Thật vất vả mới đuổi được mấy kẻ phiền phức kia đi, Thạch Mai ngồi trong sân ngẩn người.

Hồng Diệp và Toản Nguyệt cũng không tới quấy rầy nàng, lại đi chuẩn bị việc buôn bán của cửa hàng hương, may mắn Vương bộ khoái kia là kẻ có tâm nhãn, đã sớm thu xếp ổn thoả, không bị người vây xem, dù sao thì việc buôn bán của tiểu thư buổi sáng rất ít, thường bán nhiều vào ban chiều.

Trong viện, Hương Nhi mang đồ ăn cho Thạch Mai, Thạch Mai nâng bát, không yên lòng ăn.

Hương Nhi ngồi một bên sờ lông Tiểu Phúc Tử, hỏi Thạch Mai, “Mai Tử tỷ, ngươi nói xem, ai giết người rồi giá họa cho Bạch Xá thế?”

Thạch Mai lắc đầu, nàng vừa mới nhìn, quan sát thần sắc Tần Hạng Liên… Bất quá, lần này không phải Tần Hạng Liên bày mưu đặt kế, Bạch Xá nắm giữ nhược điểm của Tần Hạng Liên, cho dù hắn muốn trừ bỏ Bạch Xá, cũng sẽ không dùng biện pháp giá hoạ ngu ngốc như vậy.

Mặt khác, Thạch Mai cảm thấy lần này là có chút kỳ quái… Nếu thật muốn giá họa đi, có thể dùng phương pháp xảo diệu hơn. Lần này giá họa, sơ hở chồng chất, liếc mắt một cái liền nhận ra có người cố ý thao túng, mục đích cuối cùng là gì? Nhằm vào ai? “Mai Tử tỷ?”

“Ừ?”

Thạch Mai bị Hương Nhi gọi, ngẩng đầu.

“Đừng cắn nữa, nuốt thìa vào bây giờ.”

Hương Nhi bỡn cợt nói, Thạch Mai mới phát hiện, mình vẫn còn ngậm thìa, liền ngượng ngùng nhả ra. Vừa định đứng lên hoạt động gân cốt, lại thấy Toản Nguyệt vội vã tiến vào, “Mai Tử, Phó Tứ công tử đến.”

Thạch Mai nghe xong hơi chau mày, sao hắn ta lại tới đây? Hôm nay là ngày xúi quẩy gì vậy, vừa đuổi được hai người, cũng khó lắm rồi!

“Phiền quá.” Toản Nguyệt hỏi, “Không phải chúng ta đã nói với hắn chuyện nấm độc rồi sao?”

Thạch Mai nghĩ, hỏi, “Bạch Xá về chưa?”

Toản Nguyệt lắc đầu, “Không rõ lắm, ta đang chuẩn bị tới Bạch gia hỏi.”

“Vậy, ta đi trước ứng phó với Phó Tứ, ngươi giúp ta hỏi hỏi thăm, Bạch Xá có phải sắp về rồi không.”

“Lải nhải nhiều quá.” Toản Nguyệt xoay người chạy đi.

Thạch Mai xốc lại tinh thần, chuẩn bị tiếp đón Phó Tứ không biết vì sao lại đến kia.



“Trần cô nương.” Phó Tứ chờ ở tiền đình, lần này chỉ một mình hắn, Phó Dĩnh không theo tới.

“Tứ công tử.” Thạch Mai lạnh nhạt thi lễ với Phó Tứ, “Ngươi muốn mua hương phấn?”

“Ồ, không phải.” Phó Tứ khoát tay chặn lại, “Ta mạo muội, muốn mời Trần cô nương giúp một việc.”

“Ta chỉ là phận nữ nhi, có thể giúp ngươi cái gì đây?”

Phó Tứ cười, “Chỉ muốn nhờ Trần cô nương điều phối giúp ta một loại hương phấn.”

Thạch Mai vẫn nhớ kỹ lời Bạch Xá từng nói với nàng, phải đề phòng Phó Tứ, bởi vậy cũng không hỏi hắn muốn làm hương phấn gì, chỉ nhẹ nhàng từ chối, “Thật có lỗi với Tứ công tử, gần đây ta bận rộn, thật sự không có tâm tư điều hương phấn, nếu công tử không vội, để sau này vậy nhé?”

“Đương nhiên có thể, ta không vội, trong ba tháng làm xong giúp ta là được.”

“Ba tháng?” Thạch Mai tính ngày, cũng rất dư dả, liền hỏi, “Tứ công tử muốn loại phấn gì?”

“Có thể làm cho người ta mù trong chớp mắt…”

Lời Phó Tứ vừa ra khỏi miệng, Thạch Mai giận đến tái mặt, ngắt lời, “Tứ công tử, thứ ngài muốn không phải hương phấn, đó là độc phấn.”

Phó Tứ nhăn mày, “Độc và dược vốn không phân ranh giới, lấy độc trị độc, độc tức là dược, dược không dùng đúng, thuốc hay cũng là độc.”

Thạch Mai nhíu mày, Phó Tứ này còn dám múa mép khua môi, nàng vẫn kiên quyết lắc đầu, “Cửa hàng hương của ta sẽ không mở tiền lệ này, loại phấn ngươi cần chô ta không có, ta cũng sẽ không làm.”

Phó Tứ thở dài bất đắc dĩ, “Kỳ thật ý, trong chốn giang hồ ấy mà, độc dược nơi nào chẳng có, vì sao ta phải đến chỗ Trần cô nương cầu phấn, cô nương biết không?”

Thạch Mai lắc đầu, trong lòng nghĩ, chuyện giang hồ ta mặc kệ, bất quá chỉ bằng cái suy nhĩ muốn độc mù người khác của ngươi, ta sẽ không giúp đâu.

Phó Tứ còn thật thà nói, “Cái ta muốn rất nhỏ, chỉ là nhoáng lên một cái thôi, để cho người ta không phát hiện được.”

Thạch Mai nhíu mày, Phó Tứ nói thế nào cũng không che giấu tâm cơ của mình. Nếu không phải Bạch Xá nhắc nhở rằng tâm cơ hắn thâm sâu, Thạch Mai thiếu chút nữa liền hoài nghi nàng thiếu tâm nhãn, liền hỏi, “Cái gì là ‘chỉ nhoáng một cái’?”

“Chính là lúc phất ra khiến đối phương thất thần sửng sốt một lát.” Phó Tứ đơn giản đáp lời Thạch Mai. “Không dối gạt cô nương, ta muốn đi bắt đạo tặc, người này công phu cao cường rất khó đánh thắng, nhưng nếu thua lại rất mất mặt, cho nên ta muốn dùng phấn.”

Thạch Mai nghe xong cũng không biết nên nói Phó Tứ xấu xa, hay là nói hắn nhanh mồm nhanh miệng không câu nệ tiểu tiết, mưu nhỏ để thắng mà không cần dụng võ qua lời của hắn cũng trở nên đúng lý hợp tình rồi.

“Đối phó ác nhân sao, không nhất định phải lấy cứng đối cứng.” Phó Tứ tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Thạch Mai, cười, “Ta đánh không lại hắn lại muốn vì dân trừ hại, cho nên đành phải dùng mưu kế.”

“Ngươi muốn đối phó với ai?”

“Hắn tên là Quan Lạc Thiên.” Phó Tứ cười, “Đại đạo tặc Giang Dương, cô nương có thể tùy tiện tìm một bằng hữu quan gia hỏi mấy câu, gã ta đứng đầu mười kẻ ác của giang hồ.”

Thạch Mai nghe xong, nói, “Ngươi cho ta vài ngày, mấy ngày nữa sẽ cho ngươi đáp án.”

Phó Tứ cười ôn hòa, “Trần cô nương cứ suy nghĩ là tốt rồi.” Nói xong, chắp tay nói, “Cáo từ.”

Thạch Mai để Hương Nhi tiễn khách, Phó Tứ đi tới cửa, đột nhiên quay đầu nói, “Đúng rồi.”

Thạch Mai vốn định đi, dừng lại nhìn xem hắn muốn nói gì.

Chỉ thấy Phó Tứ hơi trầm ngâm, nói, “Ta biết kẻ sát hại Trà Kiệt rồi giá họa cho Bạch Xá là ai.”

“Ai?” Thạch Mai vội vàng hỏi.

Phó Tứ chỉ cười, “Ừ, chờ ta về cân nhắc mấy ngày rồi nói cho Trần cô nương.”

“Ngươi…”

Thạch Mai tức giận, Phó Tứ đang áp chế mình sao?! Còn chưa kịp nghĩ xong, Phó Tứ đã cười bỏ đi rồi.

“Mai Tử tỷ, làm sao bây giờ?” Hương Nhi hỏi.

“Đừng để ý tới hắn.” Thạch Mai xoay người đi, “Không làm cho hắn đâu, ai biết được hắn dùng để đối phó với ai, nếu đối phó với người tốt thì ta liền mang tiếng đồng phạm rồi.”

Thạch Mai bước nhanh, lười quản chuyện giang hồ của ngươi, đang muốn một mình về phòng hương, mới đi xuống cầu thang chợt nghe thấy Tiểu Phúc Tử “Meow meow meow” mấy tiếng.

Thạch Mai cả kinh, mỗi lần Tiểu Phúc Tử kêu thân thiết như thế, đều là gặp được…

Tiểu Phúc Tử kêu xong, trước mắt Thạch Mai liền xuất hiện một người áo trắng đáp xuống.

Bóng trắng kia chợt lóe, Thạch Mai không chuẩn bị, đang đi tới, thiếu chút nữa đụng phải, may là người nọ đưa tay đỡ nàng. Thạch Mai nâng mắt nhìn… Quả nhiên là Bạch Xá.

Đột nhiên gặp lại Bạch Xá, Thạch Mai sửng sốt không biết nên nói gì.

Bạch Xá không nói nhiều, trước đem một bao đồ đưa cho Hương Nhi phía sau Thạch Mai, đưa tay xoa vuốt Tiểu Phúc Tử trong lòng nàng. Tiểu Phúc Tử đã rất lâu không thấy Bạch Xá, tất nhiên là vô cùng thân thiết cọ tay hắn.

Hương Nhi mở tay nải ra xem, là rất nhiều hương liệu, đều là đồ nàng chưa từng thấy qua.

“Đều là hương liệu tốt nhất, ở trong núi gặp vài lão nông thải hương, liền mua về.” Bạch Xá nói xong, nhìn Thạch Mai, “Ta nghe được chuyện Trà Kiệt.”

“À…” Thạch Mai gật đầu.

Bạch Xá mỉm cười, “Đa tạ ngươi.”

Bạch Xá nói rõ ràng, Thạch Mai liền thấy xấu hổ, Bạch Xá cứ nói thẳng lời cảm ơn như vậy nha…

Thấy Thạch Mai không nói gì, Bạch Xá nghiêng đầu nhìn nàng.

“Ừ, không có gì.” Thạch Mai lùi sang bên cạnh, “Người sáng suốt vừa nhìn liền biết ngươi bị vu oan.”

Bạch Xá gật đầu, “Ta về đổi xiêm y, lát nữa ra ngoài ăn cơm nhé?”

“Ớ…” Thạch Mai còn chưa có gật đầu, Bạch Xá lại vèo một tiếng không còn thấy bóng dáng.

Thạch Mai nghiêng đầu cân nhắc thật lâu, người giang hồ thực tiện nha, vèo vèo đến vèo vèo đi, khỏi cần đi cửa hay trèo tường.

“Mai Tử tỷ, mấy đồ này đều chưa thấy qua nha.” Hương Nhi đưa hương liệu cho Thạch Mai nhìn.

Thạch Mai giao Tiểu Phúc Tử cho Hương Nhi, tiếp nhận mấy thứ hương liệu, vui sướng nói, “Thật sự đều là những thứ bình thường không kiếm nổi.”

Hương Nhi cười tủm tỉm dùng khuỷu tay cọ cọ nàng, “Mai Tử tỷ, Bạch Xá rất biết nghĩ cho tỷ nha, xuất môn cũng phải mua về nhiều hương liệu như thế.”

“Khụ khụ.” Thạch Mai ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ, bảo Hương Nhi thu lại hương liệu, thay đổi xiêm y, xuất môn.

Ở cửa, Bạch Xá đã chờ sẵn, vẫn là một thân áo trắng, dắt ngựa trắng.

Thạch Mai chạy qua, Bạch Xá không lên ngựa, mà cùng nàng sóng vai đi về phía trước.

“Đi đâu ăn cơm?” Thạch Mai hỏi.

“Địa phương tốt.” Bạch Xá nói, một bên hỏi Thạch Mai, “Gần đây có chuyện gì xảy ra không?”

Thạch Mai chọn điểm quan trọng nói hết một lần cho Bạch Xá, Bạch Xá sờ cằm, “Phó Tứ muốn đối phó với Quan Lạc Thiên?”

“Đúng vậy.” Thạch Mai gật đầu, “Nói muốn loại phấn làm cho người ta hoảng thần để đánh thắng được kẻ ác.”

“Quan Lạc Thiên là mã tặc Tây Bắc, gần đây đến hoạt động ở Trung Nguyên, quả thực rất càn rỡ.” Bạch Xá gật đầu, “Thật ra ngươi có thể làm cho hắn ta.”

“Ồ?” Thạch Mai đúng là cảm thấy ngoài ý muốn, “Muốn dùng loại biện pháp hạ đẳng này sao?”

Bạch Xá nghĩ một lát, nói, “Quan Lạc Thiên cho tới bây giờ đều mang theo thủ hạ của y, đại khái cướp sạch hơn mười thôn trang, già trẻ phụ nữ chết trong tay y, ít nhất cũng có trên dưới một trăm người.”

“… Quan phủ mặc kệ sao?”

Bạch Xá lắc đầu, “Không phải mặc kệ, quan phủ vì để tiêu diệt bọn họ, đại khái đã điều động hơn một ngàn người, kết quả đều chết thảm mà không thu hoạch được gì, sau lại cảm thấy vẫn nên dùng người giang hồ đối phó với người giang hồ, liền treo giải thưởng vạn lượng, muốn người khác ra mặt.”

“Đáng giá thế cơ à?” Thạch Mai gật đầu, “Phó Tứ bắt y là vì tiền sao?”

“Danh tiếng đi.” Bạch Xá nhún vai, “Phó gia không thiếu bạc, nhưng nếu giết được Quan Lạc Thiên sẽ giúp rất nhiều cho thanh danh của hắn.”

“Ta làm sao có thể giúp hắn.” Thạch Mai có chút bất mãn, “Không làm, hoặc là làm thứ không có hại.”

Bạch Xá nở nụ cười, “Cho dù có biện pháp làm cho Quan Lạc Thiên phân tâm, nhưng người của võ lâm Trung Nguyên có thể lấy được mạng của y cũng không nhiều, Phó Tứ đại khái xem như có vẻ dựa vào phổ, hắn làm được cũng không sai, vì dân trừ hại.”

Thạch Mai liếc hắn, “Ngươi không phải rất ghét gã ta sao?”

Bạch Xá ngẩn người, xoay mặt nhìn nàng, “Ngươi ghét hắn, là vì nghĩ ta ghét hắn?”

Thạch Mai nhìn đi nơi khác, “Ta có nói ta ghét hắn sao, chính là không quá thích người này… Đổi lại là ngươi thì sao? Ngươi có thể dùng biện pháp này không?”

Bạch Xá nghĩ, sau đó rất thành thật lắc đầu, “Phỏng chừng không thể nào.”

“Đối phó với kẻ thù thì sao?” Thạch Mai hỏi, “Cũng sẽ không sao?”

“Ta cũng không có bao nhiêu kẻ thù, thâm cừu đại hận thì không có, chết tiệt cũng đều giết.” Bạch Xá không sao cả nói, “Không thích thì không thèm để ý.”

“Không thích thì không thèm để ý… Vậy để ý chính là thích sao?” Thạch Mai vừa hỏi, vừa nghiêng mặt nhìn hắn.

Bạch Xá và nàng bốn mắt nhìn nhau, hắn gật đầu, “Đương nhiên, càng thích càng để trong lòng.”

Thạch Mai gật đầu, trên mặt lộ ra chút ý cười, nhìn phía trước, hai người đều không nói lời nào, kề vai đi cạnh nhau.

Lặng lẽ đi được một đoạn, Thạch Mai hỏi, “Ngươi lần này đi Kiềm Quý, thu hoạch thế nào?”

“Đúng rồi.” Bạch Xá bị Thạch Mai nhắc mới nhớ ra, “Không nói ta còn quên… Ngươi có biết trên giang hồ, có người nào chỉ dùng hương làm độc, tinh thông giống như ngươi không?”

Cái này khác gì đánh đổ Thạch Mai, nàng cũng không phải người thời này, đối với hương phấn lại là nhập môn, sao biết được cao thủ chỗ nào chứ.

Không biết cũng không thể giả vờ là biết, Thạch Mai không muốn gạt Bạch Xá, phải trả lời, “Không biết, hơn nữa ta cũng không lợi hại… Hương phấn chính là lược có giải.”

Bạch Xá gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nói tiếp, “Đó là một lão phụ nhân… Ta nghi ngờ, túi hương trên người Kiều Lão Khoan là do nàng làm.”

“Vậy thì, người phụ nữ ngày ấy Kiều Lão Khoan gặp là nàng sao?”

Bạch Xá lắc đầu, “Phỏng chừng là một người trẻ tuổi mạo mỹ, Kiều Lão Khoan thấy người xấu sẽ không nhìn.”

Thạch Mai nhíu mày, “Xấu tính quá.”

Bạch Xá chỉ cười mà không nói.

“Ngươi có thể đánh thắng Quan Lạc Thiên không?”

Bạch Xá nhíu mày, “Phải đánh qua mới biết được, có cơ hội ta thử xem sao…”

“Đừng chứ!” Thạch Mai nhanh chóng lắc đầu, “Để cho Phó Tứ kia đánh thôi, chúng ta không tranh chậu nước bẩn này.”

Bạch Xá bật cười, Thạch Mai vừa gọi hai chữ ‘chúng ta’, thật dễ nghe quá!

Thạch Mai tự cố tự nói, “Để cho Phó Tứ đi thôi, thắng thì vì dân trừ hại, hắn yêu hư danh thì cho hắn, làm chuyện tốt nổi danh cũng là bình thường.”

Bạch Xá cười, xoay người nhảy lên lưng ngựa, kéo Thạch Mai lên ngựa, rong ruổi phóng đi, thẳng đến lúc ra khỏi cửa thành, đi về hướng nam.

“Đi đâu?” Thạch Mai vén mái tóc dài bị thổi tung qua một bên, hỏi Bạch Xá.

“Đi qua rừng Quỷ Đao không?” Bạch Xá hỏi nàng.

“Chỗ nào thế?” Thạch Mai nhíu mày, “Tên dọa người như vậy.”

“Chỗ ta ở trước đây, không dọa người, rất được.”

“Tới chỗ đó làm gì? Xa không?”

“Đại khái đến nửa đêm là đến.” Bạch Xá nói, “Mang ngươi đi gặp sư phụ ta.”

Thạch Mai bị Bạch Xá làm cho ngạc nhiên, “Đi gặp sư phụ ngươi? Xa như vậy, sao ngươi không nói sớm, ta mang đồ tắm rửa nữa.”

“Vừa mới nhớ ra.” Bạch Xá một tay cầm dây cương, “Sư phụ nói, có ý trung nhân phải lập tức mang đến cho người xem.”

Thạch Mai mặt đỏ bừng, nếu nàng không nghe nhầm, vừa rồi Bạch Xá nói ba chữ “Ý trung nhân” phải không? Tại sao thuận miệng liền nói ra như vậy?

“Ngươi… Sao ngươi không hỏi xem ý ta thế nào?” Thạch Mai cảm thấy có chút bị động, giống như sau khi quen biết Bạch Xá, hắn vẫn nói cái gì là cái gì, đem mình ăn sạch.

Bạch Xá giương mi, “Sư phụ nói là ý trung nhân của ta, không nói là người của ta!”

Thạch Mai sửng sốt, cảm thấy trong lòng là lạ.

Bạch Xá nhếch miệng, “Ngươi cứ từ từ nghĩ, không vội.”

Trên quan đạo, nhiều người qua đường đều nhìn người mặc áo trắng cưỡi bạch mã, rong ruổi mà qua, nam tử tuấn lãng mĩ nữ như hoa… Chỉ là, sao sắc mặt cô nương kia lại như quan công thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện