khàn nỉ non bên tai cô.
Đầu óc cô đang rơi vào u mê không biết phản ứng ra sao, lại theo bản năng kêu lên: "Anh tư…"
Một tiếng gọi xa cách của cô cơ hồ làm anh sụp đổ, "Hôm nay sau năm năm, em vẫn còn gọi anh như vậy?" Vết thương trong lòng anh giống như lại nứt ra, có chút đau…
Anh ôm rất chặt, khiến cô thiếu chút nữa hít thở không thông. Tại sao? Anh là nhớ nhung cô sao?
Anh không chút nghĩ ngợi, lần nữa cuồng nhiệt nặng nề hôn cô, sau đó, hai mắt anh che kín tia đỏ căm giận, nhưng lại âm lãnh cười, "Nói cho anh biết, có người đàn ông nào sẽ hôn em gái của mình như vậy không? Sẽ đụng chạm vào cơ thể của em gái mình không?"
"Đừng nói nữa!" Cô chống tay trước ngực anh, đôi mắt bắt đầu ngưng tụ những giọt nước mắt, lại khiến cho anh càng buộc chặt cánh tay cứng như sắt, đem cô ép chặt hơn vào trong lòng mình.
"Không thể tùy theo em!" Lại còn nghe theo cô ấy được sao? Anh chính là quá nuông chiều cô, mới để cho cô có cơ hội rời khỏi anh.
Cô không giãy giụa nữa, trong lòng đã biết tác phong của anh là không cho phép cự tuyệt.
Cô hai mắt đẫm lệ làm anh đau lòng, "Gặp anh thật sự đau khổ như vậy sao?"
Cô dứt khoát vùi đầu vào trong lồng ngực dày rộng vững chắc của anh, không để cho anh nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của cô, một hồi mới lắc đầu, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói: "Anh vẫn cố chấp như vậy sao?"
"Em vì sao vẫn thích khóc như vậy?" Trời mới biết anh rất ghét bộ dáng cô khóc, mỗi lần nhìn thấy tâm tình đều rất kém.
Cô ngẩng đầu, hơi nhíu đôi mày thanh tú, có chút oán thán trả lời: "Bởi vì anh vẫn hung dữ như vậy, nói chuyện hung hăng dọa người, em thật sự không muốn nhìn thấy anh." Gặp lại anh, tâm tình của cô rất mâu thuẫn, vừa vui mừng lại vừa lo buồn.
"Không cho phép, cho dù em lại chạy trốn, anh cũng nhất định có thể lại bắt em trở về, đừng dùng suy nghĩ không chính đáng với anh." Bây giờ cô tự chui đầu vào lưới, cũng đừng nghĩ anh lại để cho cô chạy thoát.
"Em hiểu rõ." Cô không nhịn được cười. Anh tiền nhiều thế mạnh, muốn tìm cô thật sự rất dễ dàng, nhưng nếu anh muốn bắt lấy cô như vậy, tại sao năm năm trước lại không hành động?
Tịch Mộc Thức Minh hài lòng với câu trả lời của cô, vùi mặt vào trong mái tóc của cô.
Cảm giác này thật tuyệt, tuyệt đến độ khiến cho anh mê muội. Đáng chết, anh chính là không kháng cự được cô. Thanh âm trầm khàn bán đứng sự cương nghị của anh. Anh hỏi ra vấn đề mà anh vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại không cơ hội, "Tại sao bây giờ mới trở về?"
Minh Hạ liền thoáng giật mình, không biết trả lời như thế nào. Nguyên nhân quá nhiều, nhưng lại mơ hồ đến mức không nói ra được.
"Sao anh tìm được em?" Cô tránh nặng tìm nhẹ hỏi lại anh.
Cho dù thế lực của anh lớn thế nào đi nữa, cô vừa mới đến Tokyo được một ngày, không thể nào đã bị anh phát hiện. Lại nói, cô cũng không tin những năm gần đây anh vẫn tìm cô, đợi cô xuất hiện.
"Em cho rằng mình có thể len lén ra vào Nhật Bản, mà không bị anh phát hiện sao? Em quá coi thường anh đi!" Anh không muốn nhiều lời.
"Anh thật sự hận không thể tự tay giết chết em cho rồi!" Anh thật hận, tại sao cô không trở lại sớm một chút? Lần này vẫn là bởi vì công việc mới trở về. Anh hận sự nhẫn tâm cùng thái độ đà điểu của cô, càng hận chính mình tại sao lại không quên được cô.
Minh Hạ biết anh hận cô, nhưng cũng không thể tất cả đều trách cô a! Cô vẫn không thể quên, ở Nhật, quan hệ của bọn họ là "Anh em", tình cảm anh em không thể đi quá giới hạn, cô phải có tự giác này.
"Buông em ra, em muốn đi về." Còn ở lại, cô sợ mình sẽ dao động mất.
"Về khách sạn hay là Đài Loan?" Lúc này nơi đây, anh không muốn buông cô ra, anh nhất định phải trừng phạt cô thật nghiêm.
"Em lần này là đi công tác." Cũng không phải trở lại tìm anh như anh nghĩ.
"Đây rốt cuộc là câu trả lời gì hả?" Tịch Mộc Thức Minh nhíu lại mày kiếm, nhất định muốn cô chính miệng nói cho anh biết.
"Nói chuyện hung dữ như vậy làm gì! Em không có thời gian, xin lỗi không tiếp được rồi!" Cô mang tâm tư rối loạn vội vàng đẩy anh ra, bước nhanh rời khỏi công viên, để lại một mình anh đứng dưới tàng cây.
Anh không đuổi theo, dù thế nào đi nữa anh đã nắm giữ được hành tung của cô, cô trốn không thoát!
Nụ cười nhạt đã lâu không thấy lại trở về trên mặt anh, anh cảm thấy năm năm tức giận kia đã từ từ cách xa anh.
Danh sách chương