Vote và cmt tạo động lực cho tui viết tiếp nhé ❤❤
[……]
Nhìn thấy thằng bé trắng trắng mềm mềm dưới chân, đôi mắt long lanh lại long lanh làm lòng Bạch Lan mềm nhũn.
Bạch Lan ngồi xuống ôm lấy thằng bé, suýt nữa thì khóc mất.
" Được, được mẹ bế. "
Tiểu Kỳ nghe được mẹ bế thì cười tít mắt. Giơ tay ôm lấy cổ Bạch Lan.
Lâm Đình đã vào nhà từ trước, đặt mấy thứ thức ăn anh mua vào nhà bếp.
Nhìn thấy cô đang nấu nước để ăn mì gói, Lâm Đình nhíu mày:
" Em chỉ ăn thứ này thôi sao? "
" Ở một mình, ăn qua loa là được. "
Lâm Thiên Kỳ nhanh nhảu lên tiếng:
" Bà nội nói phải ăn uống đầy đủ, mẹ ăn qua loa thế này sẽ đổ bệnh mất. "
" Lần sau ba ba đến sẽ không cho con đi cùng. " Lâm Đình nghiêm mặt.
Tiểu Kỳ nghĩ chắc mình sai ở chỗ nào rồi lại nói tiếp:
" Sau này, chúng ta ở chung với nhau ba ba và con sẽ chăm sóc mẹ, mẹ không cần ăn mì gói nữa. "
Mặt anh dịu xuống, Tiểu Kỳ nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm đúng là doạ chết người ta rồi.
" Tiểu Kỳ, mau xuống ghế ngồi, mẹ con vẫn chưa ăn cơm đâu. "
Tiểu Kỳ lại bĩu môi ngồi xuống ghế ở phòng khách, còn chẳng phải ba ba ghen tị với con được mẹ xinh đẹp ôm à.
Anh đã đi đến phòng bếp, Bạch Lan cũng đi theo sau, anh xoay người lại nói:
" Đừng ăn cái đó nữa, ra xem tivi đi, tôi nấu vài món cho em. "
" Không cần đâu, tôi tự nấu là được. "
" Tôi nói em cũng không thèm nghe rồi? Hay em không cần ăn cơm nữa? "
Bạch Lan nghe xong mà run lên, giọng nói Lâm Đình đầy mờ ám, ánh mắt còn nhìn chằm chặp vào áo choàng tắm hơi hé mở của cô do lúc nãy bế Tiểu Kỳ.
Sao cô cứ cảm thấy lời nói này, có chỗ nào đó không đúng. Cô phải thay quần áo ngay thôi.
" Được, được anh muốn làm gì tùy anh. "
Bỗng nhiên, anh bước đến đè cô lên tường nhà bếp.
" Làm gì cũng tùy tôi? "
Hơi thở của anh phả vào mũi cô, mùi hương thanh mát trên người anh cũng len lỏi vào trái tim cô.
" Nấu gì thì tùy anh. " Cô nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn anh.
Anh đưa tay kéo chặt hai vạt áo lại từ tốn nói:
" Lần sau, đừng mặc thế này còn có con của chúng ta. Nhưng nếu là trước mặt tôi thì em chẳng mặc gì vẫn là tốt nhất. "
Nói rồi Lâm Đình quay ra lấy từng thứ thức ăn ra bắt đầu nấu. Bạch Lan cũng trở về phòng thay quần áo.
Rất nhanh liền quay trở lại sofa ở phòng khách với Tiểu Kỳ, cậu bé đang xem chương trình ti vi gì đó rất chăm chú, rồi đột nhiên nói:
" Mẹ xinh đẹp, bạn ở trong ti vi có em gái để bảo vệ, còn con biết bảo vệ ai chứ? "
Bạch Lan nghe xong thì hơi ngẩn người rồi cười dịu dàng:
" Con có thể bảo vệ mẹ, không phải sao? "
Tiểu Kỳ liếc mắt về phía phòng bếp:
" Cái người ở trong phòng bếp kia, sẽ giành phần với con, hay là mẹ sinh em gái cho con nhé? " Tiểu Kỳ ngửa cổ nhìn cô có vẻ kì vọng.
Nghe xong câu đầu, Bạch Lan muốn cười nhưng nghe câu xong mặt liền chuyển sắc:
" Mẹ và ba ba con... "
Đúng lúc Lâm Đình quay ra để hỏi cô, tiêu để ở chỗ nào thì nghe thấy liền chen ngang lời cô nói:
" Tiểu Kỳ thích em gái như vậy, chúng ta sinh thêm một đứa nữa cũng tốt. "
~ Hết chương 26 ~
[……]
Nhìn thấy thằng bé trắng trắng mềm mềm dưới chân, đôi mắt long lanh lại long lanh làm lòng Bạch Lan mềm nhũn.
Bạch Lan ngồi xuống ôm lấy thằng bé, suýt nữa thì khóc mất.
" Được, được mẹ bế. "
Tiểu Kỳ nghe được mẹ bế thì cười tít mắt. Giơ tay ôm lấy cổ Bạch Lan.
Lâm Đình đã vào nhà từ trước, đặt mấy thứ thức ăn anh mua vào nhà bếp.
Nhìn thấy cô đang nấu nước để ăn mì gói, Lâm Đình nhíu mày:
" Em chỉ ăn thứ này thôi sao? "
" Ở một mình, ăn qua loa là được. "
Lâm Thiên Kỳ nhanh nhảu lên tiếng:
" Bà nội nói phải ăn uống đầy đủ, mẹ ăn qua loa thế này sẽ đổ bệnh mất. "
" Lần sau ba ba đến sẽ không cho con đi cùng. " Lâm Đình nghiêm mặt.
Tiểu Kỳ nghĩ chắc mình sai ở chỗ nào rồi lại nói tiếp:
" Sau này, chúng ta ở chung với nhau ba ba và con sẽ chăm sóc mẹ, mẹ không cần ăn mì gói nữa. "
Mặt anh dịu xuống, Tiểu Kỳ nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm đúng là doạ chết người ta rồi.
" Tiểu Kỳ, mau xuống ghế ngồi, mẹ con vẫn chưa ăn cơm đâu. "
Tiểu Kỳ lại bĩu môi ngồi xuống ghế ở phòng khách, còn chẳng phải ba ba ghen tị với con được mẹ xinh đẹp ôm à.
Anh đã đi đến phòng bếp, Bạch Lan cũng đi theo sau, anh xoay người lại nói:
" Đừng ăn cái đó nữa, ra xem tivi đi, tôi nấu vài món cho em. "
" Không cần đâu, tôi tự nấu là được. "
" Tôi nói em cũng không thèm nghe rồi? Hay em không cần ăn cơm nữa? "
Bạch Lan nghe xong mà run lên, giọng nói Lâm Đình đầy mờ ám, ánh mắt còn nhìn chằm chặp vào áo choàng tắm hơi hé mở của cô do lúc nãy bế Tiểu Kỳ.
Sao cô cứ cảm thấy lời nói này, có chỗ nào đó không đúng. Cô phải thay quần áo ngay thôi.
" Được, được anh muốn làm gì tùy anh. "
Bỗng nhiên, anh bước đến đè cô lên tường nhà bếp.
" Làm gì cũng tùy tôi? "
Hơi thở của anh phả vào mũi cô, mùi hương thanh mát trên người anh cũng len lỏi vào trái tim cô.
" Nấu gì thì tùy anh. " Cô nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn anh.
Anh đưa tay kéo chặt hai vạt áo lại từ tốn nói:
" Lần sau, đừng mặc thế này còn có con của chúng ta. Nhưng nếu là trước mặt tôi thì em chẳng mặc gì vẫn là tốt nhất. "
Nói rồi Lâm Đình quay ra lấy từng thứ thức ăn ra bắt đầu nấu. Bạch Lan cũng trở về phòng thay quần áo.
Rất nhanh liền quay trở lại sofa ở phòng khách với Tiểu Kỳ, cậu bé đang xem chương trình ti vi gì đó rất chăm chú, rồi đột nhiên nói:
" Mẹ xinh đẹp, bạn ở trong ti vi có em gái để bảo vệ, còn con biết bảo vệ ai chứ? "
Bạch Lan nghe xong thì hơi ngẩn người rồi cười dịu dàng:
" Con có thể bảo vệ mẹ, không phải sao? "
Tiểu Kỳ liếc mắt về phía phòng bếp:
" Cái người ở trong phòng bếp kia, sẽ giành phần với con, hay là mẹ sinh em gái cho con nhé? " Tiểu Kỳ ngửa cổ nhìn cô có vẻ kì vọng.
Nghe xong câu đầu, Bạch Lan muốn cười nhưng nghe câu xong mặt liền chuyển sắc:
" Mẹ và ba ba con... "
Đúng lúc Lâm Đình quay ra để hỏi cô, tiêu để ở chỗ nào thì nghe thấy liền chen ngang lời cô nói:
" Tiểu Kỳ thích em gái như vậy, chúng ta sinh thêm một đứa nữa cũng tốt. "
~ Hết chương 26 ~
Danh sách chương