Chương 141

“Đúng là mất hết mặt mũi, Nam Khuê ơi Nam Khuê, trong đầu mày nghĩ cái gì vậy?”

Trong lúc cúi đầu cô đã oán thầm bản thân đến tám trăm lần.

Trong khi đang oán hận, đai an toàn cũng đã được cài xong, Lục Kiến Thành cũng không rời đi mà ngược lại vẫn giữ nguyên vị trí, trước sau như một mà nhốt cô bên trong.

Hô hấp của anh như một tấm lưới, chặt chẽ bao phủ lấy cô.

Nam Khuê cảm thấy mình đã rất mất thể diện, hiện tại trong đầu cô đang cầu nguyện anh nhanh chóng trở về vị trí của mình.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại sợ sẽ gặp điều gì đó.

“Có phải em nghĩ anh muốn hôn em không?” Giọng nói êm ái của Lục Kiến Thành càng vang lên rõ hơn bên tai cô, giống như lông chim lướt nhẹ qua lòng cô, khiến tim cô đập mạnh.

Rối loạn.

Cô đã hoàn toàn rối loạn.

Trước kia cô không biết rằng anh cũng biết trêu chọc người khác như vậy.

“Không có.”

Nam Khuê từ từ nhắm hai mắt lại, đương nhiên có đánh chết cô cũng không thừa nhận.

Vốn đã đủ mất mặt rồi, cô không muốn mất mặt hơn nữa.

“Đúng là vừa rồi hoàn toàn không phải, chỉ đơn giản là muốn cài đai an toàn cho em mà thôi.”

Đột nhiên ngón tay thon dài mát lạnh của anh nhẹ nhàng nâng cằm Nam Khuê lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

Thấy cô nhắm mắt lại, lông mi dài như cánh quạt hơn động đậy, Lục Kiến Thành cũng không nhịn được nữa, trực tiếp cúi đầu chặn môi Nam Khuê lại.

Lúc Nam Khuê phản ứng lại thì miệng đã có thêm cảm xúc mềm mại.

Mềm giống như kẹo đường.

Môi của anh lúc đầu hơi lành lạnh, mang theo chút cảm giác man mát.

Nhưng rất nhanh đã trở nên ấm áp.

Khi tất cả ý thức quay về, cơ thể Nam Khuê dường như ngây ra, ngơ ngác ngẩn người.

Tay của cô vẫn đang mất định hướng mà đặt trên ghế ngồi, không biết nên hành động như thế nào, cuxg không biết nên để ở đâu.

Cô khẩn trương đến mức toàn bộ lòng bàn tay đều là mồ hôi, ướt đẫm một mảng.

Trong đầu ong ong, một lúc lâu sau cô mới có phản ứng, hai mắt mở to, mờ mịt lên tiếng: “Không phải vừa rồi anh mới nói, không có muốn…” Hôn em sao?

Nhưng cô còn chưa dứt lời đã bị Lục Kiến Thành chiếm đoạt.

Một giây sau tay của anh giữ lấy ót cô, mạnh mẽ đè cô xuống.

Nam Khuê đã không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn để anh dẫn dắt.

Cuối cùng hai người đều thở hổn hển.

Trán Lục Kiến Thành chống lên trán Nam Khuê, giọng nói gợi cảm cười ra tiếng: “Lúc đầu là không muốn, nhưng vừa rồi rất muốn rất muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện