Ba giờ rưỡi sáng, Liên Huyên từ trong giấc mộng gào khóc đến thức tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, trên hàng mi dài còn vấn vương giọt nước mắt chưa rơi.

Nàng ta mơ thấy mình khi còn bé, và cả người mẹ đã lâu không gặp.

Mẹ trong mơ, dáng vẻ vẫn bệnh nặng như cũ đang nằm trên giường, nàng ta bưng nước, đưa thuốc uống cho mẹ, sau đó ngồi xổm bên cạnh nhìn mẹ uống thuốc. Mẹ đưa tay ra, dịu dàng vuốt ve đầu nàng ta, kiên quyết mà cam đoan với nàng ta rằng: "Tiểu Huyên đừng sợ, dù mẹ có mất, mẹ cũng sẽ không để bọn họ mặc ý xằng bậy, mẹ nhất định sẽ bảo vệ tốt cho con, bọn họ đã lấy đi vật quý giá nhất của mẹ rồi, mẹ sẽ không cho phép bọn họ cướp đi đồ của con nữa!" Trong mơ, nàng ta như hiểu như không, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà gật gật đầu.

Nhưng mà, hình ảnh lại đột nhiên chuyển dời, mẹ vẫn là dáng vẻ bệnh nặng ấy, nhưng bản thân nàng ta quỳ gối bên giường đã trưởng thành rồi. Nàng ta vẫn bưng nước đưa cho mẹ y như lúc trước, khuôn mặt từ ái trước đây của mẹ lại đột nhiên trở nên oán giận. Bà không đỡ lấy nước của nàng ta đưa tới, mà lại hung tợn đổ lật nước xuống mặt đất. Rõ ràng yếu ớt đến cùng, nhưng bà vẫn cố hết sức chống thân ngồi dậy, túm lấy bờ vai nàng ta, hung hãn lắc lắc, nghiến răng nghiến lợi chất vấn nàng ta: "Liên Huyên, con làm vậy thì xứng đáng với nỗi khổ tâm của mẹ sao? Ai cho phép con tự chà đạp bản thân như vậy, con muốn chắp tay tặng hết tất cả cho đôi mẹ con tiện nhân kia sao?!"

Liên Huyên bị lắc đến bối rối, định tránh khỏi bàn tay của mẹ, lại phát hiện mẹ trong mơ có sức lực lớn đến kỳ lạ, khiến nàng ta vô lực giãy dụa. Nàng ta đau lắm, không thể làm gì khác hơn là khóc kêu xin mẹ: "Mẹ, đau, đau quá..."

Khuôn mặt của mẹ xanh đến trắng bệch, đôi mắt như sắp nứt, rít gào về phía nàng ta: "Liên Huyên, con quên lời mẹ nói với con rồi sao? Con quên con đáp ứng mẹ cái gì rồi sao? Con muốn để mẹ chết không nhắm mắt sao? Liên Huyên, con quên bọn họ đối xử với mẹ con chúng ta, chà đạp mẹ con chúng ta thế nào rồi sao?" Tay bà càng túm càng chặt, Liên Huyên chỉ cảm thấy càng ngày càng đau, xương cốt như sắp muốn vỡ vụn.

Nàng ta chỉ có thể giẫy giụa mà gào khóc: "Mẹ, xin lỗi, xin lỗi... Nhưng mẹ, đó không phải là thứ con muốn, con không vui, trước giờ con không hề vui chút nào cả... Mẹ, con không muốn những thứ ấy, mẹ, đau, mẹ..."

Nhưng mẹ lại cứ ngoảnh mặt làm ngơ, sức lực trên tay bà càng lúc càng lớn, con mắt càng trừng càng to, trước một giây khi Liên Huyên cảm giác thân thể mình sẽ bị vồ nát, tròng mắt của mẹ, lại đột nhiên nổ tung, một bãi sương máu phun lên trên mặt Liên Huyên, ẩm ướt dinh dính...

Liên Huyên bị khiếp sợ quá độ, trong chớp ấy tựa như bị điên mà sợ hãi kêu lên tiếng "A", cả người vô ý thức run như cầy sấy. Đầu óc nàng ta như dính phải hồ, trong lúc sắp mất đi ý thức, nàng ta chợt mở mắt ra, giật mình tỉnh lại từ trong mộng.

Nàng ta không nhúc nhích, cứ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà như vậy, tâm tình, trước sau đắm chìm vào trong dư vị khủng bố trong mơ. Sau một hồi, nàng ta rốt cuộc mở đèn đầu giường lên, từ từ ngồi dậy, lấy xuống cái túi treo ở bên giá treo đồ, lấy ví tiền ra, từ trong kép ví, nàng ta lấy ra một bức ảnh chụp nho nhỏ mỏng manh, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp tú lệ của Lục Tử Tranh. Đó là Liên Huyên lặng lẽ bóc ra trên bản CV lúc Lục Tử Tranh vào chức.

Vầng trán của nàng ta hiện đầy sầu muộn, khuôn mặt nặng nề, ngón tay cái, từng chút từng chút, dịu dàng quyến luyến mà xoa xoa khuôn mặt Lục Tử Tranh, đáy lòng, còn đang run rẩy bởi khoảnh khắc chất vấn nghiêm khắc của mẹ vừa nãy trong mơ.

Một lúc lâu, Liên Huyên xốc chăn lên, hai chân thon dài trơn bóng lộ ra, trở mình xuống giường. Nàng ta đi ra phòng ngủ, mở đèn phòng sách lên, ngồi xuống trước bàn học.

Nàng ta lấy bản phác tranh biếm họa đặt bên bàn học qua, rút bút từ trong ống đựng bút ra, cúi đầu, tiếp tục theo vị trí gác lại lúc trước, từng chút từng chút, bắt đầu chuyên tâm vẽ tranh.

Trong tranh biếm họa đang hoạch định, cô gái nhân vật chính, thẳng thắn yêu cầu hủy hôn với ông nội của mình, vì cô ấy đã có người mình thích, hơn nữa đối phương lại còn là một cô gái khác. Sau đó, sau vài lần tranh chấp không thôi giữa cô gái và ông nội, cuối cùng ông nội tức giận tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô gái, cô gái bị thảm hại đuổi ra khỏi gia tộc...

Liên Huyên cảm thấy trên mình lại bắt đầu đau đớn mang máng, đau đớn khi mẹ túm lấy vai nàng ta trong mơ, pha thêm đau đớn của ngày ấy khi ông nội nổi giận đùng đùng đánh một gậy vào trên lưng của nàng ta, khiến nàng ta phân biệt không rõ, rốt cuộc là đang đau ở nơi nào nữa...

***

Mặc dù trong lúc chờ đợi, ngày tháng có vẻ dài đằng đẵng vô cùng, nhưng Lục Tử Tranh vẫn cứ trông Chủ Nhật mãi. Sau khi bữa cơm tối qua đi, theo thường lệ Lục Tử Tranh gọi điện thoại cho Giang Hoài Khê. Trong điện thoại, Lục Tử Tranh có vẻ hơi hăng hái khác thường, tràn đầy phấn khởi mà bàn bạc với Giang Hoài Khê, tuần sau Giang Hoài Khê tới rồi, nên cùng đi những địa phương nào trước, nên sắm sửa gì cho căn hộ thêm.

Nếu so sánh thì Giang Hoài Khê có hơi kiệm lời kỳ lạ. Nàng yên tĩnh nghe xong, rất rất lâu, giọng trầm thấp mang theo chút khó xử mà nói với Lục Tử Tranh, có lẽ tuần sau cũng không có biện pháp đến được.

Lục Tử Tranh dường như bị một đòn cảnh tỉnh, tâm tình nhảy nhót như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân. Cô run lên một hồi lâu, suy tính tìm từ, rốt cuộc không kiềm chế nổi, ngữ khí không che giấu nổi sự nóng lòng hỏi Giang Hoài Khê: "Hoài Khê, cậu gặp phiền toái gì sao, hay trong nhà xảy ra chuyện gì sao, nói tôi biết, có lẽ tôi cũng giúp ích được một chút."

Nhưng Giang Hoài Khê vẫn trốn tránh không đáp, an ủi cô bảo: "Trong nhà đều tốt cả, không sao đâu. À, cậu chỉ cần chăm sóc tốt cậu là được rồi, không khiến mình lo lắng là đã giúp mình một đại ân rồi."

Lục Tử Tranh đầy bụng nghi vấn cùng bất an, nhưng đối với Giang Hoài Khê không muốn nhiều lời, cô cũng chỉ đành vô năng vô lực.

Lúc sắp cúp điện thoại, Giang Hoài Khê đột nhiên gọi Lục Tử Tranh lại, nàng nhẹ nhàng cười cười, chợt bất thường mà bày tỏ trắng ra: "Tử Tranh, tôi yêu cậu."

Tâm Lục Tử Tranh, bỗng lại chìm xuống.

Cúp điện thoại, một tay Lục Tử Tranh cầm di động, một tay đặt trên đầu gối, không nhúc nhích mà ngồi hồi lâu. Sau đó, cô tựa như quyết tâm hạ định gì đó, năm ngón tay hơi nắm chặt lại, giơ đi động lên, gọi đến Giang Hoài Xuyên.

Nhưng điện thoại vang lên hồi lâu, mãi đến khi sau cùng dập máy, Giang Hoài Xuyên vẫn chưa nhận điện thoại.

Lục Tử Tranh nhíu chặt mày không cam lòng, nhớ lại ngày ấy Giang mẹ muốn nói lại thôi, cô chuyển hướng gọi cho Giang mẹ. Nhưng mà, giống như Giang Hoài Xuyên, điện thoại vẫn vang đến tự động dập máy, Giang mẹ cũng không nhận điện thoại.

Là trùng hợp, hay là mình đa tâm?

Lần thứ hai cô gọi cho Giang Hoài Xuyên và Giang mẹ, kết quả vẫn là như thế...

Lục Tử Tranh cắn môi, chợt cảm thấy có luồng chua xót uất ức và bất lực ức chế không được dâng lên trong lòng, cảm giác bất an tràn ngập trong lòng cô. Lừa dối, đều là lừa dối. Không phải đã nói là người yêu thì không có bí mật, không phải đã nói là nương nhau như người thân sao, không phải đã nói là tương thân tương ái như người một nhà sao? Tại sao lại phải hợp nhau gạt mình, bài trừ mình ra ngoài như thế? Tên lừa đảo, Giang Hoài Khê cái tên lừa đảo nhà cậu...

Cô đứng lên, bàn tay chống tại trên bàn sách, năm ngón tay dần dần bấu lại, cuối cùng, nắm chặt thành nắm đấm. Một hồi lâu sau, cô chợt hoạt động lại, giận dữ chạy về hướng phòng sách, mở máy tính lên, nhanh chóng thẩm vấn lướt qua lịch bay. Cô phải về Lâm Châu, về lại bên cạnh Giang Hoài Khê! Vợ chồng vốn là một thể, bất luận là khó khăn gì, cô đều có tư cách cùng đối mặt với Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê không thể cướp đoạn quyền lợi chia sẻ chung của cô thế được.

Đặt được vé máy bay về Lâm Châu của buổi chiều hôm sau, Lục Tử Tranh bỗng nhiên như thoát lực, vô lực dựa vào trên ghế dựa. Sau một hồi, cô chỉnh lý tâm tình lại, rồi bắt đầu thu dọn hành lý. Lúc đến cô không mang nhiều đồ cho lắm, chỉ là chút quần áo và đồ dùng hằng ngày, chỉ chốc lát, cô thu dọn gần xong rồi.

Mặc dù là ở trong phòng có máy điều hòa, Lục Tử Tranh ấy vậy cũng bận bịu ra mồ hôi con. Cô đứng trước giường nhìn thùng đựng hành lý, theo thói quen đưa tay vén tóc mái ra sau, ngẫm nghĩ có để sót món đồ gì hay không. Đăm chiêu không có kết quả, lúc cô đang chuẩn bị đến phòng khách uống nước trước đã, thì chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

Lục Tử Tranh mở cửa, thấy Liên Huyên đã nhiều ngày không gặp đang đứng ở cửa. Từ ngày ấy khi cùng Liên Huyên trở về từ đại học X, Lục Tử Tranh đã tận lực kéo khoảng cách ra với Liên Huyên. Liên Huyên có mời cô ăn cơm hay bưng hoa quả mời cô tán gẫu lúc cơm nước xong, cô cũng đều uyển chuyển từ chối, toàn thể không đáp ứng. Sau hai, ba lần, Liên Huyên cũng có phát giác ít nhiều, từ từ an tĩnh dần, rồi liên tiếp vài ngày, Lục Tử Tranh cũng không gặp lại nàng ta.

Lúc này, Liên Huyên mỉm cười đứng ở ngoài cửa, thấy Lục Tử Tranh mở cửa, chớp mũi cô còn đang thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, bèn có chút kinh ngạc hỏi cô: "Cậu đang tập thể thao ở trong đó sao?"

Lục Tử Tranh lắc lắc đầu, chắn ở cửa, hỏi thẳng nàng ta: "Sao thế, có chuyện gì không?" Rõ ràng là tư thế từ chối tiếp đãi.

Liên Huyên nhận ra được dáng vẻ xa lánh của cô, giữa lông mày có nét cô đơn chợt lóe lên, sau đó, liền cong lên nụ cười mỉm, dịu dàng mời cô bảo: "Mình nghe nói mấy ngày nay vườn sa điêu (tác phẩm chạm trổ bằng cát) đối diện công viên Húc Hải có mở triển lãm sa điêu, đồng thời còn cử hành hoạt động phố mỹ thực thời hạn một tuần, mời cả một ít người làm nhạc đến làm hội đêm, mình định hỏi cậu có rảnh ngày nào không, chúng ta cùng đến đấy xem được chứ."

Nghe vậy, Lục Tử Tranh lộ ra nụ cười có hơi áy náy, nói với Liên Huyên: "Liên Huyên, chiều mai mình phải về Lâm Châu rồi, e là không thể cùng đi với cậu được."

Hiển nhiên là Liên Huyên không dự đoán được, nét mặt có mấy phần kinh ngạc rõ ràng. Nàng ta ngẩn ra, hỏi Lục Tử Tranh: "Sao về bất chợt vậy, không phải bảo là chuẩn bị ôn tập ở đây sao?"

Lục Tử Tranh rũ mi mắt xuống, thở dài, hời hợt giải thích: "Ừ, xảy ra chút chuyện, quyết định về một chuyến trước đã."

Liên Huyên không nhịn được buột miệng ra, giọng nói hơi lớn một tí mà truy hỏi cô: "Có liên quan đến Giang Hoài Khê ư?"

Lục Tử Tranh hơi vô thức mà nhíu nhíu mày, nhàn nhạt đáp nàng ta một tiếng: "Ừ."

Liên Huyên biết mình thất thố, như định biện giải gì đó, cuối cùng lại chỉ há miệng, rồi mất tiếng. Nàng ta hơi cúi đầu, dáng vẻ có hơi ảo não, rồi lại có chút muốn nói đành thôi. Tay nàng ta túm lấy góc quần, dần dần víu chặt, cả người như bị mây đen bao phủ lại.

Trầm mặc chốc lát, Liên Huyên cuối cùng mở miệng lần nữa, chuyển ý, hỏi dò Lục Tử Tranh: "Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay cùng đi xem có được không?" Lúc nói chuyện, hai mắt nàng ta thẳng tắp nhìn chằm chằm Lục Tử Tranh, mang theo van xin.

Lục Tử Tranh né đi ánh mắt của nàng ta, khéo léo từ chối bảo: "Ngày mai phải đi rồi, mình muốn tối thu thập ít thứ, sau đó nghỉ sớm một chút..."

Liên Huyên lại thay đổi vẻ săn sóc của ngày xưa, chợt kiên trì khác thường, lần nữa van xin cô bảo: "Ở phía đối diện, không xa lắm, không tốn nhiều thời gian đâu." Nàng ta cúi đầu, giọng điệu hạ xuống, trong đó chứa đầy cô đơn: "Tử Tranh, lần sau gặp mặt, không biết từng người chúng ta lại nằm trong hoàn cảnh nào nữa, mình đoán nghĩ, biết đâu, đây chính là một lần cuối cùng... Vì vậy, cùng đi với mình một lần thôi, được không, để giấc mơ đẹp của mình được trọn vẹn..."

Lục Tử Tranh nhìn chằm chằm nàng ta rất lâu, cô có mấy phần cảm khái, Liên Huyên đến cùng vẫn thông minh thiện đoạn như cũ. Nếu không có lần này, vậy thì, cũng quyết không thể có lần sau. Có lẽ cậu ấy hiểu ra rồi, đã từng là tình nhân, chung quy, vẫn khó thành lại bạn bè.

Cuối cùng, Lục Tử Tranh vẫn lỏng ý ra, mở miệng hỏi nàng ta: "Có thể về trước 9 giờ không?" Đây là một lần thỏa hiệp cuối cùng đối với Liên Huyên. Lục Tử Tranh nghĩ, nếu có thể, sau này các cô đừng gặp lại nhau nữa, đối với cô, đối với Liên Huyên, có lẽ đều tốt hơn.

Trên gương mặt sa sút tinh thần của Liên Huyên, trong chớp nhoáng lóe ra miệng cười, nàng ta mừng rỡ, gật đầu liên tục nói: "Được chứ, vậy cậu chờ mình một lát, mình về lấy túi và chìa khóa rồi lập tức xuất phát ngay?"

Lục Tử Tranh gật gật đầu, nhìn bóng người vội vàng xoay người rời đi của nàng ta, ở trong lòng, thở dài một hơi thật dài.

Ngoài ý liệu là, triển lãm sa điêu so với trong tưởng tượng của Lục Tử Tranh náo nhiệt hơn rất nhiều. Quà vặt giữa phố mỹ thực mười dặm phiêu hương, hội đêm sắp bắt đầu, tiếng hoan hô không dứt bên tai. Lục Tử Tranh và Liên Huyên mua hai tấm vé đi vào vườn sa điêu. Liên Huyên tràn đầy phấn khởi hỏi Lục Tử Tranh có muốn đi thưởng thức một ít quà vặt đặc sắc hay không, Lục Tử Tranh lại có chút không hào hứng lắm, trả lời lấy lệ: "Mình sao cũng được..." Ánh đèn trong vườn sa điêu tối tăm, muôn màu muôn vẻ đang chớp nháy lên, tiếng nhạc của hội đêm đinh tai nhức óc, ầm ĩ khiến Lục Tử Tranh có hơi đau đầu.

Liên Huyên nhìn ra sự gượng gạo của Lục Tử Tranh, cũng chỉ cười cười, mang theo Lục Tử Tranh đi về hướng sa điêu: "Nơi đây cách sân khấu gần nhất, vì thế có lẽ có hơi ồn ào. Đi về phía này, có lẽ sẽ khá hơn, hơn nữa có thể nhìn thấy sa điêu lớn nhất trong lễ sa điêu lần này". Khoảng cách xa một ít, tiếng nhạc cũng nhỏ đi một chút, Lục Tử Tranh cảm giác lỗ tai quả thực dễ chịu đi rất nhiều.

Đúng như dự đoán, dọc đường đi ngang qua vài cái sa điêu nhỏ phong cách khác nhau, rồi bất chợt một sa điêu tàu thủy vĩ đại hiện ra ở trước mắt Lục Tử Tranh.

Tàu thủy cao chừng ba mét, quy mô rộng lớn, khoang tàu cao cao, ngẩng đầu nhìn được kiến trúc y như thực trên boong tàu và ống khói đồ sộ, chạm trổ tinh tế. Trên boong tàu, người đến người đi, có rất nhiều người giơ camera tựa lưng vào lan can, hiển nhiên là đang chụp hình lưu niệm.

Liên Huyên hỏi Lục Tử Tranh: "Muốn lên xem thử không?"

Lục Tử Tranh bị quy mô của nó làm lay động, cũng có mấy phần hiếu kỳ, bèn gật đầu.

Thế là Liên Huyên đi ở phía trước, Lục Tử Tranh đi theo phía sau. Không ngờ, muốn lên boong tàu cần thu phí ở ngoài, khi Lục Tử Tranh phản ứng lại, Liên Huyên đã mua vé xong rồi. Lục Tử Tranh có mấy phần ngại ngùng, nhưng thấy Liên Huyên trả tiền rồi, bèn cũng chỉ đành đi theo mà thôi.

Liên Huyên vừa đi về phía trên, vừa gọi điện thoại, bởi quá mức ồn ào, Lục Tử Tranh không nghe thấy chút nội dung nào khi Liên Huyên gọi điện thoại, chờ khi lên boong tàu rồi thì Liên Huyên cũng đã nói chuyện xong, cất di động vào.

Lục Tử Tranh cầm di động, cùng Liên Huyên đi quanh boong tàu một vòng lại một vòng, hai người đi vào mấy căn phòng trong được mở cửa, mở đèn flash lên, chụp rất nhiều bức ảnh. Gần mười phút sau, Liên Huyên kéo Lục Tử Tranh đến cạnh lan can của boong tàu, đề nghị cô nhìn ra xa, thử cảm nhận từng cơn dễ chịu của luồng gió mát.

Lục Tử Tranh đang xuyên qua bóng đêm nồng đậm, cô cố hết sức trông ra xa, chợt nghe thấy giọng Liên Huyên dịu dàng cười nói với cô: "Tử Tranh, cậu biết không, chiếc thuyền này, là RMS Titanic..."

Lục Tử Tranh hơi sững sờ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tỏ ý không biết.

Liên Huyên cười cười nhìn Lục Tử Tranh, lúm đồng tiền vô cùng nông, dẫn theo một chút bi thương. Di động nắm ở trong tay nàng ta chợt vang dội lên, nụ cười trên mặt nàng ta càng mở rộng thêm, thoắt chỉ chỉ bầu trời đêm, kinh hỉ nói với Lục Tử Tranh: "Tử Tranh, cậu nhìn kìa..."

Lục Tử Tranh nghe vậy, phản xạ có điều kiện mà kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng ngón tay của Liên Huyên. Một giây sau khi ngẩng đầu, cô nhìn thấy trong bầu trời đêm màu lam sậm, có một vệt ánh sáng cấp tốc xông lên phía chân trời, sau đó,"bùm" một tiếng, tỏa ra trên không trung, muôn màu muôn vẻ, xán lạn dị thường, một đợt tiếp một đợt, khiến người ứng tiếp không xuể.

Là pháo hoa.

Lục Tử Tranh nhìn chăm chăm vẻ đẹp của từng đợt từng đợt, lâu thật lâu vẫn chưa hồi thần.

Giọng Liên Huyên vang ở bên tai cô, dịu dàng lưu luyến, nàng ta nói: "Tử Tranh, xin lỗi, màn pháo hoa này, mình nợ cậu đã rất lâu."

Lục Tử Tranh cúi đầu, nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy khuôn mặt của Liên Huyên, trong bóng đêm mông lung, đặc biệt xinh đẹp, trong ánh mắt là thành kính tha thiết mà cô nhìn thấy rõ ràng.

Lúm đồng tiền trên mặt Liên Huyên như ẩn như hiện, ngữ điệu, lại là thất vọng và ưu sầu kèm cả ngơ ngẩn: "Đáng tiếc, nơi đây không có đất tuyết như phổ thông năm ấy, mà chúng ta, cũng không về được nơi ấy nữa..."

Xuyên thấu qua ánh đèn mê ly, Lục Tử Tranh nhìn ý cười cay đắng nơi khóe môi của Liên Huyên, nhớ tới năm đó mình lén lút nhìn cô ấy, tim đập như nổi trống, nhớ đến năm ấy mình giàn giụa trong mưa to khổ sở đuổi theo xe cô ấy, nhớ đến năm ấy, Liên Huyên thuở niên thiếu hăng hái cam kết phải dẫn cô đi xem pháo hoa thời thịnh một lần, còn cả, nhớ đến Giang Hoài Khê khi ấy ôm mình vào ngực, sự chấp niệm khiến mình động tâm ấy, cô không khỏi cảm thấy trái tim có mấy phần chua chát.

Xin lỗi, Liên Huyên, mình thật đã đợi cậu rất lâu rất lâu...

Nhưng mà bây giờ, cũng thật đã quá trễ quá muộn rồi...

Thế là, cô chỉ có thể đáp lại nàng ta một câu, câu nói tưởng chừng như bị gió đêm thổi tan: "Liên Huyên, mình đã đi rất xa rồi, cậu cũng đừng đứng lại tại chỗ nữa, cậu sẽ hạnh phúc thôi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện