Thạch Mai bực mình đi ra ngoài, đúng lúc nghênh diện Phó Dĩnh đi vào.

Hình như Phó Dĩnh đã sớm biết Thạch Mai ở trong này, cũng không xấu hổ, chỉ hơi mỉm cười, “Trần cô nương cũng ở đây sao?”

Thạch Mai cười, “Ta đi bây giờ.”

“Này, đợi chút.” Phó Dĩnh giữ chặt nàng, Thạch Mai nhìn bộ dạng lôi kéo thân thiết của Phó Dĩnh, cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng nghĩ ta với ngươi thân quen đến thế sao? Hai ngày trước không phải còn rất chướng mắt ta à? “Đại ca của ta bãi yến, bảo ta đến mời Bạch đại ca, ngươi có đi không?” Phó Dĩnh cười xinh đẹp, cười đến mức Thạch Mai cũng cảm thấy mình không quen nàng ta như thế này, lại nghĩ Phó Dĩnh này không phải lão luyện thành thục sao? Thế nào lại biến thành ngây thơ đáng yêu thế này? Tính tình thất thưởng này hệt như hương phấn điều phối bất thành vậy.

“Ngươi cũng cùng đi nhé?” Phó Dĩnh cười nhẹ, “Anh ta nói tốt nhất cũng mời ngươi đến, trên giang hồ có không ít danh môn chính phái muốn kết giao với hương phấn nương nương.”

“Ha ha.” Thạch Mai cười gượng hai tiếng, trong lòng thầm nói, ta cũng không phải người giang hồ, không muốn tranh đống nước bẩn kia đâu. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, Bạch Xá cũng đi… Phó Dĩnh và Phó Tứ hai anh em nhà này lại mưu mô xảo trá, nhất là Phó Tứ kia kìa, mục đích mở yến tiệc là gì, hay là một đám người liên hợp lại tính kế Bạch Xá?

Thạch Mai đang do dự có nên đi hay không, Bạch Xá đã đi ra, thấy Thạch Mai còn chưa đi, bước đến bên người nàng, nói, “Ở lại ăn cơm đi. Mấy thứ kia lát nữa ta sai người mang tới, để trong phòng ngươi được không?”

Thạch Mai ngẩn người nhìn, một lúc sau mới nhớ ra hai cái vỉ hấp, trong lúc nhất thời cũng dở khóc dở cười.

Bạch Xá cười với nàng, lòng Thạch Mai lộp bộp rơi xuống, sao Bạch Xá lại cười ẩn ý đưa tình thế kia?

Trong mắt Phó Dĩnh cũng chẳng thoải mái như Thạch Mai, nàng ta quay sang, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, điều chỉnh tốt rồi mới quay đầu, nói với Bạch Xá, “Bạch đại ca, lát nữa anh trai ta muốn mở tiệc chiêu đãi các vị anh hùng trong thiên hạ, bảo ta đưa thiếp mời cho ngươi.”

Bạch Xá khẽ nhíu mày, nhận tấm thiếp mời, thấy bên trên chẳng viết danh mục gì, liền hỏi, “Tiệc gì vậy?”

Thạch Mai thầm nghĩ, Hồng Môn Yến chứ sao.

Phó Dĩnh cười, “Yến tiệc này là do Phó gia với Đoan gia cùng tổ chức, Đoan Nghiễn cũng đi. Hình như là muốn mời quần hùng giang hồ hỗ trợ, cụ thể hỗ trợ cái gì phải đi mới biết được, đại ca không nói rõ với ta.”

Bạch Xá chau mày, trả thiếp mời lại cho Phó Dĩnh, nói, “Ta không đi.”

Thạch Mai mở to mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười, mình còn lo lắng Bạch Xá bị người tính kế hãm hại, không nghĩ tới Bạch Xá lại thẳng tính như thế, người ta đưa thiếp mời lên tận cửa, hắn còn không đi.

Phó Dĩnh hình như cũng đoán được, nhưng ngay trước mắt mình lại bị trả lại thiếp mời, cũng cảm thấy xấu hổ không thôi, đành cười trừ, quay sang kéo tay Thạch Mai, “Mai Tử, vậy ngươi đi đến nhé?”

Thạch Mai nghe nàng ta gọi mình là Mai Tử liền thấy lạnh sống lưng. Ngày thường bọn Diệp Son và Toản Nguyệt cũng gọi mình như vậy, cùng một cái tên nhưng người gọi khác nhau thì sẽ gây ra hiệu quả khác nhau, Diệp Son Toản Nguyệt gọi mình, nghe vẫn thấy ấm áp trong lòng, thế nhưng đến phiên Phó Dĩnh thì lại cảm thấy rờn rợn.

Thạch Mai là người thẳng thắn, không thích vờ vịt.

Trước kia sống với các chị em trong nhà, đặc biệt là mấy bà vú, thương nàng nên gọi nàng là ‘bảo bối tâm can’, nàng đặc biệt vui vẻ, nhưng kẻ nào giả vờ giả vịt hoặc tâm hoài bất quỹ gọi một tiếng ‘bảo bối’, nàng liền run rẩy toàn thân. Phó Dĩnh cũng thế, rõ ràng không quen, vừa rồi còn gọi mình là Trần cô nương, hiện tại liền Mai Tử cái gì mà Mai Tử chứ?

Bạch Xá cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không rõ vì sao Thạch Mai lại muốn đi, hay là lần này làm liên lụy đến nàng?

Thạch Mai thấy Bạch Xá nghi hoặc, sợ hắn không rõ chân tướng lại đồng ý, nhanh chóng rút tay về, nói, “Phó cô nương, ta không phải người giang hồ, không muốn tham gia mấy chuyện này, buổi tối ta còn có việc phải làm, không đi.”

Nói xong, nàng kéo Bạch Xá, “Không phải ngươi nói về phòng sao? Đi.”

Vì thế, Bạch Xá phối hợp để Thạch Mai lôi đi.

Phó Dĩnh còn muốn nói thêm nhưng hai người đã đi không quay đầu lại, không kìm được nhăn nhó mặt mày… Tại sao hai người này đều như vậy?!

Quản gia chậm rì rì đi tới, đưa tay với Phó Dĩnh, nói một câu, “Phó tiểu thư mời.”

Phó Dĩnh không cam lòng đi về nói với Phó Tứ, Bạch Xá không chịu nể mặt, không đến.

Thạch Mai kéo Bạch Xá đến phòng hương, thấy Phó Dĩnh đi rồi, Thạch Mai cũng đi về, Bạch Xá cùng nàng vào nhà, hỏi “Phó Dĩnh cũng mời ngươi à?”

“Đúng vậy.” Thạch Mai gật đầu, “Không biết muốn làm cái gì nữa… Còn có, ngươi không thấy là Phó Tứ rất kỳ quái sao? Có kẻ áo trắng giả dạng ngươi, người quan phủ vừa tới, gã cũng tới, còn mang theo nhiều người giang hồ như vậy, cho dù trùng hợp cũng không thể trùng hợp như thế chứ?”

Bạch Xá không yên lòng gật đầu.

“Ngươi không thấy kỳ quái sao?” Thạch Mai thấy hắn không tỏ vẻ dị nghị, hơi tò mò, “Gã hãm hại ngươi, bụng dạ khó lường!”

Bạch Xá khẽ cười, “Thì kệ thôi.”

“Ngươi không thể cứ để kệ như vậy được, bọn chúng thấy ngươi dễ bắt nạt sẽ quen mùi bắt nạt ngươi đấy!” Thạch Mai than thở, có vẻ rất bất bình, Bạch Xá chỉ cười mà không nói.

Về tới phòng hương, Bạch Xá bỗng nhiên chỉ vào lọ nước màu đen trên bàn, hỏi, “Cái kia hình như lúc nãy còn là màu đỏ …”

“Ôi chao, sao lại biến thành màu đen rồi?” Thạch Mai chạy tới dùng cái kẹp và băng gạc, đổ hết nước cùng với bột phấn đã bị tan đi, lấy bông gạt mấy mảnh vỡ, Thạch Mai chú ý tới một bông hoa nhỏ màu đen, còn có một con sâu nhiều chân kỳ quái.

Đổ hết nước độc vào một cái hố ngoài sân, Thạch Mai đi về, ngồi vào bàn, bắt đầu lật giở trang ghi chép.

Bạch Xá ôm Tiểu Phúc Tử vẫn luẩn quẩn quanh chân lên, đi tới ngồi cạnh Thạch Mai, nhìn nàng lật sách.

“Chính là thứ này.” Thạch Mai giở đến một trang, phía trên vẽ một bông hoa nhỏ màu đen, giống hệt bông hoa trong viên thuốc như đúc, liền nói với Bạch Xá, “Đây là Trì Kế Thảo, thực vật độc!”

“Là độc dược sao?”

“Đúng vậy, chỉ cần nuốt phải một đoá hoa nhỏ bằng này cũng sẽ chết, nếu dùng lửa đốt lên rồi hít khói, thần kinh sẽ sinh ra ảo giác và không thể cử động.” Thạch Mai nói xong, lại lấy một quyển sách khác, tìm đến một trang, phía trên vẽ một con sâu.

“Còn con này.” Thạch Mai nói, “Con sâu này gọi là Oan Cổ, cũng là độc dược, nếu người ta chạm vào nó, phải khoét đi chỗ thịt đụng phải, bằng không chất độc phát tán toàn thân cuối cùng sẽ chết. Đốt con sâu này lên sẽ có mùi thơm ngọt, nhưng sau khi ngửi thấy, toàn thân sẽ đau đớn bỏng rát như bị lửa thiêu. Dùng hai loại độc dược này chế thành phấn, không cần phải nghĩ, chắc chắn là có mưu đồ ác độc!”

Bạch Xá vẫn chăm chú nhìn Thạch Mai phân tích chuyện dụng hương, từ đầu tới cuối đều không nói gì cả.

Thạch Mai nói xong, thấy Bạch Xá nhìn mình chằm chằm, liền hỏi, “Làm sao vậy?”

Bạch Xá lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng sửa lại tóc mái trên trán nàng, thấp giọng nói, “Ta đang nghĩ hoá ra khi nữ nhân nói chuyện công việc lại có khí thế bức người như vậy.”

Thạch Mai sửng sốt.

Bạch Xá cười, “Đại khái là từ nhỏ ở cùng dì Hoắc nên mới như thế.”

Thạch Mai nghĩ, nhịn không được bật cười, dì Hoắc quả thật là rất khí thế, lúc bàn chuyện chỉ nói một không nói hai.

Thạch Mai cười, nâng mắt, chỉ thấy Bạch Xá vẫn còn nhìn mình, trong đầu có cảm giác hơi nong nóng.

“Vừa rồi… Phó Dĩnh đến không đúng lúc.” Bạch Xá nhẹ nhàng nắm cằm Thạch Mai, “Muốn tiếp tục không?”

Đầu óc Thạch Mai trống rỗng, Bạch Xá cúi đầu càng ngày càng thấp… Vẫn không khí như cũ, cảm giác, khoảng cách cũng rất tốt, mấu chốt là đúng người… Thạch Mai chậm rãi nhắm mắt lại.

Lại nghe thấy một tiếng la hoảng, “Mai Tử tỷ! Mai…”

Hương Nhi từ bên ngoài chạy vào, nhìn thoáng qua, “Ố!” một tiếng, lại xoay người bỏ chạy, “Ta không thấy gì hết…”

Thạch Mai bị giội chậu nước lạnh thứ hai trong ngày.

Bạch Xá nhíu mày không nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Cái này không phải lỗi của ta…”

Thạch Mai đỏ mặt, lúc này Hương Nhi chắc chắn đã đi tám chuyện rồi, sau đó Diệp Son và Toản Nguyệt khẳng định sẽ biết… Mấu chốt là còn chưa kịp hôn mà, tức chết mất!

Nghĩ đến đây, Thạch Mai liền sinh khí, buồn bực đứng lên muốn đi thu dọn sách trên bàn, nhưng chưa kịp đi, tay đã bị kéo lại, Bạch Xá phía sau túm lấy nàng.

Thạch Mai sửng sốt, vừa quay đầu lại đã bị Bạch Xá kéo xuống… Lập tức ngã vào lòng Bạch Xá.

Bạch Xá vẫn đang ngồi cạnh bàn, Tiểu Phúc Tử trong lòng đã sớm chạy đi… Thạch Mai ngã ngồi trên đùi Bạch Xá, giương mắt, chỉ thấy hắn mỉm cười, “Quá tam ba bận… Lần này ai tới cũng kệ.”

Thạch Mai mở to mắt, nghe Bạch Xá nói xong liền mờ mịt, thấy hắn dựa vào càng lúc càng gần, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại giả làm người chết…

Nhưng mà, Thạch Mai đợi rất lâu cũng không thấy Bạch Xá tiến thêm cái gì… Nàng chưa từng để người ta hôn qua, không phải là đã hôn xong rồi chứ? Mở mắt ra nhìn một cái.

Nào biết Bạch Xá vẫn đang chờ nàng, thấy nàng vừa mở mắt, hắn nhếch miệng.

Thạch Mai biết mình trúng kế, hay cho một chiêu… Rõ ràng nhìn Bạch Xá cúi đầu xuống, trên môi lành lạnh… Sau đó Thạch Mai cân nhắc một chút, cảm thấy đại khái là mình mặt đỏ miệng nóng rồi, cho nên Bạch Xá nhà mình chạm vào mới thấy lạnh như thế.

Hai cánh môi chạm vào một chỗ, Thạch Mai không hiểu, vừa rồi còn có chút không yên, nay lại hoảng, tim đập thình thịch. Loại cảm giác không thể nói rõ này… Chân tê… Da đầu cũng tê.

Nụ hôn dài vừa chấm dứt, Thạch Mai khó thở nhìn Bạch Xá.

Bạch Xá thấy môi nàng hồng hồng, hai má còn hơi đỏ ửng, ngày thường vốn đã cực kỳ xinh đẹp, nay lại có chút mê hoặc không nói nên lời, trong lòng dâng lên chút thương tiếc, cười với nàng.

Thạch Mai thấy hắn cười, ý cười thẩm thấu đến đáy mắt, trong lòng càng hoảng hốt, lại có chút không cam lòng, cứ như vậy bị người ta hôn rồi, cho tới bây giờ mình còn chưa từng hôn ai, hời cho hắn quá rồi … Nhưng lại không thể hôn trả lấy hời được.

Đang lúc miên man suy nghĩ, tay Bạch Xá cũng không biết là cố ý hay vô tình đặt lên eo nàng, Thạch Mai cả kinh nhanh chóng đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy về một bên.

Bạch Xá bị nàng chọc cười, thấy nàng cứ như con mèo bị hoảng, nhanh chóng nói, “Sợ cái gì, cẩn thận dưới chân…”

Đáng tiếc Bạch Xá nói quá chậm, Thạch Mai lui ra phía sau vài bước, không cẩn thận đạp trúng đuôi Tiểu Phúc Tử.

“Ngoaow ngoaow!” Tiểu Phúc Tử dựng lông, kêu thảm thiết nhảy lên trên bàn, cuộn tròn người cẩn thận liếm đuôi —— đau ná!

Thạch Mai bị nó làm cho giật mình, lảo đảo chạm vào bàn, bàn bị lệch đổ ụp xuống, bộ ấm chén trên bàn văng tứ tung, hai cái ghế còn đổ rập ra đất.

Thạch Mai sắp ngã ngồi xuống đất… May là Bạch Xá nhanh tay lẹ mắt đá chiếc ghế bồ đoàn nàng vừa ngồi đến.

Thạch Mai run rẩy ngồi trên ghế bồ đoàn, không bị thương nhưng cả người đều choáng váng.

Lại nhìn chung quanh, bàn đổ ghế ngã, tình cảnh hỗn loạn.

Tiểu Phúc Tử đang cuộn người trên bàn liếm đuôi cũng bị rớt xuống, nó nhảy vào lòng Thạch Mai, cuộn tròn người tiếp tục liếm đuôi.

Bạch Xá nhìn Thạch Mai ngồi trên ghế bồ đoàn, trong lòng là con mèo béo, có chút chật vật xoa mông, lỗ tai hồng hồng, trong đầu đột nhiên nghĩ ra năm chữ —— phản ứng thật thú vị.

Thật lâu sau, mấy người trong viện tò mò xán lại xem náo nhiệt chợt nghe thấy tiếng Bạch Xá cười ha hả ha hả, cùng với đó là tiếng hét thẹn quá hoá giận của Thạch Mai, lập tức hướng về phòng đóng cửa tắt đèn, ai nấy đều sửng sốt.

Ấm ức chui vào trong chăn, Thạch Mai nhìn Tiểu Phúc Tử đang núp trong lòng, vỗ vào mông nó mấy cái, “Đều tại mày, ngã chết mày!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện