Thạch Mai tâm không cam tình không nguyện bị Bạch Xá kéo vào rừng, đi đến nơi phát ra âm thanh quái đản kia.

Hai người đi được một đoạn, âm thanh càng lúc càng rõ, “Cốc cốc cốc”, không sai, chỉ có gỗ chạm gỗ mới phát ra loại tiếng động này.

“Bạch Xá.” Thạch Mai kéo tay Bạch Xá, nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta cứ đi như vậy có thể bị lạc đường không?”

Bạch Xá lắc đầu, “Rừng này không dày, cây không cao, đừng lo, địa thế núi Đại Vũ ta rất quen thuộc.”

Thạch Mai mặc dù hơi yên tâm nhưng vẫn có thấy là lạ, đặc biệt trong cảnh tối lửa tắt đèn, còn có tiếng động kỳ lạ.

Dần dần đi tới nơi phát ra âm thanh, hai người đứng lại nhìn khắp xung quanh, không thấy người cũng chẳng có chim, âm thanh kia đã ngừng lại.

Thạch Mai thấy lạnh sống lưng, ôm cánh tay Bạch Xá, “Sao không còn tiếng gì nữa?”

Bạch Xá thấp giọng nói, “Có thể nó nhìn thấy chúng ta.”

Thạch Mai giật mình, mặc dù biết Bạch Xá hù mình nhưng vẫn sợ đến nổi da gà.

Bạch Xá gõ nhẹ vào một gốc cây đại thụ… Nghiêng tai nghe một chút, lại gõ mấy tiếng, hình như phát hiện ra vấn đề gì, đang nghi hoặc, chợt nghe…

“Ôi chao?!”

Thạch Mai hét lên một tiếng long trời lở đất ngay bên tai Bạch Xá, chim chóc đậu trên cây đều bị kinh động mà rầm rập bay đi.

Bạch Xá chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, mở to mắt nhìn Thạch Mai, hai người cách nhau rất gần, sắc mặt Thạch Mai trắng bệch, giống như bị cái gì làm cho khủng hoảng.

“Làm sao thế?” Bạch Xá thấy nàng không đi được, đỡ lấy nàng hỏi.

“Có người nắm chân ta… chân ta!” Giọng nói Thạch Mai phát ra từ cổ họng, Bạch Xá nhíu mày cúi đầu nhìn, chỉ thấy chân phải của Thạch Mai vướng vào một rễ cây… Chỗ rễ cây còn có một cái động nhỏ tối mù, từ bên trong có một thứ giống như cánh tay vươn ra, cầm lấy cổ chân nàng.

“Là cái gì thế?!” Thạch Mai không dám cử động, “Nong nóng?”

Bạch Xá vừa nghe thấy nóng liền biết kia là tay người sống, bên trong chắc chắn có người, hắn ngồi xổm xuống xem, tay cầm viên đã bắn vào.

Bàn tay kia quả nhiên buông lỏng, Thạch Mai rút được chân liền trốn sau lưng Bạch Xá, cong người nhìn cái hang tối kia, chỉ thấy một bàn tay đang rụt về.

Hai người theo bản năng nhìn nhau, cúi đầu… Từ hang động tối như mực trồi lên non nửa khuôn mặt, một đôi mắt mờ nhìn hai người không chớp mắt.

“A…” Thạch Mai hít vào một hơi, “…”

Bạch Xá quay đầu, Thạch Mai che miệng, “… Hức… ta…”

Thạch Mai cũng không biết là do bị hoảng sợ hay do hít khí đột ngột, nói chung là nàng nấc cụt.

Khu rừng vốn âm u yên tĩnh, từ trong gốc cây lại lòi ra một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ đã đủ doạ người, thế mà Thạch Mai bắt đầu nấc … Không khí đáng sợ liền bay biến.

Bạch Xá vỗ lưng nàng, Thạch Mai chẳng thấy tốt hơn.

“… Có dấm chua không?” Thạch Mai khó chịu muốn chết, mặt đỏ bừng xấu hổ, đột nhiên nhớ ra cách uống dấm chua cho hết nấc.

Bạch Xá lắc đầu, đưa túi nước cho nàng, uống vào chắc sẽ tốt hơn.

Thạch Mai uống xong hơn nửa bình cũng chẳng khá lên bao nhiêu.

Đúng lúc này, từ trong hang động truyền ra tiếng cười ken két, giống hệt như tiếng quạ kêu.

Hai người sửng sốt, nhìn vào trong hang, đúng là quái vật trong cây kia đang cười. Nó nhìn Thạch Mai và Bạch Xá, tròng mắt chuyển động, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, có điểm dò xét xấu xa.

Thạch Mai và Bạch Xá nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào, nhìn nó một hồi lâu, Bạch Xá đột nhiên mở miệng hỏi Thạch Mai, “Không nấc nữa à?”

Thạch Mai sửng sốt… Ồ, hết rồi!

Thạch Mai nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy Bạch Xá đột nhiên rút đao khỏi vỏ… Chém vào thân cây.

“Răng rắc” một tiếng, cùng với hàn quang lóe lên, cây đại thụ kia phân thành hai nửa. Ánh sáng chiếu vào thân cây, có một địa động nhỏ nối thẳng xuống lòng đất, quái vật vừa rồi đã không còn tung tích, xem ra là chui vào địa động rồi.

Bạch Xá nghiêng tai lắng nghe, chậm rãi lui lại từng bước, Thạch Mai cũng lùi ra sau từng bước, đột nhiên nghe “Phốc” một tiếng.

Thạch Mai cảm giác dưới chân động đậy, có cái gì trồi lên, sau đó bắp chân tê cứng. Thạch Mai cả kinh —— lại nữa?!

Lại có người bắt lấy chân nàng, hơn nữa còn kéo xuống.

“Ầm ầm” một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to… Thạch Mai ngã sụp xuống.

“A…”

Hang động tối mù lại rất sâu, Thạch Mai ngã thẳng vào, Bạch Xá cũng lao xuống.

“Oành” một tiếng, Thạch Mai ngã lên trên đống cỏ khô, tuy rằng không cứng như đá nhưng lúc ngã lên cũng đau kinh hồn.

“Ai ôi…” Thạch Mai xoa thắt lưng, đau thấy ớn à.

Đồng thời một bóng trắng rơi xuống, Bạch Xá đáp trên đất, “Không sao chứ?”

“Không sao…” Thạch Mai lắc đầu, phát hiện xung quanh sáng rỡ do có ngọn đèn.

Bạch Xá thấy Thạch Mai không có chuyện gì liền đỡ nàng đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía trước, bọn họ đang ở trong hang động lúc nãy, cách đó không xa là một bà già gầy nhỏ chỉ cao tới eo người.

Bạch Xá từng gặp qua không ít người diện mạo quái dị, bao gồm cả những người luyện công luyện thành xấu xí dị dạng. Nhưng bà lão này quả là rất già, trông giống như cây thành tinh, thật sự làm người ta không thích nổi.

Thạch Mai cũng nghi ngờ mình gặp phải yêu tinh.

Bà lão nhìn hai người, lại cười quái dị sau đó há miệng thở dốc, “Ừ… Tốt.”

Thạch Mai nghe tiếng nói của bà đặc biệt khàn, thiếu chút nữa lại há hốc mồm kinh ngạc, vội vã che miệng lại.

Bạch Xá hỏi, “Bà là ai?”

“Ồ… Đã lâu không nói chuyện.” Bà lão hắng giọng một hồi mới làm cho giọng nói dễ nghe hơn chút, nói tiếp, “Lâu rồi không có người đến đây.”

Thạch Mai nghi hoặc, bà lão này sống trong núi sao? Bạch Xá đề phòng, bà lão này không phải hạng người tép riu đâu, chỉ bằng thủ đoạn bà ta vừa dùng tay phá đất kéo Thạch Mai xuống đã chứng tỏ nội công rất thâm hậu! Nghĩ một lát, trên giang hồ có nhân vật nào như thế sao?

“Ngươi sống trong núi hả?” Thạch Mai hỏi, “Nên xưng hô thế nào đây?”

Bà ta giương mắt nhìn Thạch Mai, rất đoan trang, lại duỗi tay nhéo lớp da nhăn nheo của mình, cười hớ hớ, “Tiểu nha đầu ngươi xinh đẹp đấy, tuổi trẻ mỹ mạo … Hay ngươi đổi cho ta đi? Bộ da già này cho ngươi, da của ngươi đưa cho ta mượn dùng.”

Thạch Mai cả kinh, trợn mắt tránh sau lưng Bạch Xá, trong lòng nghĩ, đây là yêu tinh lột da!

“Ha ha ha.” Bà lão thấy Thạch Mai sợ hãi liền cười nghiêm túc.

Bạch Xá không tin trên đời có yêu mà quỷ quái, chẳng qua chỉ gặp phải bà lão sống lâu trong núi mà thôi, cũng chẳng muốn quấy rầy thêm, kéo Thạch Mai, “Đi thôi.”

“Chậm đã.” Bà lão ngăn cản hai người, “Nhóc con, tới dễ đi khó, để nha đầu phấn nộn này lại, lão bà tử ta lâu rồi chưa ăn thịt.”

Thạch Mai nhăn nhó mặt mày, bà già này lúc nãy muốn lột da nàng, lúc này lại còn muốn ăn thịt nàng?

Bạch Xá lạnh mặt, nhìn bà lão kia, “Không được.”

Thạch Mai gật đầu, đúng đúng đúng, không được đâu!

Bà lão cười, tuy rằng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Nếu nàng không thể ở lại thì ngươi ở lại đi!”

Thạch Mai nhanh chóng lắc đầu, trong lòng nghĩ, thế cũng không được!

“Ha ha.” Bà lão nói, “Lúc ta ở trong cung cũng coi như gặp đủ loại mỹ nhân, nam nhân như ngươi lại là loại hiếm thấy, ta thích, ở lại đi.”

Thạch Mai kéo Bạch Xá, nghĩ bà già này điên rồi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

“Tóm lại, nam cũng được nữ cũng được, một trong hai ngươi ở lại cùng ta sống nốt nửa đời sau.” Bà lão nghiêm túc nói.

Bạch Xá khẽ nhíu mày, bà lão này vừa mới nói cái gì trong cung? Hơn nữa qua cử chỉ thái độ cũng thấy giống như có phong thái.

Thạch Mai nhỏ giọng than thở một câu, “Còn nửa đời sau nỗi gì…”

“… Cái miệng của nha đầu ngươi thật vô lễ, tự vả miệng đi!” Bà lão gắt lên.

Thạch Mai bực rồi, nghĩ thầm, người này còn cao giọng với ai chứ?

“Ối giời… hậu sinh bây giờ ý mà, một chút quy củ cũng chẳng có.” Bà lão vừa cằn nhằn vừa nố sang bên cạnh, “Hoàng thượng ơi, người nói xem người có thích nha đầu kia không? Thích thì lưu lại đi. Ta nhìn nàng lưng nhỏ mông cong, nhất định rất dễ sinh đẻ mới định thu nàng. Ôi, cũng là chúng ta thua kém rồi, sinh không được long thai, bằng không cũng không mất nước…” Nói xong bà liền đau khổ khóc lóc.

Thạch Mai nghe rất rõ, nghĩ lại nghĩ, không đúng, đương kim hoàng đế tuổi không lớn, hẳn là không có phi tử như vậy, chẳng lẽ là tiền triều? Nếu là tiền triều thì tuổi cũng quá lớn rồi… Hay là triều đại trước nữa? Nhưng nếu thật sự là phi tử thì sao lại lưu lạc đến chốn này?

Bạch Xá đang muốn nói gì, Thạch Mai đột nhiên kéo hắn, nháy mắt mấy cái, ý bảo —— ta có cách!

Bạch Xá gật đầu, bất động thanh sắc chờ Thạch Mai xử lý.

Thạch Mai đi ra phía trước thăm dò, “Nương nương thiên tuế?”

“Ừ?” Bà lão quay sang, có chút mờ mịt nhìn nàng, “Ngươi biết ta à? Ngươi là ai?”

Thạch Mai thấy cách này có hiệu quả liền cười tủm tỉm, “Ta là Tiểu Mai Tử, trước kia là cung nữ hầu hạ nương nương, nương nương quên rồi sao?”

“Tiểu Mai Tử?” Bà lão cẩn thận cân nhắc, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ “! Ngươi là Tiểu Mai của lão gia? Tiểu Mai theo ta tiến cung?”

Thạch Mai nghĩ, nha hoàn trong cung phần lớn đều là mai lan trúc cúc, xem ra mình đoán bậy đoán bạ cũng đúng rồi, liền tiếp tục nói, “Đúng vậy nương nương, hoàng thượng đâu rồi?”

“Hoàng thượng…” Bà lão nhìn cái ghế trống trơn bên cạnh, thở dài, “Hoàng thượng không có ở đây, người nói phải đi tìm bảo tàng, đi rồi không trở lại nữa, có bảo tàng có thể khôi phục lại triều thần.”

Thạch Mai nhíu mày nhìn Bạch Xá —— ôi chao, thật sự là phi tử của vị hoàng đế nào đó rồi, cũng không biết là tiểu quốc biên thuỳ hay là tiền triều chính thống, tóm lại là từng tồn tại!

Bạch Xá thấy Thạch Mai chắc chắn, bất đắc dĩ lắc đầu, niết cằm nàng, “Nha đầu ngốc, bà lão này đùa ngươi đó.”



Thạch Mai sửng sốt, chợt thấy bà lão kia phá lên cười, cười đến ngửa tới ngửa lui, cười không ngừng khiến Thạch Mai cảm thấy một thân xương già của bà ta cũng sắp rơi rụng xuống đất.

Lúc này, Thạch Mai mới hiểu rõ mình bị người ta cợt nhả, mà Bạch Xá đã biết rõ cũng không nói cho mình một tiếng, hại nàng tự cho là thông minh, để cho người ta chê cười.

Thấy Thạch Mai không vui, Bạch Xá ho khan một tiếng, hỏi bà lão, “Ngươi đang ám chỉ cho chúng ta rằng ngươi biết bí mật của bảo tàng năm đó?”

Bà lão gật đầu, “Ừ, đều nói vợ ngốc xứng chồng tặc, quả nhiên không sai.”

Thạch Mai nghe xong liền đỏ mặt, trong lòng rất không thoải mái, nói nàng ngốc, tức lắm rồi đấy!

“Các ngươi tìm được nơi này, là có cao nhân chỉ điểm hay nhìn thấy bản đồ?” Bà lão chậm rãi nói, “Ngọn núi này có không biết bao nhiêu người tới, thế nhưng không ai có thể đi đến cuối cùng, bao gồm lão hoàng đế ma quỷ năm đó. Nhưng mà, tiểu tử ngươi có công phu cao nhất trong những người từng tới đây, nói không chừng có thể có biện pháp, cho nên… Ta sẽ nói cho ngươi, nhưng mà ấy, ngươi phải chấp nhận một điều kiện của ta.”

Bạch Xá nghĩ một lát, hỏi, “Điều kiện gì?”

“Nha đầu kia…”

“Không bàn nữa.” Bạch Xá không đợi bà ta nói xong liền lắc đầu, muốn Thạch Mai là không thể!

“Ha ha.” Bà lão cười, “Ngươi nghĩ sai rồi, ta cũng không muốn da nàng, cho dù lột xuống ta cũng không mặc được đâu!”

Thạch Mai hỏi, “Ngươi muốn ta làm gì?”

“Đơn giản.” Bà lão nhìn Thạch Mai rồi lại nhìn Bạch Xá, “Bằng không, hai ngươi hôn miệng cho ta xem đi.”

Thạch Mai giật mình nấc cụt, kinh hãi nhìn bà ta, “Cái gì?!”

“Không nghe thấy à?” Bà lão cười, “Thực sắc tính cũng sao, bà già này năm đó cũng là người phong lưu, thế nhưng bị vây nơi rừng xa núi hẻo này mấy mươi năm nên tịch mịch nhàm chán. Ta già cả nhăn nheo rồi, cho nên không làm khó tiểu ca kia hôn ta. Ừ, các ngươi hôn miệng cho ta xem, coi như làm cho lão nhân gia ta cao hứng, sao nào? Chịu không?”

“Được!”

“Không được!”

Bạch Xá và Thạch Mai đồng thời nói, hai người nhìn nhau, Thạch Mai đỏ bừng mặt, hoài nghi nhìn Bạch Xá, “… Người này, ngươi đùa?”

Bạch Xá bật cười, lắc đầu.

“Lão sắc bà!” Thạch Mai than thở.

Bà lão thấy Thạch Mai ngại ngùng, nhíu mày, “Nha đầu đừng oán giận nữa, ngươi cũng không chịu thiệt mà!”

Thạch Mai nhìn Bạch Xá.

Bạch Xá vốn coi thường chuyện bàn điều kiện với bà ta nhưng mà lúc này, không đáp ứng thật phải xin lỗi chính mình, liền mỉm cười, kéo Thạch Mai qua, cúi đầu…

Thạch Mai không còn khẩn trương như trước nữa, nhưng cảm xúc quá rõ rệt, lỗ tai nàng đỏ lên như con tôm.

Nụ hôn này còn triền miên hơn trước, bà lão hình như rất vừa lòng, cười càng thêm dọa người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện