Minh Hạ yếu ớt từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Bên trong phòng là một mảnh tối đen, cô nghiêng đầu nhìn về phía rèm cửa sổ tối đen nặng nề, nhìn lại đồng hồ báo thức ở trên giường, bên ngoài trời đã sáng, một ngày mới đến rồi.

Lắng nghe tiếng tim đập của người đàn ông đang ôm cô, trong nháy mắt cô muốn đứng dậy.

Thì ra nhất thời phóng túng tình cảm của mình, sẽ mang đến vô số khổ sở cùng lo lắng. Nhưng mà mọi chuyện đã hỗn loạn, không thể quay đầu được nữa rồi, cô phải làm sao? Trong lồng ngực của cô như thiêu đốt, không phải là hối hận, cũng không phải là loại chán ghét, mà là với quan hệ hai người cảm thấy mờ mịt cùng khó xử. Như vậy cùng với tình cảm không có liên hệ, nếu để cho Nhân Phát phát hiện, sẽ có nhiều hậu quả nghiêm trọng. Anh làm sao đối mặt với cô? Nếu đây chỉ là xúc động nhất thời, như vậy thì sẽ không có chuyện gì. Dù thế nào đi nữa anh chỉ muốn thân thể của cô, như vậy cô sẽ không còn là em gái của anh nữa, hành động săn đuổi của anh đã thành công, anh sẽ không còn lưu luyến lấy cô nữa.

Thân là người trụ cột kinh doanh trong tương lai, anh nên lưu luyến công ty của anh, không phải là phụ nữ, cô cũng không phá đi quy củ, đi chiếm lấy một thân thể không yêu mình. Đó là chính yếu, vốn là không nên.

Nhìn Tịch Mộc Thức Minh vẫn còn đang ngủ say, Minh Hạ nhẹ chân nhẹ tay, qua loa mặc quần dài, lê thân thể đau nhức đến kéo rèm cửa sổ ra.

" Sao em dậy sớm vậy?" giọng nam dầy tràn đầy sức quyến rũ ở phía sau cô truyền đến, bên eo cô lập tức có một cánh tay rắn thép bao lấy

" Đã không còn sớm". Cô cũng không để ý đến sự đụng chạm của anh, bởi vì cô hiểu rõ cá tính chiếm giữ của anh:" Anh không về công ty sao?"

Anh kéo cô đến trước mắt, nặng nề hỏi:" Em không muốn nhìn anh sao?" muốn đuổi anh đi sao?

" Không phải". Làm ơn, trong tình trạng này, chẳng lẽ anh nghĩ rằng cô có thể thảm nhiên nhìn anh sao?

Tịch Mộc Thức Minh thấy cô giữ khoảng cách với mình, ngay lập tức ôm chặt cô:" Anh nói rồi, không được hối hận".

Anh không hi vọng tồn tại hối hận khi ở cùng anh.

" Em không hối hận". Không thể hối hạn, hối hận cũng không thể quay lại. Huống hồ cô biết rất rõ, cô tự nguyện cùng anh, anh không hề ép buộc cô bất kì chuyện gì.

Anh như nhìn thấu suy nghĩ của cô, ánh mắt anh sắc bén khiến cô cảm thấy lo lắng, giống như đang hoài nghi bản thân mình.

Anh biết, cô vẫn còn băn khoăn một số chuyện, nhưng một ngày nào đó, anh muốn giải quyết hết thảy trở ngại của anh và cô.

" Người phụ nữ của anh không được nản lòng, nản chí". Anh ghét nét mặt cô lúc này, cô tuyệt đối không thích hợp với nét mặt này.

Người phụ nữ của anh? Danh từ này nghe thật chói tai, nhưng tại sao cô cũng có một chút mừng rỡ.

Mặc dù tứ thiếu gia có thể giống thường ngày trêu ghẹo ngũ tiểu thư, kể từ ngày trở lại nhà, biểu hiện của anh that khác thường, khác thường khiến mọi người phải chú ý đến.

Anh đối với cô quan tâm chăm sóc, ra ngoài luôn luôn biểu hiện ôn hòa, làm cho người ta không thể tin được anh chính là người trước đây gây khó dễ cho cô cùng tứ thiếu gia. Giống như ngày hôm qua, tứ thiếu gia đột nhiên phát bạo khí,...........

" Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cô ấy là ngũ tiểu thư rồi hả?"

Lúc này quả thật là giông tố nổi lên, toàn bộ người giúp việc đều sợ cúi đầu xuống đến mức không thể thấp hơn được nữa.

Tịch Mộc Thức sắc mặt tái xanh, hai quả đấm nắm chặt, toàn thân căng cứng

Chuyện ngũ tiểu thư đến bây giờ cô vẫn không chú ý đến, huống chi hiện tai cô đã là người phụ nữ của anh rồi.

Minh Hạ bị anh nắm tâm tình sợ hết hồn. Anh chưa bao giờ phát hỏa lớn như vậy vì nguyên nhân cô là " Ngũ tiểu thư". Không biết tai sao anh tức giận như vậy, nhưng mà sao có thể trách người khác được, chuyện của bọn họ vốn không có người khác biết...............

" Cho tới nay, mọi người đều gọi em như vậy, hiện tại tức giận có phải là đã  muộn rồi không?" tất cả moi người làm đều làm tròn bổn phận, họ gọi như vậy nào có vấn đề gì?

" Chuyện trước đây có thể bỏ qua, nhưng ngày hôm qua tôi đã nói, không cho phép gọi như vậy sao bây giờ còn gọi?"

Toàn bộ người làm trong nhà đều bị tứ thiếu gia rống giận dọa sợ hãi, có nguwoif nào can đảm dám lên tiếng? Không sợ bị tứ thiếu gia lột gân sao?

" Tứ ca, anh đừng có khinh người quá đáng được không? Tất cả mọi người không sai, anh cần gì nổi giận như vậy?" Minh Hạ không đành lòng nhìn thấy mọi người vì cô mà bị mắng, quyết định đứng ra, khuyên nhủ anh.

" Em câm miệng cho anh, ai cho em gọi anh là tứ ca?"

Tịch Mộc Thức Minh không tiếp tục rống giận, ngược lại giọng nói trở nên bình thản, nhưng giọng nói trở nên âm trầm, giống như ngọn gió từ địa ngục thổi tới, khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi.

Anh quyet mắt về phía cô, sử dụng ánh mắt nói cho cô biết sự thật này. Cô có biết anh đã xác nhận thân phận khác cho cô? Chẳng lẽ cô còn tưởng rằng, anh có thể tiếp tục cho phép cô dùng thân phận em gái, đứng bên cạnh anh sao?

" Em...............". Cô hoảng hốt nhìn ánh mắt sắc bén của anh.

" Em là của anh................"

" Im đi". Cô lo lắng kéo hai cánh tay của anh, cắt đứt lời nói anh định nói tiếp.

Lời nói này của cô, cô thật sự xong đời rồi.

" Tại sao?" Tịch Mộc Thức Minh đầy một bụng hỏa nhìn chăm chú vào gương mặt lo lắng của cô. Anh không hiểu, tuyên bố quan hệ của bọn họ thì có vấn đề gì? Tại sao cô lại muốn ngăn cản anh?

Minh Hạ kiên trì nắm chặt tay anh, sợ một khi cô buông tay, anh sẽ lại nói lung tung.

Thấy cô như vậy, anh nhất thời mềm lòng. Thật đáng sợ, anh như vậy mà nhanh chóng thất bại trong tay cô:" Ta nói lần cuối cùng, sau này không được kêu cô ấy là Ngũ tiểu thư, hiểu chưa?"

" Chúng tôi hiểu!"

Tịch Mộc Thức Minh quay đầu nhìn cô một cái, liền đi ra ngoài, lưu lại trong phòng nhiều người với nhiều nghi ngờ.

Minh Hạ thấy anh rời đi, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần cùng với anh giằng co, trái tim của cô đập nhanh vô cùng, mệt quá!

Anh đối với cô tham lam chiếm dữ ngày càng mạnh, bây giờ cũng muốn quản chuyện xưng hô. Trời ạ! Cứ tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ bị anh chinh phục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện